CÔ VỢ CÂM QUÁ BÁ ĐẠO

CHƯƠNG 2554

Quản gia Trọng thầm sốt ruột, chỉ trong chớp mắt, lại nhìn dáng vẻ của người phụ nữ trong tranh, trong đầu lóe lên một ý tưởng, nhanh chóng nói: “Chỉ cần nhìn bức tranh thành chủ vẽ bà chủ là biết, thành chủ vẽ bà chủ lại giống hệt cô chủ nhà họ Đường.”

Thật ra đến tận bây giờ quản gia Trọng vẫn cứ cho rằng thành chủ đang vẽ cô cả nhà họ Đường chứ không phải bà chủ, rốt cuộc lúc trước thành chủ cũng chưa từng nhìn thấy gương mặt thật sự của bà chủ.

Nhưng bây giờ quản gia Trọng lại cảm thấy lý do này rất tốt, rất thuyết phục, thuyết phục đến mức người ta không thể nào cãi lại.

Trương Minh Hoàng cũng nhìn chân dung mình tự vẽ, rồi không khỏi mỉm cười: “Ừm, ông nói rất đúng.”

Ông cũng không biết tại sao, mà khoảng thời gian này trong đầu ông bỗng hiện lên bóng dáng bà ấy, ban đầu là mơ hồ rồi dần dần hiện rõ hơn, nhưng ông chắc chắn đó là bà ấy.

Mặc dù lúc trước ông bị người khác bỏ thuốc, ý thức mơ màng, nhưng dù gì ông cũng ở bên bà ấy trong thời gian dài, hơn nữa hai người còn làm chuyện thân mật như vậy, nên ông nghĩ chắc chắn trong lúc nào đó ông đã nhìn thấy rõ bóng dáng bà ấy, nhưng vì tác dụng của thuốc, nên sau khi tỉnh lại ông đã quên hết mọi thứ.

Lần đó sau khi nhìn thấy bức ảnh cô cả nhà họ Đường, mặc dù ông cảm thấy hơi đặc biệt, rất thích cô gái này, nhưng lúc đó ông không hề liên tưởng cô đến người phụ nữ trong ký ức.

Nhưng sau đó, trong đầu ông dần hiện lên khuôn mặt bà ấy.

Bóng dáng bà ấy như được đào lên từ nơi sâu nhất trong ký ức của ông, cũng có thể nói là bị đào lên, có lẽ việc ông nhìn thấy bức ảnh cô cả nhà họ Đường là một sự dẫn dắt, nhưng ông chắc chắn không nhập hai người thành một.

Ông biết rõ chân dung ông vẽ là người trong ký ức.

Nên hôm nay ông cố gắng vẽ chân dung bà ấy, như muốn vẽ cho ra bóng dáng đó, để giữ lại, không được quên nữa.

Đến khi vẽ xong bức chân dung, ông mới nhận ra người trong đầu ông rất giống cô cả nhà họ Đường, nhưng dù là thế, ông cũng chưa từng nghi ngờ điều gì, ông biết người ông vẽ không phải cô cả nhà họ Đường.

Ông cũng chắc chắn không phải vì ông nhìn thấy bức ảnh cô cả nhà họ Đường, nên mới tưởng tượng người trong ký ức là cô.

Chuyện này tuyệt đối không thể, đó là người phụ nữ ông yêu sâu đậm nhất, lần nào ông cũng vẽ bằng trái tim mình, nên ông chắc chắn mình sẽ không nhầm lẫn.

Vì vậy, ông rất tán thành câu nói của quản gia Trọng.

Cô cả nhà họ Đường giống người phụ nữ trong đầu ông như vậy, nên rất có thể cô thật sự là con gái ông.

Quản gia Trọng nghe thành chủ nhà mình nói vậy rõ ràng hơi sửng sốt, ông luôn nghĩ rằng thành chủ dựa theo bóng dáng cô cả nhà họ Đường để vẽ phu nhân.

Quản gia Trọng thầm thở dài, lúc nãy chỉ là cái cớ do ông nhất thời sốt sắng nghĩ ra, không ngờ thành chủ lại trả lời nghiêm túc như thế, làm quản gia Trọng nhất thời không biết phải nói gì.

Giờ quản gia Trọng chỉ hy vọng cô cả nhà họ Đường thật sự là con gái thành chủ.

Nguyễn Hạo thần chơi chung ở hai đứa trẻ ở nhà họ Đường một lúc, vì anh luôn phớt lờ việc giải quyết chuyện kết hôn, cũng không bàn bạc với mọi người, nên mấy người khác cũng không nói gì nữa.

Nguyễn Hạo thần vừa rời khỏi nhà họ Đường, đã gọi thẳng cho thư ký Lưu: “Chuyện tôi bảo cậu làm đã chuẩn bị ổn thỏa chưa?”

Bình luận

Truyện đang đọc