CÔ VỢ CÂM MANG CON BỎ CHẠY

Chương 105

Không phải là cô chỉ dẫn thằng bé ra ngoài chơi một chút thôi sao?

Mộc Vân quyết định mở miệng trước: “Được rồi, tôi giải thích với anh trước, đúng là tôi dẫn thằng bé ra ngoài như thế không được ổn lắm, nhưng tôi làm vậy là vì hôm nay tôi thấy được một chuyện. Diệp Sâm, tôi thấy anh cần phải giải thích cho tôi nghe một chút”

“Cô nói cái gì? Giải thích?”

Có thế nào Diệp Sâm cũng không ngờ rằng, mình còn chưa mở miệng gây sự với cô mà cô đã dám chất vấn anh ta rồi.

Mộc Vân gật đầu: “Đúng vậy, thăng bé không thích đi nhà trẻ là thế nào? Hôm nay tôi thấy thời tiết tốt nên định để cho thằng bé vận động nhiều hơn một chút, nhưng khi nói đến chuyện đó thì thằng bé vô cùng kích động, sau đó khi tôi nhắc đến bạn bè ở nhà trẻ thì cảm xúc của thằng bé càng mạnh hơn, kêu khóc với tôi. Diệp Sâm, anh không cảm thấy trong chuyện này anh thiếu tôi một lời giải thích sao? Vì sao.

một đứa trẻ tốt như thế, về với anh lại biến thành như vậy?”

Trong một giây đồng hồ, bầu không khí trong phòng làm việc đã lạnh xuống âm.

Ánh năng phía ngoài vẫn sáng rỡ như thế, xuyên thấu qua cánh cửa sổ thủy tinh sạch sẽ, có thể nhìn thấy được ánh sáng vàng rực rỡ của nó, thế nhưng vào lúc này, Mộc Vân đứng trong căn phòng này lại có cảm giác mình đang trải qua mùa đông khắc nghiệt, hơi lạnh bốn phía thấm vào xương tủy, lạnh đến mức cô không chịu nổi mà hơi run run.

Chuyện gì vậy?

Cô nói sai sao?

Cuối cùng cô cũng ý thức được cái gì đó.

“Cô muốn tôi cho cô một lời giải thích thật sao2”

“.. Đúng”

“Được, vậy tôi nói cho cô biết, Mộc Vân, vì sao thằng bé lại thành ra như thế. Vì năm đó cô bỏ lại nó, nó sinh non, bệnh tình nguy kịch, đến tận lúc hai tuổi cũng không chịu nói chuyện. Thằng bé không có mẹ, từ nhỏ đến lớn đã theo tôi, nó quái gở, lạnh lùng, bởi vì trong lòng nó, cái nơi vốn thuộc về mẹ kia vĩnh viễn không có ai lấp đầy, dẫn đến việc nó đi đâu cũng không thích ở chung với người khác, cũng thiếu thốn cảm giác an toàn, lý do như thế đã đủ chưa?”

Anh ngồi ở nơi đó, ngũ quan như điêu khắc, bởi vì sự tức giận trong lòng mà mỗi đường cong đều toát ra vẻ lạnh lẽo, giữa hai đầu lông mày chỉ còn lại vẻ lạnh lùng, sự mỉa mai bén nhọn và độc ác.

Anh nhìn về phía cô, giống như đang cười, nhưng tiếng cười kia hay bao nhiêu thì càng khiến Mộc Vân có cảm giác mình bị đâm mạnh bấy nhiêu!

Anh đang nói cái gì?

Tất cả những điều này đều là bởi vì cô?

Mộc Vân sững sờ, trong đầu giống như có thứ gì “ong” lên một tiếng, nhất thời trên mặt không còn chút huyết sắc nào.

Cô chưa từng nghĩ tới nguyên nhân này!

“Tại sao? Không nói gì nữa à? Không phải cây ngay không sợ chết đứng sao? Cảm thấy người khác không đưa con của cô đi, sao bây giờ lại không nói gì nữa vậy? Cô tiếp tục đi, tiếp tục hỏi đi, tôi bảo đảm còn có thể nói cho cô biết rất nhiều rất nhiều chuyện mà cô không biết”

Diệp Sâm thấy cô không nói nữa, giọng nói càng thêm gay gắt, khuôn mắt tuấn tú cũng giểu cợt sắc nhọn nhất, giống như con dao con đâm đâm vào Mộc Vân ngay cả thần kinh cũng đau.

Cuối cùng Mộc Vân nhắm hai mắt lại, khóe mắt đỏ lên, cố gắng kìm nén sự đau đớn.

Bình luận

Truyện đang đọc