CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 1011

Cố Tịch Dao thầm nhéo anh, trừng mắt nhìn anh với vẻ mặt ‘Đừng mong cợt nhả với tôi ở ngay trước mặt con trai’.

“Ô ô… Mẹ lúc nào cũng có cùng ý tưởng đen tối với ba chim chết… Ghét ghét ghét các người…” Cơ thể nhỏ bé Dương Dương chợt chuyển động, xoay mông nhỏ về phía Cố Tịch Dao.

Quân gia vui muốn hỏng người rồi.

Sau khi tắt đèn, trong phòng cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.

Kim đồng hồ kêu tích tắc.

Không biết qua bao lâu, cho đến khi Quân gia nghe được tiếng hít thở đều đặn của đám trẻ, lúc này mới bắt đầu huyên náo…

Lại không ngờ chẳng bao lâu –

Cố Tịch Dao tức giận, khẽ rít lên: “Khốn kiếp, bỏ móng vuốt của anh ra!”

“Cục cưng, ôm một chút cũng không được sao…” Quân gia giống như bạch tuộc quấn lấy người của Cố Tịch Dao, dùng nơi nóng nhất để chạm vào cô…

“Anh không thấy con trai đều ở đây sao? Anh không thể nhịn một chút à?” Cô rít lên, hận không thể tát chết người đàn ông này, đỡ phải gây hại cho nhân gian.

“…” Quân gia u oán thở dài: “Nhịn quá lâu…”

Oán khí này quả thật có thể so với nữ u hồn xinh đẹp…

“Vậy trăm nhịn sẽ thành kim!” Cô bực bội nói.

Quân gia lại cười gian, hơi thở ấm nóng phả và phần cổ mềm mại của cô, trêu chọc cho cô sớm tê dại: “Đã trăm nhịnh thành ‘tinh’ từ lâu rồi, không phóng ra thì không được…”

Gương mặt cô chợt nóng bừng, lưu manh đáng chết này, cô nghiến răng: “Anh nói khẽ một chút, nếu đánh thức đám trẻ thì làm thế nào!”

“…” Khí thế của Quân gia lập tức yếu xuống, lầu bầu một câu: “Vậy thì có thể làm sao, tôi không ‘mềm’ được…”

Cô điên cuồng trừng mắt!

Lời người này đầy tính ám chỉ, cô thật sự muốn thiến anh.

Cô nghiến răng: “Anh còn dám nói một câu đồi trụy thử xem!”

“…” Anh ôm chặt cô, da mặt dày thì thầm nói: “Tôi nói giọng tôi không mềm được. Bảo bối, em nghĩ đi đâu thế?”

Cô nghiến răng đến mức phát ra tiếng ken két!

Bộp.

Một tát đánh bay bàn tay đang làm loạn của anh!

Chẳng thèm để ý đến tên vô lại này, cô quay người, ôm Dương Dương tiếp tục ngủ…

Quân gia thầm thở dài, đến thành phố S còn tưởng rằng có thể mượn việc đi công tác để ngọt ngào với cô một lần, ai ngờ hai nhóc quỷ này lại chạy tới tham gia vào cuộc vui, có phải trời sinh chúng đã khắc anh rồi không?

Hàng đêm ôm người con gái mình yêu nhưng hết lần này đến lần khác lại phải chịu sự giày vò của khoảng cách xa nhất mà gần nhất trên thế giới.

Quân gia à Quân gia, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ bị nghẹn chết…

Vì thế, một nhà bốn người chen chúc nhau trên một chiếc giường, xếp hàng từ nhỏ đến lớn, cảnh tượng đó là như thế này…

Trình Trình yên lặng nằm nghiêng ở vị trí ngoài cùng bên phải.

Ấm áp.

Dương Dương cũng nằm bên phải, cạnh Trình Trình.

Đáng yêu.

Cố Tịch Dao nằm phía sau Dương Dương, bình yên ôm con ngủ…

Hạnh phúc.

Quân gia nằm bên trái, sát phía sau Cố Tịch Dao, hai tay hai chân đều quấn lấy cô…

Ặc… hèn hạ.

Cuối cùng căn phòng cũng an tĩnh lại, màn đêm dày đặc.

Ngoài cửa sôe, vầng trăng khuyết toả sáng, những vì sao chớp mắt cười thầm…

Đêm khuya

Quân gia khó khăn lắm mới kiềm chế được dục vọng mãnh liệt, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ, trong lúc mơ màng anh cảm nhận được một thứ gì đó nhỏ nhỏ, mềm mềm không ngừng cọ vào lòng mình…

Khoé miệng anh vô thức nhếch lên, cuối cùng Dao Nhi của anh cũng chịu sa vào vòng tay anh rồi à?

Nhất thời kích động, Quân gia duỗi tay ra, nhắm mắt, miệng anh theo bản năng chu về phía đó…

Căn phòng tối đen như mực, Quân gia còn chưa tỉnh táo, ôm chặt vật nhỏ mềm mại, hôn, hôn, hôn…

Bình luận

Truyện đang đọc