CÔ VỢ CÂM MANG CON BỎ CHẠY

Chương 56

Minh Thành, cháu không cần lo lắng, dì nhất định sẽ trị khỏi cho anh ấy” “Thật?

“Đương nhiên là thật. Dì nói cho cháu biết nhé, dì thật sự là một bác sĩ rất nổi rất nổi tiếng. Từ trước đến giờ những bệnh nhân mà dì tiếp nhận chưa có ai là không trị khỏi đó.”

Mộc Vân vì để đứa trẻ yên tâm đã cố ý nói ra những chuyện vẻ vang của bệnh viện trong năm năm đó.

Khi nói xong, cuối cùng cũng nhìn thấy lông mày nhỏ nhíu chặt của cậu bé không còn nhăn lại nhiều như vậy nữa.

“Tốt!”

Diệp Minh Thành đáp lại với vẻ mặt vô cảm rồi quay người định lên lầu thì Mộc Vân ngây người: “Minh Thành, cháu sắp đi lên à?”.

Diệp Minh Thành: “Ừm, đi ngủ!”.

Trước giờ chưa từng thấy cậu bé trả lời câu hỏi này của cô, cô nhanh chóng đi theo: “Vậy dì đưa cháu lên trên được không? Một mình cháu lên lầu có thể có hơi không an toàn?

“Không cần!”

Không ngờ lần này cậu bé lại từ chối một cách dứt khoát.

Mộc Vân bỗng thấy mất mát trong lòng.

Nhưng cô không bỏ cuộc. Khó khăn lắm mới thấy được cơ hội trở về và gặp lại con trai, cô đương nhiên sẽ không chỉ định như thế này.

“Đúng rồi, lần này dì tới đã đặc biệt mang đồ ăn ngon cho cháu, cháu đói chưa? Bây giờ dì đi lấy cho cháu”

Cô nói xong cũng không quan tâm cậu bé đồng ý hay không đã quay người đi tới bên túi của mình, lấy ra một chiếc hộp bánh đậu xanh mà mình mang tới.

Bánh đậu xanh này là lúc buổi chiều cô đã tự tay làm ở nhà mợ. Lúc đó là làm cho Mặc Hi và Ninh Dương ăn, hai đứa thích ăn bánh đậu xanh cô làm nhất.

Nhưng không ngờ sau đó Lâm Tử Khang gọi điện thoại nói rằng cô có cơ hội gặp được người con trai cả này.

Cho nên cô đã mang hộp cuối cùng tới đây.

Cầm lấy bánh, cô đưa cho cậu bé, nhưng không ngờ cậu bé vẫn không có phản ứng gì, trái lại người giúp việc luôn ở trong phòng khách nãy giờ lên tiếng trước.

“Đây là thứ gì vậy cô? Sao có thể tùy tiện đưa cho cậu chủ nhỏ của chúng tôi ăn?”

“Không phải, bánh này là tôi tự tay làm, bà có thể yên tâm, không có bất cứ vấn đề gì cả” Mộc Vân thấy vậy, vội vàng giải thích với bà ta.

Nhưng người giúp việc này lại hoàn toàn không nghe lời cô nói, hoặc là nói, bà ta chẳng thèm quan tâm thứ cô mang tới.

“Đồ cô tự làm thì chẳng phải bẩn sao? Cậu chủ chúng tôi là ai mà loại người như các người có thể cho cậu ấy ăn thứ tùy tiện làm chứ? Cậu chủ, đừng để ý cô ta, chúng ta đi ngủ thôi.”

“Bà.

Cuối cùng Mộc Vân tức tới xanh mặt ở đó.

Cô là mẹ của đứa trẻ, nhưng bây giờ lại bị người ta nói thứ cô làm ra hoàn toàn không xứng cho đứa trẻ ăn.

Mộc Vân nhìn bóng dáng nhỏ bị đưa đi với đôi mắt đỏ hoe. Lúc này, trong lòng cô thật sự tủi thân, giống như bị đâm một nhát dao trong lòng khiến cô khó chịu tới gần như khóc ở đó.

Diệp Minh Thành cứ bị người giúp việc đưa đi lên phía trước.

Bình luận

Truyện đang đọc