CÔ VỢ ĐÁNG GỜM CỦA LĂNG THIẾU

Chương 890

Vì thế cô ta suy tính chốc lát rồi đáp lại Lệ Hàn Thu: “Tuy Kim Thần gia nhập Quân Hạm, nhưng anh ấy cũng có quyền tự do đúng không? Hơn nữa anh ấy còn là người của liên đoàn ô tô, chỉ điểm hậu bối là phong độ của đại thần, sao vào miệng cô lại thành ăn bám?”

“Tôi biết mấy năm nay Quân Hạm có được thành tích rất tốt, so ra thì Vũ Yến thật sự xuống dốc, nhưng Vũ Yến sẽ vựt dậy thôi, các người đừng xem thường người khác như thế.”

Rất tốt, hành vi cá nhân thành công dâng lên thành ân oán đoàn đội.

Lúc này người của Vũ Yến nắm chặt nắm đấm, ý chí sục sôi, ai lại muốn bị người ta xem thường?

Sau đó liền nghe Triệu Giai Ca nói: “Quân Hạm có dám đánh cược với Vũ Yến chúng tôi không? Nếu tỷ lệ số người tiến vào trận chung kết của Vũ Yến cao hơn Quân Hạm thì toàn bộ đoàn xe các người phải xin lỗi chúng tôi?”

Thịnh Hoàn Hoàn: “…”

Triệu Giai Ca vội vã nghĩ cách nên có vẻ đã quên một mình mình không đại diện được cho Vũ Yến, cô ta muốn tự đánh cược với Lệ Hàn Thu thì được, vì sao còn lôi kéo người khác xuống nước chung?

Triệu Giai Ca biết trình độ của mình có thể vào trận chung kết, nhưng không có nghĩa là những người còn lại trong đoàn xe cũng được, nếu thua thì có phải sẽ trách đội viên khác không biết cố gắng không có năng lực hay không?

Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại liền thấy Lữ Nguyên Lãng đã bị loại sắc mặt tái nhợt, Mao Tuấn nhíu mày lại, Lăng Kha siết chặt đôi tay.

Nhưng vào thời điểm này, cô và các đoàn viên không có khả năng tranh luận với Triệu Giai Ca.

Vũ Yến thật sự cần một cơ hội xoay người.

Tuy Triệu Giai Ca tính kế bọn họ, nhưng Vũ Yến ít người, nhân số dự thi chỉ có 5, chỉ cần ba người vào được chung kết thì nhất định sẽ thắng. Điều họ phải làm là cố hết sức để Vũ Yến quật khởi trở thành đoàn xe vương bài lần nữa.

“Phụt… Dựa vào các người?” Lệ Hàn Thu cười nhạo một tiếng, chỉ vào người của Vũ Yến mà khinh miệt đáp lại: “Cho dù trả lại Trần Phỉ Phỉ thì các người cũng không thắng được.”

“Đúng vậy, tuy lần này chúng tôi dự thi hơn 20 người, nhưng ai trong số đó cũng có thể lập tức hạ gục các người.”

“Ha hả, hiện tại chỉ mới đấu vòng loại thôi, cô cho rằng trận chung kết dễ vào như vậy sao? Qua ngày mai thì chỉ có thể ở lại một phần ba số người, hy vọng đến lúc đó còn có thể nhìn thấy cờ của Vũ Yến trên sân thi đấu.”

“Đánh cược đi, để cô ta biết khiêu chiến Quân Hạm là không biết lượng sức đến mức nào.”

Có lẽ là vì mấy năm nay Vũ Yến quá xuống dốc, Trần Phỉ Phỉ rời khỏi Vũ Yến nên họ không còn tay đua nổi bật nào. Thịnh Hoàn Hoàn, Triệu Giai Ca và Lăng Kha lại là người mới nên căn bản không ai để họ vào mắt.

Vì thế sau khi Triệu Giai Ca nói ra lời thách thức thì người của Quân Hạm rất vui, con kiến bọn họ xem thường giờ lại dám khiêu chiến với voi, ai cho cô ta lá gan này?

Hiện giờ Quân Hạm là đoàn xe vương bài đếm được trên đầu ngón tay của Hoa Hạ, thực lực rõ như ban ngày, không thể tùy tiện khiêu khích niềm kiêu hãnh của họ.

Như người nọ đã nói, Triệu Giai Ca làm vậy là không biết lượng sức.

Lệ Hàn Thu nhìn về phía Kim Thần vẫn luôn im lặng: “Anh cảm thấy thế nào?”

Đôi mắt dưới kính râm của Kim Thần nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, khóe miệng hơi nhếch lên: “So đi, nhưng tiền đặt cược phải điều chỉnh một chút.”

Triệu Giai Ca tràn đầy tự tin mà hỏi: “Anh muốn cược thế nào?”

Sau đó mọi người liền nghe Kim Thần nói: “Bên thua múa thoát y trên sân thi đấu.”

Bình luận

Truyện đang đọc