CÔ VỢ ĐÁNG GỜM CỦA LĂNG THIẾU

Chương 227

Rốt cuộc ánh mắt của Thịnh Hoàn Hoàn cũng tập trung vào Lam Tiếu, không lạnh không nóng mà nói: “Xin lỗi, cô là?”

Câu hỏi thành thật này làm Lam Tiếu tức đến đỏ mặt: “Ngông cái gì, chỉ là thứ bị…”

“Lam Tiếu.” Triệu Giai Ca lập tức cắt ngang lời Lam Tiếu nói, ngăn cô ta tiếp tục vô lý.

Tiếp theo Triệu Giai Ca gật đầu với Thịnh Hoàn Hoàn, lôi kéo Lam Tiếu vẻ mặt phẫn nộ vào phòng bên cạnh, hành vi rất hào phóng khéo léo.

Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy cực kỳ buồn cười, từ khi bị Mộ Tư từ hôn, ba ngã xuống, thật là thứ cóc ké gì cũng dám chạy đến trước mặt cô nhảy nhót.

Nhìn cô dễ hà hiếp thế sao?

Thịnh Hoàn Hoàn chờ liên tục hơn một giờ.

Trong lúc đó, cô nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc, họ đều mang theo vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, những người này giống như đặc biệt chạy tới xem trò cười của cô.

Lúc này di động rung lên, là Lăng Kha gửi tin nhắn đến: “Hoàn Hoàn, có phải cậu bị Lăng Tiêu đuổi ra ngoài hay không?”

Thịnh Hoàn Hoàn nhăn mày lại: “Sao cậu biết?”

Tiếp theo Lăng Kha gửi qua một bức ảnh.

Trong ảnh, cô ngồi xổm ngoài cửa lớn Lăng Phủ, bên cạnh có một cái vali, mà cánh cổng phía sau lại đóng chặt.

Chắc tấm ảnh này là người đi ngang qua chụp lại, hiện tại đã lan truyền khắp mạng.

Thật là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm!

Lúc này không biết có bao nhiêu người đang chờ xem trò cười của cô!

Lăng Kha: “Hoàn Hoàn, rốt cuộc cậu làm gì vậy, sao Lăng Tiêu lại đuổi cậu ra ngoài, hiện tại đám phụ nữ cả Hải Thành đều đang chờ xem trò cười của cậu, mạch máu của cả nhà cậu đang bị Lăng Tiêu nắm giữ, cậu đừng xúc động như trước kia nữa.”

Lăng Kha biết tính cách của Thịnh Hoàn Hoàn, cô không phải người để mình chịu thiệt thòi.

Nhưng Lăng Kha không biết, kỳ thật Thịnh Hoàn Hoàn đã thay đổi rất nhiều. Ở trước mặt Lăng Tiêu, cô vẫn luôn hèn mọn.

Hôm nay cô cũng làm theo ý Lăng Tiêu, nếu hắn lo lắng cô bụng dạ khó lường, vậy chia phòng ngủ, không phải hợp ý hắn sao?

Ai biết hắn đột nhiên nổi nóng như vậy.

Nói đuổi liền đuổi, không có nhân tính!

Thịnh Hoàn Hoàn trả lời: “Yên tâm, tớ biết nặng nhẹ, cũng biết nên làm anh ta nguôi giận như thế nào.”

Dù thế nào cô cũng không thể bị đuổi ra như vậy.

Vừa cất điện thoại, Thịnh Hoàn Hoàn liền thấy Trần Phỉ Phỉ và Bạch Sương đi đến từ đối diện.

Trần Phỉ Phỉ thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì ra vẻ kinh ngạc: “Hoàn Hoàn, sao em lại đứng ở bên ngoài, trán em làm sao vậy, bị ai đánh à?”

Thật là một đám thích diễn!!!

Thịnh Hoàn Hoàn ưu nhã vén mái tóc dài lên, lạnh lùng cười: “Đêm nay thật là, cả đám ghê tởm tụ lại với nhau.”

Ngay lập tức, ý cười trên mặt Trần Phỉ Phỉ cứng lại: “Cô nói cái gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc