CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 1178

Tên cao gầy vẫn xem như có chút kiến thức, hắn khinh thường liếc nhìn tên béo lùn: “Cậu chỉ biết Lý Thúy Hoa. Nói cho cậu biết, con gái thành phố đều xinh đẹp hơn Lý Thúy Hoa, có biết không.”

“Thật sao?” Tên béo lùn quay đầu nhìn tên cao gầy mặt đầy hoài nghi.

Tên cao gầy có chút đắc ý: “Đó là đương nhiên, thành phố rất nhiều. Ngày khác dẫn cậu lên thành phố mở mang kiến thức.”

Tên béo lùn nhìn hắn một cái, sau đó cảnh giác hỏi: “Anh rể, anh trước đây thường lên thành phố, có phải đã làm chuyện gì có lỗi với chị em không?”

Tên cao gầy có chút gượng gạo, cố làm ra vẻ trấn định: “Em rể, cậu nói gì vậy. Tôi một lòng với chị cậu.”

Sau đó hắn cũng cảnh giác nói với tên béo lùn: “Nói cho cậu biết, cậu đừng có ý đồ với người phụ nữ này, làm ra chuyện gì có lỗi với em tôi.”

Tên béo lùn cũng vội vỗ ngực biểu thị sự quyết tâm của mình: “Anh rể, em tuyệt đối không hai lòng với em gái anh.”

Cố Tịch Dao nghe hai người nói linh tinh, căn bản không để mình vào mắt, lập tức tức giận mặt lúc đỏ lúc trắng.

“Này! Hai người nghe đây, mau thả con trai tôi và con chó đó ra. Nếu không, tôi sẽ báo cảnh sát.” Cố Tịch Dao nói rồi bèn vươn tay mò túi lấy điện thoại.

Nhưng mò vào túi nửa ngày cũng không tìm thấy. Cố Tịch Dao lập tức hoảng loạn. Cô vốn chỉ ra ngoài hít thở không khí mà thôi, cho nên không mang điện thoại bên người.

Xem ra thật sự xong rồi.

“Này, cô gái. Tôi nói cho cô biết, xung quanh nơi này mười dặm không có cảnh sát, hơn nữa cho dù cô báo cảnh sát họ đến đây lại cũng phải mất một hai ngày tìm cô.” Tên cao gầy mặt đầy đắc ý.

“Đúng, đúng. Cô gái, cô vẫn là để gậy trong tay xuống đi, có gì chúng ta từ từ nói.” Tên béo lùn cũng cười hì hì, thuận miệng tiếp lời.

Trong lòng Cố Tịch Dao hiểu rõ, cành cây trong tay chỉ là vũ khí cuối cùng của cô.

Thua người không thua trận, cô vẫn căng mặt, ánh mắt sắc bén, như một con báo đang cảnh giác: “Các người có biết, bắt cóc là phạm pháp không, bị bắt sẽ phải ngồi tù! Tranh thủ lúc các người còn chưa phạm phải lỗi lầm lớn, thả chúng tôi ra, các người còn có thể cứu…”

Tên béo lùn nghe đạo lý lớn của Cố Tịch Dao có chút không kiên nhẫn, mắt trừng to: “Haizz, tôi nói cô gái này, sao cô giống Đường Tăng nói mãi không dứt vậy!”

Hắn nói, cánh tay cầm cành khô khẽ dùng sức vặn.

“A…” Sức lực cường đại thông qua cành cây truyền tới tay Cố Tịch Dao.

Tay cô lại mềm mại, không có sức lực lớn như vậy.

Tay bị cành cây ma sát phát đau buông lỏng. Lòng bàn tay và ngón tay cô rách ra mấy vệt máu.

Bây giờ, hai tay cô trống rỗng, không có công cụ để đối kháng với họ, mắt bất giác lóe lên sợ hãi.

“Khà khà, cô gái, chúng tôi đã nói với cô rồi, sao cô không nghe chứ, còn muốn chúng tôi mạnh tay.” Tên cao gầy lộ ra nụ cười hung ác bước từng bước về phía Cố Tịch Dao.

Cố Tịch Dao lúc này tim không ngừng đập thình thịch, trán thấm mồ hôi: “Tôi cảnh cáo các người, đừng tới đây!”

“Bỏ đi, cô gái, cô cũng không có bản lĩnh gì, vẫn là ngoan ngoãn hợp tác với chúng tôi đi.” Tên béo lùn dáng vẻ tha thiết khuyên.

“Hợp tác, hợp tác cái gì. Các người thế này là bắt cóc!” Cố Tịch Dao lùi về phía sau. Thực ra cô có thể xoay người bỏ chạy, nhưng con trai cô vẫn còn trong tay chúng.

Bình luận

Truyện đang đọc