CÔ VỢ CÂM MANG CON BỎ CHẠY

Chương 232

Một người phụ nữ trẻ rất xinh đẹp?

Là ai vậy? Anh không nhớ.

Nhưng bởi vì hành trình bình | thường của anh vốn đặc biệt nhiều, người hẹn gặp mặt cũng không ít, nếu đã tìm tới anh cho rằng có thể là không cẩn thận quên mất. Vì vậy anh đồng ý đề thư ký cho người đó tiến vào.

Khi bước vào, quả nhiên có tiếng giày cao gót đang đi đến, theo tầm mắt của một đám nhân viên, Diệp Sâm thấy cửa văn phòng của

mình bị mở ra.

Trong nháy mắt, ánh mắt của anh nhìn chằm chằm cô gái tiến vào này cũng sửng sốt một chút, hơi thất thần.

Cô đeo chiếc kính râm bản to che gần hết khuôn mặt mình đang tiến vào.

Nhưng mà, đó chỉ là một khoảnh khắc.

Bởi vì trong giây tiếp theo, người phụ nữ đã tháo kính râm của mình xuống, sau đó nắm nó cùng với cái túi trong tay ném về phía anhI!

“Không để cho tôi lên có đúng không? Nghĩ rằng tôi dễ bị ăn hiếp như vậy có đúng không? Diệp Sâm, tôi nói cho anh biết, hôm nay anh phải trả con trai lại cho tôi, không thì tôi sẽ gây náo ở đây cho gà chó đều không được yên!”

“Đùng!”

Đồng tử của Diệp Diệp Sâm co rút dữ dội Ngay lập tức anh bật ra khỏi ghế, chiếc túi cùng cái kính râm đó lên trên bàn làm việc của anh, máy tính còn có tài liệu của anh đều bị đập nát, rơi khắp mọi nơi.

Diệp Sâm kinh ngạc!

Nhìn máy tính và tư liệu trên mặt đất bị đập nát ở trước mặt, còn có hòn đá lớn lăn ra khỏi túi bên cạnh chân, anh tức giận đến mức cực điểm, trong vài giây không thốt ra được chữ nào.

Mộc Vân: *..* Xong rồi, có phải cô quá hung hãn rồi không? Chắc có rất nhiều thứ trong máy tính của anh phải không? Đập hư rồi có phải là càng không có chỗ để thương lượng nữa đúng không?

Trời ơi, sớm biết như vậy thì đã tìm một hòn đá nhỏ hơn một chút.

Mộc Vân có chút hối hận.

Cũng chính vào lúc này, cuối cùng một tiếng gầm thét kinh thiên động địa từ phòng làm việc truyền ra: “Mộc Vân! Cô muốn chết sao?

Muốn chết thì ông đây thành toàn cho cô!”

Mộc Vân ngay lập tức lùi lại một bước lớn.

“Đây… Đây là do anh ép buộc tôi, ai bảo anh bắt cóc con trai tôi đi, còn đưa nó sang Malaysia, anh muốn làm cái gì? Muốn để sau này tôi không gặp được nó nữa phải không? Diệp Sâm, tôi nói cho anh biết, nếu anh tiếp tục như vậy, chuyện điên khùng hơn nữa tôi cũng có thể làm rai”

Mộc Vân tìm lại được sự tự tin, bắt đầu đấu lý.

Hơn nữa, cô cũng bắt đầu cảnh cáo người đàn ông này.

Diệp Sâm nghe được, càng thêm tức giận: “Cô còn dám uy hiếp tôi? Tôi nói cho cô biết, đó là con của Hắc Diệp Sâm tôi, tôi muốn đưa bọn nó đi đâu thì đi!”

“Nhưng đó cũng do tôi sinh ra, tôi là mẹ của bọn nó!”

“Cô đã không còn tư cách làm mẹ của bọn nó nữa rồi, Mộc Vân, từ khi cô không biết xấu hổ ở bên ngoài dụ dỗ buông thả với người đàn ông khác, cô đã không xứng làm mẹ của bọn nó nữa, cô còn không xứng chạm vào bọn nó!”

Bình luận

Truyện đang đọc