CÔ VỢ ĐÁNG GỜM CỦA LĂNG THIẾU



Sau đó Lam Nhan hỏi ngược lại Thịnh Hoàn Hoàn: “Nghe cô nói như thế, chẳng lẽ ở nhà Lăng Tiêu cũng khó tiếp cận như vậy sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu và nói: “Là rất khó, là bạn của Lăng Tiêu, tôi nghĩ Lam tiểu thư cũng rất rõ điểm này đúng không?”
Bạn của Lăng Tiêu, chỉ một câu đã xoá sạch mờ ám giữa Lam Nhan và Lăng Tiêu.

Lam Nhan chỉ cười không đáp.

Thịnh Hoàn Hoàn lại nói: “Nhưng hai người ở chung thì sẽ tìm được con đường tiếp cận nhau, cô nói có đúng không Lam tiểu thư?”
Lam Nhan cười nhạt: “Chuyện tình cảm rất khó nói, có người ở chung nhiều thì càng thân mật, có người càng ở chung càng phản cảm, hiện tại số lượng người ly hôn thật sự quá cao, hôm nay ai biết trước được chuyện ngày mai đúng không?”
Nếu nói vừa rồi Lam Nhan chỉ vô tình thì hiện tại là khiêu khích trắng trợn.

Triệu Giai Ca ngửi được mùi thuốc súng giữa hai người, không muốn xen vào.

Triệu Giai Ca không mở miệng, Lăng Kha cũng trầm mặc, cô tin vào sức chiến đấu của Thịnh Hoàn Hoàn.

Chỉ thấy Thịnh Hoàn Hoàn chẳng những không bực mình trước lời khiêu khích của Lam Nhan, còn gật đầu tán đồng: “Cô nói rất đúng, hôm nay ai biết trước được chuyện ngày mai, trên đời này có quá nhiều người không biết xấu hổ, biết rõ đối phương đã kết hôn, còn không có đạo đức, không biết liêm sỉ chen chân vào hôn nhân của người khác, thật là làm người ta khó lòng phòng bị.



Không có đạo đức, không biết liêm sỉ - tám chữ này được dùng quá xinh đẹp, Lăng Kha thật sự muốn vỗ tay cho Thịnh Hoàn Hoàn.

Đáng tiếc, hiện tại tụi tiểu tam đều đặc biệt kiêu ngạo, thậm chí rất ngang nhiên.

Chỉ thấy Lam Nhan mặt không đổi sắc: “Lý do ly hôn có trăm ngàn loại, cũng chưa chắc là người khác chen chân, kỳ thật phần lớn là bản thân tồn tại vấn đề, chán ghét lẫn nhau, miễn cưỡng sinh hoạt thì có gì vui chứ?”
Thịnh Hoàn Hoàn cười cho qua: “Tính cách bất hòa cũng được, chán ghét lẫn nhau cũng thế, đều không phải lý do chen chân vào hôn nhân người khác, tam quan của đa số mọi người trên đời này vẫn nhất trí, tiểu tam chung quy sẽ bị nghìn người phỉ nhổ, tôi nói đúng không Lam tiểu thư?”
Lần này Lam Nhan không còn lời gì để nói, giống như nguỵ biện vĩnh viễn không thắng được chân lý.

Từ đầu đến cuối Thịnh Hoàn Hoàn vẫn giữ nụ cười trên môi, thong dong thản nhiên: “Thời gian không còn sớm, tôi phải trở về, Lam tiểu thư đã là bạn của Lăng Tiêu, không bằng đến nhà tôi ngồi chơi, tôi gả vào Lăng Phủ lâu như thế mà vẫn chưa thấy cô đến nhà bao giờ, chẳng lẽ là ghét bỏ Lăng gia không đủ lớn?”
Cuối cùng lời này của Thịnh Hoàn Hoàn cũng làm Lam Nhan không trấn định nổi nữa, cô ta nhớ tới lời cảnh cáo của Lăng Tiêu, ý cười trên khóe miệng chợt tắt: “Thịnh tiểu thư nói đùa, hôm nào tôi nhất định sẽ tới cửa chào hỏi.


Nói xong, cô ta bước lên trước một bước, nói khẽ với Thịnh Hoàn Hoàn: “Chỉ mong khi đó Thịnh tiểu thư còn ở Lăng Phủ.


Nói xong lời này, Lam Nhan ưu nhã bỏ đi.

Lăng Kha bị câu cuối cùng của Lam Nhan làm tức giận không nhẹ, cô ta đang nguyền rủa Thịnh Hoàn Hoàn sớm bị Lăng Tiêu đuổi ra khỏi Lăng gia!
“Chưa thấy qua thứ đàn bà không biết xấu hổ như thế, không, cô ta và Trần Do Mỹ cùng một cấp bậc, Hoàn Hoàn, cậu nên cẩn thận.


Thịnh Hoàn Hoàn nhìn ba bóng dáng làm người ta không ưa kia, không thèm quan tâm mà cười nói: “Tớ cũng muốn Lăng Tiêu trở thành Cố Nam Thành thứ hai.


Vậy cô có thể tránh thoát móng vuốt của Lăng Tiêu!
Lăng Kha nghe xong lời cô nói thì hỏi: “Cậu thật sự không để bụng Lăng Tiêu chút nào?”
Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời câu hỏi của Lăng Kha, cô vỗ vỗ bả vai cô ấy: “Đừng nói đến mấy chuyện sốt ruột này, người chướng mắt đi rồi, tranh thủ luyện tập đi!”
Lý Hưng Hoài và Cao Dương đi ra từ văn phòng, nhìn Thịnh Hoàn Hoàn tùy ý chạy băng băng trên đường đua, đáy mắt toàn là vui mừng.

