CÔ VỢ ĐÁNG GỜM CỦA LĂNG THIẾU

Chương 249

Thịnh Hoàn Hoàn không dám nhúc nhích, chỉ có thể cắn môi, nhắm hai mắt lại, tùy ý để hắn thò tay về hướng mình…

Thẳng đến hắn sửa sang lại váy áo cho cô, buông tay ra thì cô mới mở bừng hai mắt.

Lăng Tiêu đi đến bồn rửa tay, để nước lạnh chảy lên đôi tay thon dài mạnh mẽ của hắn, giọng nói khôi phục lạnh nhạt: “Chỉnh trang lại một chút, tôi chờ cô ở bên ngoài.”

Sau khi Lăng Tiêu rời khỏi, Thịnh Hoàn Hoàn kéo bước chân nặng nề đi tới trước bồn rửa tay, trong gương phản chiếu dáng vẻ lúc này của cô.

Lớp trang điểm của cô vẫn còn nguyên, môi lại bị cắn rách, có tơ máu thấm ra.

Cô lau tơ máu đi, lại tô son môi lên, sau đó sửa sang lại đầu tóc hỗn độn, trên mặt có thêm sự quyến rũ của đàn bà.

Nhìn chính mình trong gương, Thịnh Hoàn Hoàn bỗng cảm thấy bản thân thật đáng buồn…

Sau khi đi ra từ WC, Thịnh Hoàn Hoàn liền thấy Lăng Tiêu đứng dưới một tán cây phong, dáng vẻ lạnh lùng cấm dục kia hoàn toàn khác với người đàn ông như dã thú vừa rồi.

“Đi thôi.” Thấy Thịnh Hoàn Hoàn ra tới, Lăng Tiêu bước về hướng phòng.

Thịnh Hoàn Hoàn dừng bước: “Tôi muốn về nhà.”

Lăng Tiêu nói: “Đi vào chào hỏi một tiếng rồi về.”

Cô nói: “Tôi muốn về ngay.”

Trên mặt Lăng Tiêu xuất hiện chút lạnh lẽo: “Sợ bị người đàn ông kia thấy dáng vẻ hiện giờ của cô đến thế à?”

Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt nắm tay, không nhịn được mà nói: “Có liên quan gì đến anh ta? Vì sao anh nhất định phải liên tưởng tôi và anh ta với nhau, tôi đã nói với anh là tôi và anh ta đã kết thúc, tôi đã sớm không yêu anh ta, vì sao anh lại không tin?”

Cô là vợ hắn, cho dù hắn không yêu cô cũng đừng sỉ nhục cô như vậy trước mặt mọi người như vậy, cô là người, cô cũng có tôn nghiêm của mình.

“Là không yêu, hay là không dám?” Lăng Tiêu bước từng bước tới gần Thịnh Hoàn Hoàn: “Nhìn vào mắt tôi, trả lời tôi.”

Là không yêu, hay là không dám?

Đối mặt với cặp mắt đen như có thể nhìn thấu linh hồn, cổ họng Thịnh Hoàn Hoàn nghẹn lại.

Một lát sau, cô mới kiên định trả lời hắn: “Là không yêu.”

“Vậy vào cùng tôi.”

“…”

Khi cánh cửa lại bị đẩy ra, Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn một trước một sau đi đến.

Hai người vừa ngồi xuống, Đường Dật liền không đứng đắn thổi tiếng huýt sáo: “Thật kịch liệt, môi còn bị rách, Lăng Tiêu, anh thật không biết thương hoa tiếc ngọc.”

Lăng Tiêu bậc lửa châm điếu thuốc rồi ngậm trên môi, không giải thích gì.

Trong phòng đột nhiên trở nên an tĩnh đến đáng sợ, từng ánh mắt sắc bén làm Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy lưng như kim chích.

Người từng trải vừa nhìn liền biết vừa rồi cô và Lăng Tiêu đã làm cái gì.

Mộ Tư bên cạnh nhìn môi Thịnh Hoàn Hoàn sưng đỏ, váy đã nhăn nhúm, có thể thấy rõ được dấu hôn trên cổ, hai nắm đấm của anh ta vang lên “Răng rắc”.

Bình luận

Truyện đang đọc