CÔ VỢ CÂM MANG CON BỎ CHẠY

Chương 248

Diệp Sâm muốn nổi giận, nhưng lại đụng chạm phải sự mềm mại, nóng ẩm phát ra từ bờ môi giống như mộ ốc độ xương, sau khi đã nếm thử, trong đầu anh không thể có phản ứng gì khác nữa.

Nhịp tim của anh tăng nhanh, bộ não của anh tạm thời ngừng suy nghĩ, như thể trong tích tắc vừa có một luồng điện chạy qua vậy.

Chỉ trong một giây, hơi thở của anh trở nên nặng nhọc.

“Mộc Vân, cô xem xem tôi là ai?”

Anh đột nhiên có chút tức giận, trịch thượng nhìn chằm chảm người phụ nữ còn đang ngủ say dưới người anh, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Mộc Vân nhíu mày.

Có lẽ, cô cũng cảm nhận được sự tức giận xung quanh mình trong giấc ngủ, vì vậy cô có chút bất lực lấm bẩm: “Được rồi, đừng giận nữa, ngoan”

Đôi môi mỏng manh và mềm mại lại cúi xuống hôn người đàn ông một lần nữa.

Diệp Sâm: “!

Lúc này máu nóng thật sự dồn hết l3n đỉnh đầu.

Nhìn thấy người phụ nữ này hôn chính mình, cuối cùng ánh mắt của anh cũng đã bắt đầu hiện lên một màu đỏ sâm, bàn tay còn chưa có buông ra đã dùng sức kéo thật chặt lấy vòng eo thon thả của cô.

Kéo mạnh!

“Đau!” Eo và môi Mộc Vân đột nhiên đau nhức, cuối cùng, hàng mi mảnh mai của cô run rẩy mở ra.

Vừa mở ra, cô liền nhìn thấy sắc. của người đàn ông đột nhiên phóng đại trước mắt, môi hai người kề sát vào nhau, trong phút chốc, cơn buồn ngủ của cô biến mất sau một âm thanh vù vù trong não.

Ôi trời ơi!

Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này?

Lẽ nào… Cô không ôm con trai của mình sao?

Đồng tử của cô run lên, gần như ngất xỉu tại chỗ.

“Nhìn rõ chưa? Còn muốn hôn nữa không?”

Nhìn thấy cô rốt cục cũng tỉnh ngủ, người đàn ông tuy rằng dính lấy nhau mà môi và răng chạm vào nhau, cuối cùng cũng trầm giọng nói Mắt Biếc Mộc Vân đột nhiên trợn tròn đen nhánh!

“Tôi không biết là anh, tôi cho rằng…… Tôi cho rằng là con trai..“Cô hoảng sợ muốn đẩy anh ra ngay lập tức chạy trốn.

Tuy nhiên, ngay khi cô vừa cử động, bàn tay đang ôm cô sau lưng lập tức siết chặt trở lại!

Diệp Sâm bóp chặt quai hàm của người phụ nữ, buộc cô phải đối mặt với chính mình.

Giọng anh vừa mờ ám lại vừa gợi cảm, có chút nguy hiểm chết người, giống như một con sói đang nhìn chằm chắm vào con mồi của nó.

Mộc Vân nhất thời không dám nhúc nhích, nhìn người đàn ông với khuôn mặt đỏ bừng, cô cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực.

Anh… Cũng không tránh cô sao?

Không phải là anh rất ghét cô à?

Cô ngây người nhìn người đàn ông.

Bình luận

Truyện đang đọc