CÔ VỢ ĐÁNG GỜM CỦA LĂNG THIẾU

Chương 279

Hứa Oánh Oánh nghe xong lời nói của Mộ Tư thì thân thể run rẩy kịch liệt lên, cô ta biết mình hoàn toàn xong rồi.

Sinh hoạt cá nhân của Hứa Oánh Oánh cũng chẳng sạch sẽ gì, đặc biệt là mấy năm trước, hồi đó còn trẻ nên ngông cuồng mê chơi, đôi khi chơi rất hăng đã làm không ít chuyện khó có thể mở miệng.

Tiếp theo, Mộ Tư nói một câu giống Lăng Tiêu như đúc: “Từ hôm nay trở đi, tất cả công ty dưới trướng tập đoàn Mộ thị ngưng hẳn mọi dự án làm ăn với Hứa gia, vĩnh viễn không hợp tác.”

Mộ Tư để lại lời này rồi đi mất.

Lam Nhan đứng trong đám người, không nói một lời mà nhìn mọi chuyện xảy ra, sau khi Lăng Tiêu và Mộ Tư lần lượt rời đi, ánh mắt cô ta dừng lại trên người Đường Nguyên Minh đứng cách đó không xa, sau đó cũng xoay người bỏ đi.

Sau khi lên xe, Mộ Tư lại nói với trợ lý bên cạnh: “Điều tra cô gái đêm nay đi dự tiệc chung với Lăng Tiêu, nhớ kỹ, nhất định phải đào sâu.”

Đêm nay mọi người đã lĩnh ngộ được câu ‘Quân tử giận dữ vì hồng nhan’ là như thế nào, hôm nay Thịnh Hoàn Hoàn đã giành hết nổi bật, hai “Kiêu hùng” của Hải Thành tranh nhau ra mặt vì cô, đây là chuyện mà biết bao cô gái cả đời cũng không dám mơ ước.

Mọi người tan đi, Hứa Oánh Oánh mất hồn mất vía cũng bị người hầu của Đường gia mời ra ngoài, Cố Nam Thành lo lắng nhìn Trần Do Mỹ mặt mày đỏ bừng: “Anh đưa em đi bệnh viện.”

Trần Do Mỹ khàn khàn nói: “Anh Nam Thành, anh tin em không?”

Cố Nam Thành âm trầm nói: “Đương nhiên, Lăng Tiêu là người nào, sao Hứa Oánh Oánh lại dám đấu với anh ta?”

Trần Do Mỹ rưng rưng cười, dáng vẻ nhu nhược động lòng người: “Em mặc kệ người khác nhìn em như thế nào, em chỉ để ý suy nghĩ của anh, cảm ơn anh tin tưởng em.”

Cố Nam Thành nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp trước mặt, ánh mắt khó có thể dời khỏi gương mặt cô ta: “Đi thôi, anh đưa em đi bệnh viện! Nếu trên mặt để lại sẹo thì khó coi lắm.”

Trần Do Mỹ lại lắc lắc đầu: “Em tự đi được, đêm nay anh ra mặt cho em trước nhiều người như thế, nếu để chị Nam Tầm biết thì lại cãi vã với anh, em làm phiền anh đã đủ nhiều rồi.”

Nhắc tới Nam Tầm, sắc mặt Cố Nam Thành không quá đẹp: “Mặc kệ cô ta, chỉ cần chúng ta biết hai ta trong sạch là được, cô ta thích làm gì thì tùy, anh đã giải thích đủ rồi.”

Từ khi phát hiện gã và Trần Do Mỹ vào khách sạn, Nam Tầm vẫn luôn gây chuyện, còn bắt gã dọn ra khỏi phòng ngủ, hiện tại không cãi thì chiến tranh lạnh, cả ngày ăn nói móc họng, gã đã lười giải thích thêm với cô ấy.

Dù sao có giải thích thì cô ấy cũng nghe không lọt tai.

Trần Do Mỹ lại cau chặt mày lại: “Anh Nam Thành, nếu chị Nam Tầm hiểu lầm thì phải giải thích rõ ràng với chị ấy, lần trước thật sự là em không cẩn thận tự ngã xuống lầu, anh đừng trách chị Nam Tầm nữa, chị ấy vô tội.”

Trước đó Nam Tầm đã thừa nhận là mình đẩy Trần Do Mỹ xuống lầu, nhưng sai không phải do cô ấy, là Trần Do Mỹ cố ý dùng lời nói chọc giận, cô ấy uống rượu nên mới mất khống chế đẩy cô ta xuống lầu.

Cho nên hiện tại Trần Do Mỹ nói lời này, vừa nghe là biết đang chủ động ôm cái sai của Nam Tầm lên người mình, mà bản thân lại yên lặng nuốt tủi nhục xuống, chỉ vì sợ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng bọn họ.

Câu nói này của Trần Do Mỹ làm cô ta trở nên thiện lương tri kỷ thông tình đạt lý, đối lập hoàn toàn với thái độ của Nam Tầm, làm hình tượng của Nam Tầm lập tức biến thành ích kỷ ghen tị, lòng dạ hẹp hòi.

Vừa so sánh, Cố Nam Thành càng bất mãn với Nam Tầm.

Bình luận

Truyện đang đọc