Tuy thực lực của Lam Nhan và Triệu Giai Ca cũng làm người ta bất ngờ, nhưng họ càng xem trọng Thịnh Hoàn Hoàn hơn.

Kế tiếp, Lý Hưng Hoài và Cao Dương chỉ điểm Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha ở hiện trường, Mao Tuấn và Lữ Nguyên Lãng cũng ngồi một bên lắng nghe nghiêm túc.

Sau khi đi ra từ Vũ Yến, rốt cuộc Lam Tiếu cũng nhịn không được hỏi Lam Nhan: “Chị họ, vì sao chị không nói cho Thịnh Hoàn Hoàn mình là mẹ ruột của Thiên Vũ?”
Lam Tiếu rất khó hiểu, nếu trên tay Lam Nhan có tấm vương bài này thì vì sao lại chậm chạp không lấy ra, còn để Thịnh Hoàn Hoàn kiêu ngạo trước mặt mình như thế.


Lam Nhan liếc nhìn Lam Tiếu một cái: “Chị có tính toán, em đừng lắm miệng, nếu không chị không tha cho em.


Lam Tiếu bĩu môi, không cam lòng mà đáp lại: “Đã biết.


Triệu Giai Ca không xen mồm vào chuyện này, sau khi lên xe cô ta mới hỏi Lam Nhan: “Thịnh Hoàn Hoàn rất mạnh, cô có nắm chắc thắng cô ta không?”
Vẻ mặt Lam Nhan rất nặng nề: “Tôi biết cô ta còn giấu thực lực, nhưng không biết giấu bao nhiêu, chúng ta không thể thiếu cảnh giác.


Triệu Giai Ca kiên định nói: “Tôi nhất định sẽ thắng.


Lam Nhan cười nói: “Vậy cô phải nỗ lực.


Nhìn từ hiện trạng thì Triệu Giai Ca nhất định không phải đối thủ của Thịnh Hoàn Hoàn, trừ phi cô ta chưa dùng hết thực lực chân chính, nếu không không có khả năng thắng được Thịnh Hoàn Hoàn.

Triệu Giai Ca nói câu nói xong thì luôn giữ im lặng, không ai biết cô ta suy nghĩ cái gì.

Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha nán lại đoàn xe một ngày, chạng vạng mới chia nhau về nhà.

Thịnh Hoàn Hoàn trực tiếp trở về Lăng Phủ, Bạch quản gia có chút kinh ngạc, lại rất vui mừng: “Thiếu phu nhân, cô đã trở lại, sức khoẻ đã ổn rồi chưa?”
Thịnh Hoàn Hoàn nói tự đáy lòng: “Đã không có việc gì, Bạch quản gia cảm ơn ông.


Bạch quản gia gật đầu: “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, hiện tại tiểu thiếu gia còn bị cấm túc, cô trở về thì cậu ấy nhất định sẽ rất vui.


Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày: “Thiên Vũ bị cấm túc, tại sao lại vậy?”
“Tiểu thiếu gia quấy muốn đi tìm cô, cho nên! Thiếu gia nhốt cậu ấy lại, thiếu phu nhân! ” Bạch quản gia muốn nói lại thôi.

Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ giọng nói: “Tôi biết ông đang lo cái gì, yên tâm đi, tôi sẽ không lấy trứng chọi đá, tự tìm đau khổ.



Nghe xong lời này của Thịnh Hoàn Hoàn, cuối cùng Bạch quản gia cũng yên tâm.

Thịnh Hoàn Hoàn lên lầu, cửa phòng của Lăng Thiên Vũ bị khóa chặt, cô vừa gõ cửa thì trong phòng liền có tiếng đập phá đáp lại cô.

Vệ sĩ ngoài cửa nói với cô: “Từ ngày hôm qua đến bây giờ tiểu thiếu gia không ăn miếng cơm nào, không cho ai đi vào, cô mau khuyên cậu ấy đi!”
Khi nói lời này, trong giọng nói của vệ sĩ tràn ngập bất đắc dĩ.

Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì nhăn mày lại: “Thiếu gia các người mặc kệ sao?”
Vệ sĩ cúi đầu: “Lăng thiếu nói! Không đói chết được.


Đáp án này làm Thịnh Hoàn Hoàn tức giận không thôi: “Đúng là tác phong của anh ta, anh đi xuống bảo phòng bếp nấu vài món thanh đạm lên đây.


Vệ sĩ thưa vâng, sau đó xoay người bước nhanh bỏ đi.

Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ giọng gọi tên Lăng Thiên Vũ, một lúc sau cuối cùng cánh cửa cũng mở ra, một bóng dáng nho nhỏ chạy như bay qua, nhào vào người cô, hai bàn tay nhỏ ôm chặt chân cô không bỏ.

Giờ khắc này, trái tim Thịnh Hoàn Hoàn đã sắp bị cậu làm tan chảy.

Lăng Thiên Vũ ăn vài món, ghét bỏ khó ăn muốn Thịnh Hoàn Hoàn xuống bếp nấu mì cho mình, Thịnh Hoàn Hoàn đâu nhẫn tâm từ chối, con cún con đáng yêu này đòi gì là cô đáp ứng hết.

Vì thế khi Lăng Tiêu tan tầm trở về liền thấy Thịnh Hoàn Hoàn mặc tạp dề bận rộn trong phòng bếp, Lăng Thiên Vũ như con cún thèm ăn đảo quanh người cô.

Hình ảnh này làm Lăng Tiêu đột nhiên cảm thấy thực ấm áp.




Bình luận

Truyện đang đọc