CÔ VỢ CÂM MANG CON BỎ CHẠY

Chương 13

Cũng trong năm năm đó, anh không nhắc về chuyện kết hôn với cô Cổ nữa.

Cho nên, rốt cuộc xảy ra chuyện gì anh ta cũng khó nói, có lẽ… Đã chém sống vị mợ chủ trước này cũng nên?

Lâm Tử Khang run rẩy một cái.

Trong bầu không khí kinh khủng này, mấy người thở mạnh cũng không dám. Chờ khoảng hơn bốn mươi phút, rốt cuộc ngoài phòng làm việc nghe thấy âm thanh “Lộc cộc” của giày cao gót đi tới.

“Viện trưởng, là tôi, Maris đây”

Gần như trong nháy mắt, trong phòng làm việc này như sắp sống lại, viện trưởng Derek dùng sức mạnh chưa từng có đi lên mở cửa!

Lâm Tử Khang: “…”.

Diệp Sâm ngồi trên ghế xoay, trong tay nắm thẻ công tác kia. Trong giây phút đó, đối mắt đỏ ngầu của anh co rút lại, thẻ công tác trong tay anh gãy làm hai.

Cuối cùng Mộc Vân cũng đã đến.

Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn lướt qua cửa phòng đang mở ra, cô tùy tiện ngồi đối diện anh.

Người đàn ông này vẫn giống năm năm trước, gương mặt rõ ràng, lông mày đậm mang vẻ đặc biệt sắc bén của đàn ông, hai mắt sâu thẳm như biển. Cho dù bây giờ hai mắt đỏ bừng nhưng bên trong vẫn nhìn ra sự kiêu ngạo và tôn quý.

Năm năm rồi, người đàn ông này vẫn làm mọi người điên đảo.

Đáng tiếc, đối với Mộc Vân cô đã vô dụng.

“Viện trưởng gọi tôi đến có việc gì sao?”

Giọng nói của Mộc Vân rất lạnh lùng, ánh mắt đó quét qua một lượt rồi nhìn thẳng về phía trước, lạnh lùng thờ ơ giống như chưa từng quen biết người này.

Diệp Sâm nheo mắt lại.

Anh nhìn chằm chằm vào nữ bác sĩ vừa xuất hiện này nhưng cô đeo khẩu trang hơn lại mặc áo blouse lại càng thêm sát khí!

“Maris, đây là giám đốc Diệp và cũng chính là người bệnh nhân đã đến tìm cô vào hôm qua, bây giờ cậu ấy ở đây rồi vậy nên cô hãy mau giúp cậu ấy xem có chuyện gì xảy ra”.

“Viện trưởng, tôi đã nói rồi, hôm qua tôi đã xem nhầm ca bệnh của anh ta và với y thuật của tôi thì không thể điều trị được. Vậy nên anh vẫn nên thu xếp đến khám ở bệnh viện tây y khác, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép đi trước.”

Mộc Vân lạnh nhạt thờ ơ nói xong những lời này liền chuẩn bị xoay người rời đi.

Viện trưởng: “..”.

Trợ lý Lâm Tử Khang: “.”

Họ còn chưa kịp phản ứng xem có chuyện gì đã xảy ra thì có một bóng người lao ra từ phía sau họ, sau đó khi tất cả mọi người vẫn chưa thể nhìn rõ ràng tình hình lúc này thì anh đã nắm lấy tay cổ tay của Mộc Vân rồi đập người cô vào cửa Cầm” một cái và đóng sập cửa lại.

Chết tiệt!

Mộc Vân bị đau lưng đến mức hai mắt tối sầm lại.

Viện trưởng và Lâm Tử Khang đều sững sờ tại chỗ!

Bình luận

Truyện đang đọc