CÔ VỢ ĐÁNG GỜM CỦA LĂNG THIẾU

Chương 899

Bởi vì cô là người cuối cùng chạy tới nên tất cả mọi người đều nhìn về phía cô, bao gồm Lăng Tiêu và Lâm Chi Vũ đứng bên cạnh hắn.

Thịnh Hoàn Hoàn dời ánh mắt khỏi hai người, nhìn về phía Lý Hưng Hoài: “Xin lỗi Lý đội, hôm qua uống nhiều quá.”

Lý Hưng Hoài gật đầu: “Không có gì, đi qua bên đó đi!”

Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng thở ra, vừa nâng bước chân lên chuẩn bị đi đến bên cạnh Lăng Kha thì giọng nói lạnh lẽo của Lăng Tiêu lại truyền đến: “Đứng lại.”

Tim Thịnh Hoàn Hoàn run rẩy, bước chân ngừng lại.

Cô quay đầu lại liền thấy Lăng Tiêu không cảm xúc giơ tay chỉ vào mình: “Cô, đi ra bên ngoài đứng.”

Nhìn về hướng Lăng Tiêu chỉ, sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng bệch, không nói nhiều lời mà đi thẳng ra bên ngoài.

Ánh mặt trời chói mắt chiếu lên người cô, dù đã là cuối thu nhưng nắng vẫn rất gắt.

Lăng Kha và Mao Tuấn giận mà không dám nói gì, Triệu Giai Ca nhếch miệng cười.

Sáng sớm tin tức Lăng Tiêu và Lâm Chi Vũ liên hôn đã truyền ra từ chỗ Lăng Hoa Thanh ở, thì ra Thịnh Hoàn Hoàn cũng chẳng là gì đối với Lăng Tiêu.

Tiểu thư đứng đầu thì thế nào, vẫn không trốn thoát vận mệnh bị bỏ rơi!

Lý Hưng Hoài muốn xin cho Thịnh Hoàn Hoàn, nhưng lại bị một ánh mắt của Lăng Tiêu trấn áp, lời đến bên miệng lại nuốt ngược xuống.

Hội nghị này không kéo dài thật lâu, khi kết thúc Lăng Tiêu lại đi về hướng cô.

Thịnh Hoàn Hoàn đứng thẳng lưng lên, cô không muốn bị hắn coi khinh, đặc biệt là vào thời điểm này thì cô càng phải thẳng lưng.

Lăng Tiêu ngừng lại trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn, nhìn vào gương mặt tinh xảo xinh đẹp của cô, một lát sau giọng nói lạnh lẽo lại vang lên: “Lý đội, thời gian cô ta thi đấu là vào lúc nào?”

Lý Hưng Hoài ngẩn người: “Hai giờ rưỡi chiều.”

Lăng Tiêu lại nói: “Vậy để cô ta đứng đến giữa trưa lại đến sân thi đấu.”

Lý Hưng Hoài lập tức sốt ruột, Thịnh Hoàn Hoàn là hy vọng vựt dậy của Vũ Yến: “Lăng tổng, cô ấy chỉ đến trễ vài phút, anh xem nắng gắt như vậy…”

Lăng Tiêu bắn ánh mắt sắc bén qua: “Dài dòng nữa thì buổi chiều cũng không cần đi.”

Lý Hưng Hoài cứng lại, sốt ruột nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn.

Thịnh Hoàn Hoàn lắc lắc đầu với ông, ý bảo đừng xin cho mình nữa: “Lý đội, ông dẫn các đội viên đến sân thi đấu trước, tôi sẽ tới đúng giờ.”

Lý Hưng Hoài không còn cách nào, chỉ có thể dẫn các đội viên khác rời đi.

Ánh mắt Thịnh Hoàn Hoàn liếc qua Lâm Chi Vũ cách đó không xa rồi dừng lại người người đàn ông lạnh nhạt trước mặt, cô biết hắn đang cố ý nhắm vào mình, lại không biết mình chọc hắn cái gì.

Cô không yếu thế mà hất mặt lên, bọn họ đã ly hôn, cô không còn là cô gái chỉ có thể để hắn tùy ý làm khó dễ sai khiến.

Nhưng dưới ánh mắt sắc bén của Lăng Tiêu, rất nhanh cô lại bại trận, khí thế của hắn quá mạnh, làm người ta không nhìn gần nổi.

Tiếp theo, cảm giác đau đớn truyền đến từ cằm, cằm cô bị một bàn tay thon dài mạnh mẽ bóp chặt, chủ nhân bàn tay này cứng rắn nâng mặt cô lên, ánh mắt sắc bén từ từ dời xuống.

Cái cằm tinh xảo, cổ mảnh khảnh…

Khi ánh mắt hắn đi xuống, thân thể Thịnh Hoàn Hoàn căng cứng.

Bình luận

Truyện đang đọc