CÔ VỢ CÂM MANG CON BỎ CHẠY

Chương 146

Làm tốt lắm con trai!

“Không…không phải như thế đâu, Diệp Sâm, anh nghe em giải thích đã, lúc đó em là bởi vì…”

“Cho nên hai năm này, cô cứ qua lại giao tiếp bằng cách này với trường học sao? Con trai của Diệp Sâm tôi bị người ta đánh, còn phải xin lỗi người ta? Bồi thường sao?”

Giọng nói của người đàn ông làm cho người ta sợ hãi cực kỳ, giống như được ngưng tụ từ băng lạnh ngàn năm vậy.

Cố Cẩn Mai nhìn thấy vậy, tức khắc sợ hãi khủng hoảng đến mức suýt nữa thì quỳ xuống trước mặt người đàn ông này.

“..Diệp Sâm, em…em không có mà, em chỉ là muốn để con có mối quan hệ thật tốt với bạn bè ở trường thôi… dù sao thi, nó…nó cũng có chút không giống người khác”

“Nó có điểm nào không giống người khác? Con trai tôi vô cùng khỏe mạnh, mắt nào của cô thấy nó khác với những đứa trẻ khác hả?

Tôi còn tự hỏi tại sao thắng bé không muốn đi nhà trẻ nữa cơ đấy, hóa ra đều tại cô tự tiện cho con tôi cái khái niệm dạy dỗ kiểu này, còn đi khắp nơi lấy lòng phụ huynh của cái trường này nữa, cô làm cũng thật toàn việc tốt đấy nhỉ, thân phận con trai tôi tôn quý nhất ở đây, thế mà lại bị cô làm bừa bãi cho rơi xuống cống ngầm rồi?”

Mộc Vân nghe thấy câu này của anh, lập tức người đàn ông đối diện còn chưa kịp mở miệng nói cô đã phản bác lại một tràng, cô đứng cạnh đó tức giận mắng người phụ nữ đối diện mình, Sắc mặt Cố Cẩn Mai vặn vẹo khó coi.

Đang muốn giơ tay tát cho cô ta một cái thì lúc này người đàn ông đối diện đã lạnh lẹ nói một câu: “Nhốt cô ta lại cho tôi, không có mệnh lệnh của tôi, ai cũng không được thả cô ta ra ngoài?”

Anh nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ từng chữ một qua kế răng Có thể thấy được rõ sát ý ở trong lòng của anh lúc này.

Cố Cẩn Mai lập tức thấy thân mình nhoáng lên “bịp” một tiếng liền bị ép xuống nằm lăn ra mặt đất.

“Đừng mà, Diệp Sâm, anh đừng nhốt em lại, em biết em sai rồi, Hạc.

Hiên..” Cô ta đau khổ cầu xin, chỉ thiếu mỗi việc trực tiếp bò lên dập đầu với người đàn ông trước mặt này nữa.

Nhưng mà, người đàn ông này đến liếc cũng không thèm liếc cô ta một cái, anh ôm lấy con trai quay người rời đi.

Ngay cả Mộc Vân ở phía sau nhìn thấy một màn này cũng nhịn không được là líu cả lưỡi.

Người đàn ông thối này cũng đủ tuyệt tình đấy, đây không phải là người phụ nữ anh ta yêu thường nhất hay sao? Thế mà lại nỡ lòng nhốt cô ta lại thế?

Trong lòng Mộc Vân lúc này cũng khá là phức tạp.

Anh cười lạnh: “Lúc đánh nhau không phải rất giỏi sao?”

Mấy tiếng sau đó, Vịnh nước Cạn.

Mộc Vân ở trong phòng vệ sinh tầng hai cầm khăn lông đắp lên bên mặt bị đánh sưng của mình.

“A”

“Đau sao?”

Diệp Minh Thành vẫn luôn đứng trước cửa của nhà vệ sinh, nghe thấy mẹ kêu lên một tiếng, cậu bé lập tức ngửa cái đầu nhỏ lên hỏi cô, lo lắng nhìn về phía mẹ.

Bình luận

Truyện đang đọc