CÔ VỢ CÂM MANG CON BỎ CHẠY

Chương 108

Mặc Hi ở đầu dây điện thoại bên kia cân nhắc rất lâu, cuối cùng, cậu bé cũng không từ bỏ sự cố gắng khi ở bên Diệp Minh Thành, cậu bé đều đồng ý.

“Được rồi, vậy chúng ta cho ông ấy thêm một cơ hội nữa, nhưng cậu phải nhớ rõ đấy nhé, nhất định không được để cho mommy bị ông ấy mắng mỏ tiếp, còn nữa, có khi nào cũng phải báo cáo cho tôi ngay lập tức, có được không?”

“Được!”

Diệp Minh Thành lập tức đồng ý, vui vẻ cúp máy điện thoại, lần đầu tiên, trên khuôn mặt lạnh lùng của cậu bé, đã xuất hiện sự vui vẻ.

Mộc Vân không biết bí mật nhỏ của hai người con trai, sau khi lên tầng, đã thấy phòng tắm còn bật đèn sưởi, cô nhanh chóng xua tan đi những cảm xúc của mình rồi đi đến.

Trong phòng tắm, cửa đang đóng, bên trong nhìn thấy ánh đèn sưởi, từ bên ngoài nhìn vào, thì chỉ có thể nhìn thấy một bóng hình nhỏ bé đang ngồi xổm ở bên trong.

Cậu bé đang làm gì? Cũng có phải là vì không có cảm giác an toàn không?

Mộc Vân nhìn thấy rồi, trong lòng vô cùng đau nhói, cô nhanh chóng đi đến chỗ ghế sô pha mau chóng bộ quần áo phải thay đổi, cô ở bên ngoài gọi cậu bé: “Minh Thành? Minh Thành? Dì đến rồi này, dì có thể vào trong không?”

“Không được!”

Đây thực sự là Diệp Minh Thành đang cố gắng tự bản thân mình để mặc được đồ lốt ở trong phòng tắm, khuôn mặt nhỏ nhắn lo lắng đến mức toát mồ hôi, khuôn mặt đỏ lên như quả táo.

Cậu bé không phải là Mặc Hi nữa, từ khi còn nhỏ đã có thói quen tự giác, các bước cơ bản khi mặc quần áo không cần người khác phải lo lắng, cậu bé là cậu chủ nhỏ của nhà giàu, từ lúc còn nhỏ được người khác chăm sóc đến khi trưởng thành, ở đó sẽ có những điều này.

May mà sau khi cậu bé loay hoay một lúc, cuối cùng cũng mặc được bộ đồ lót, như vậy sẽ không xấu hổ trước mặt của mommy.

Sau đó, cuối cùng cậu bé cũng quyết định nói ra một câu: “Có thể rồi ạ”

Mộc Vân đã đợi ở bên ngoài rất lâu rồi, đây là lần đầu tiên cô tự tay chăm sóc cho con trai lớn mặc quần áo, thực ra cũng có hơi kích động, cũng vô cùng vinh hạnh.

Hơn thế nữa, cô cũng lo lắng răng cậu bé ở bên trong đó có sợ hãi không?

Cuối cùng nghe thấy có thể đi vào, ngay lập tức, cô liền cầm bộ quần áo trong tay mở cửa ra, trực tiếp đi vào bên trong.

“Minh Thành, cháu…”

Có hơi bất ngờ, sau khi đi vào, vậy mà lại phát hiện bóng dáng nhỏ bé của con trai đứng nấp sau tấm rèm, chỉ để hở ra phần phía sau đầu.

Đứa con này, đây là đang làm gì vậy?

Một tia nghi ngờ lóe lên trong đôi mắt của Mộc Vân, nhanh chóng đi đến đó, cô đứng sau lưng của cậu bé nhẹ nhàng nói: “Minh Thành, cháu sao vậy? Tại sao lại đứng yên ở đây vậy?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Minh Thành cứng đơ lại: “Dì… dì đừng nhìn”

Hả?

Đừng nhìn sao?

Cuối cùng Mộc Vân cũng hiểu ra rõ ràng, đột nhiên, khi đứng ở đó những điều đen tối ở sâu trong lòng cô cũng bay đi hết, không thể nhịn nổi mà bật cười lên: “Vốn dĩ là Minh Thành của chúng ta rất ngại ngùng, không sao không sao, con nhìn xem đây là cái gì? Để dì mang khăn tắm đến cho cháu, chúng ta hãy quấn người vào trước nhé, sau đó mới thay quần áo có được không?”

Bình luận

Truyện đang đọc