CƠ TRƯỞNG, CẤT CÁNH ĐI

Cuối cùng máy bay cũng hạ cánh an toàn, trượt nhẹ trên đường băng. Tuyết lớn bay lả tả, sân bay, đường băng đều đầy tuyết. Đường băng chỉ mới dọn tuyết một cách sơ lược, nên rất trơn, nhưng cuối cùng an toàn dừng lại. Cả quá trình đều rất ổn thỏa, máy bay sải cánh trong tuyết, bừng bừng oai hùng.

“Kính thưa quý hành khách, máy bay đã an toàn hạ cánh xuống sân bay quốc tế Ottawa. Bên ngoài đang có tuyết lớn, nhiệt độ -10°C, xin quý hành khách bước xuống máy bay và chờ thông tin tiếp theo ở sân bay.” Loa thông báo vang lên âm thanh nhẹ nhàng của một người trong phi hành đoàn.

Sau khi hạ cánh, có hành khách nhíu mày vì bị đưa tới nơi nằm ngoài kế hoạch, cũng có người vừa vui vẻ vừa kích động vì máy bay đã hạ cánh an toàn. Tuy rằng Ottawa cũng có tuyết lớn, nhưng không phải bão tuyết giống như ở New York, đúng là may mắn. Bọn họ cầm theo bao lớn bao nhỏ, một người rồi lại một người đi qua cabin xuống máy bay.

Bên trong khoang điều khiển, Tống Thừa Lâm đang ngồi ở ghế phụ kích động không thôi: “Mọi người ơi, an toàn! Hạ cánh an toàn rồi! An toàn! An toàn! Quá an toàn! Thật quá tuyệt vời! Cơ trưởng Lương, anh thật là giỏi quá đi!”

Tống Thừa Lâm kích động đến mức có thể bay lên trời bất kỳ lúc nào. Anh ta giơ bàn tay lên, xoay người nhìn Lương Tấn, muốn cùng anh đập tay. Nhưng vẻ mặt Lương Tấn nhàn nhạt, bình tĩnh cúi đầu kiểm tra thiết bị, sau đó ngồi cởi đai an toàn ra. Tay của Tống Thừa Lâm lơ lửng giữa không trung nửa ngày mới rụt tay lại, cười ha hả nói: “Hạ cánh an toàn nên có chút kích động!” Không chờ phản ứng của Lương Tấn nửa, Tống Thừa Lâm xoay người giơ tay lên với hai cơ phó. Hai cơ phó cũng giơ tay lên, Tống Thừa Lâm vỗ tay với bọn họ, “Oh yeah” vài tiếng.

Lương Tấn sờ tay lái, lấy điện thoại ra, gọi đi.

“Cơ trưởng Lương, anh bị đổi chỗ hạ cánh tới Ottawa sao?”

Điện thoại vừa mới gọi đi đã có người bắt máy, một âm thanh kích động truyện ra từ trong điện thoại. Anh “Ừm” một tiếng.

“Em mới xem dự báo thời tiết của Ottawa, bây giờ ở đó không những có tuyết lớn mà tầm nhìn còn thấp nữa.”

“Ừm.”

“Hạ cánh an toàn rồi sao?”

“Ừm.”

“Tốt quá rồi! Làm em lo nãy giờ.”

“Không cần lo lắng.”

“Biết biết, cơ trưởng Lương là giỏi nhất!”

Lương Tấn đặt di động bên tai, khóe môi chậm rãi cong lên, lộ ra vài phần dịu dàng.

Tống Thừa Lâm vỗ tay với hai cơ phó xong, vừa quay đầu nhìn thấy nụ cười kia của Lương Tấn, kinh ngạc tới mức tròng mắt cũng sắp rơi xuống. Cái tên hũ nút này hóa ra cũng biết cười!

“Tuyết lớn như vậy, không biết khi nào anh mới về được nhỉ?” Điện thoại của Lương Tấn truyền tới tiếng thở dài của Vưu Châu Châu.

Lương Tấn: “Ừm.”

“Em chờ anh về.”

“Được.”

Lương trò chuyện với Vưu Châu Châu xong, anh cất di động, quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt không thể tin tưởng của Tống Thừa Lâm, nói: “Xuống máy bay thôi, sắp xếp hành khách nữa.”

Tống Thừa Lâm thu lại vẻ mặt khiếp sợ, suy nghĩ một chút, nói: “Tôi nghĩ chúng ta nên hỏi ý hành khách trước, sau đó mới báo với công ty, dù sao hành khách vốn muốn tới New York mà.”

Lương Tấn gật đầu, “Ừ.”

Tống Thừa Lâm giống như nghĩ tới cái gì đó, anh ta búng tay một cái, cười nói: “Chuyện này cứ giao cho tôi! Xuống máy bay thôi!”

Nhân viên đội bay trật tự đi xuống máy bay. Lương Tấn đi xuống cuối cùng. Anh vừa ra khỏi cửa khoang, gió tuyết liền ập tới. Anh híp mắt lại, kiểu này thì tuyết không ngừng rơi ngay được rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc