CÔ VỢ NHỎ THẦN BÍ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC

"Anh giúp tôi khi nào, tôi nợ anh lúc nào?" Mộ Hi nghe không hiểu lời Nam Cung Diệu nói.

"Tôi giúp em đuổi Hàng Thiên Vũ, em liền phải giúp tôi đuổi Khang Hân kia, bởi vì Khang tổng và cha tôi quan hệ rất tốt, tôi không tiện bác bỏ mặt mũi của ông, cho nên em phải giúp tôi." Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi, vốn là Mộ Hi không muốn quản chuyện của anh, nhưng vừa nghe là Khang Hân đáng ghét kia, trong lòng tinh thần nhất thời tỉnh táo.

"OK, người phụ nữ kia cần phải dạy dỗ, thực không hiểu nổi cha anh là đầu óc có vấn đề hay con mắt có vấn đề, vậy mà tìm phụ nữ cho anh, chẳng lẽ ông không biết anh không thiếu phụ nữ, nào có loại cha như vậy!" Trong lời nói của Mộ Hi mang theo hương vị chua xót, Nam Cung Diệu nghe rất thoải mái, anh không phản đối Mộ Hi nói cha mình như vậy.

"Đợi chút, anh xem, đồ lót của tôi phải làm sao bây giờ? Tôi cũng không thể đi như vậy, rất xấu hổ!" Mộ Hi nhìn bản thân hiện tại hết sức chật vật, Nam Cung Diệu nhớ tới bên cạnh có một cửa hàng, vì vậy kéo Mộ Hi đi.

"Cô, lấy cho vị hôn thê của tôi nội y tốt nhất, còn có, trang điểm cho cô ấy một chút, cám ơn, tôi muốn nhìn thấy cô ấy xinh đẹp nhất." Nam Cung Diệu nói vớinhân viên cửa hàng, kỳ thật người ngoài vừa nhìn cũng biết xảy ra chuyện gì, mặt Mộ Hi vẫn rất đỏ, trên quần áo tất cả đều là nếp nhăn, đầu tóc có chút rối, môi còn hơi sưng.

"Được, xin mời đi bên này." Mộ Hi bị người đưa tới một bên thử quần áo, Nam Cung Diệu ngồi chờ ở bên ngoài.

Ước chừng hơn nửa tiếng, Mộ Hi mặc một bộ váy màu đỏ đi ra, đầu tóc cuốn thành gợn sóng lớn tự nhiên rủ xuống trên vai, trên mặt trang điểm đơn giản, trong tay cầm một túi xách nhỏ, đứng trước mặt Nam Cung Diệu.

Nam Cung Diệu ngẩng đầu nhìn khoảng hai phút, không thể phủ nhận, cô thật sự là móc treo quần áo trời sinh, mặc cái gì cũng đẹp.

Nam Cung Diệu đứng dậy nói: "Rất đẹp, chúng ta đi thôi."

Mộ Hi đi theo ra ngoài, trong lòng không hiểu nổi anh nói là người xinh đẹp hay quần áo đẹp?

Hai người đi vào bữa tiệc lần nữa, vẫn đem tới một trận rối loạn.

"Xem, là người phụ nữ thần bí của Diệu tổng, đổi một bộ quần áo vẫn xinh đẹp như vậy."

"Thật sự là mỹ nhân và soái ca, trời sinh một đôi."

"Xem, chính là người phụ nữ bị Diệu tổng ôm nhét vào xe, không biết xảy ra chuyện gì?"

"Còn có thể xảy ra chuyện gì? Nhất định là chơi “xe động”, anh xem quần áo cũng đổi, kiểu tóc cũng đổi ."

"Không biết người phụ nữ này có thể cùng Diệu tổng bao lâu? Nghe nói Nam Cung Diệu trước giờ không yêu đương với phụ nữ."

"Đáng tiếc người phụ nữ đẹp như vậy chỉ có thể làm ấm giường !"

"Nếu là tôi, liền lấy về nhà làm vợ."

"Nghĩ hay lắm, loại phụ nữ này là chúng ta trèo cao, anh xem vẻ mặt tự tin của cô ta, tuy nhiên là một trong những phụ nữ của Nam Cung Diệu, anh xem khí thế cao cao tại thượng, áp đảo tất cả phụ nữ ở đây, làm sao nhìn tới chúng ta!"

"Nhìn ra Diệu tổng rất chiều cô ta."

... ... ... ... ... ... ... ...

Trong đám người lại nhao nhao bàn luận, nói gì cũng có.

"Anh Diệu, anh thật thiếu ý tứ, ôm người đẹp rời đi, bạn cũ cũng không cần, tôi khinh bỉ anh." La Tân đi qua cười nói với Nam Cung Diệu, anh biết mình không diễn trò, hiện tại chỉ có hâm mộ và ghen ghét.

"La tổng, phải nhớ kỹ cô ấy là người phụ nữ của tôi, vợ bạn không thể khi dễ hiểu chưa?" Nam Cung Diệu cười đáp lại anh ta vị bạn tốt sắc quỷ này.

"Cái gì vợ bạn không thể khi dễ? Tôi thấy là vợ bạn không khách khí, ha ha..." La Tân cố ý nói như vậy, bởi vì anh và Nam Cung Diệu trong lúc đó vẫn thích nói đùa.

"Anh dám." Nam Cung Diệu dừng tươi cười với La Tân.

"Này? Không phải đi, anh đùa thật ? Mấy em gái trước kia làm sao bây giờ?" La Tân làm bộ như vô tội nói, hoàn toàn mặc kệ vẻ mặt của Mộ Hi, mặt Mộ Hi một hồi trắng một hồi hồng.

"Ôi, kết bạn sơ suất, bạn xấu." Nam Cung Diệu bất đắc dĩ lắc đầu, La Tân này cố ý tự vạch áo cho người xem lưng, Mộ Hi thường xuyên cười nhạo anh có nhiều phụ nữ, bây giờ nhìn lại là có miệng không nói rõ!

"La tổng cứ việc yên tâm, Diệu trước kia như thế nào tôi mặc kệ, nhưng sau này nếu anh ấy dám càn quấy, tôi tự có biện pháp đối phó với anh ấy." Mộ Hi nhìn La Tân nói, cô hiểu La Tân cố ý tổn hại Nam Cung Diệu trước mặt cô, cho nên, cô mới nói như vậy.

"Xin hỏi, chị dâu tương lại có biện pháp nào đối phó với anh Diệu?" La Tân nhìn Mộ Hi, đôi mắt còn thỉnh thoảng liếc về thân thể Mộ Hi, kỳ thật anh rất tò mò, người phụ nữ này rốt cuộc làm sao đối phó với tà ma mà người người e ngại.

"Không thể trả lời, bởi vì đây là chuyện riêng của chúng tôi, La tổng, không có quyền biết." Mộ Hi rất ghét La Tân này, nếu như không phải là anh em của Nam Cung Diệu, cô căn bản sẽ không để ý đến anh ta, trực tiếp rời đi, không cần phải lãng phí lời nói.

"Anh Diệu, chị dâu tương lai rất lợi hại, tiểu đệ chịu thua." Nam Cung Diệu nở nụ cười, Mộ Hi này không sợ trời không sợ đất, cô mặc kệ đối phương là ai? Cũng không để ý người ta có bao nhiêu tiền, càng không sợ người ta có bao nhiêu thế lực, chỉ cần là người cô không thích, sẽ không nể mặt ghẻ lạnh người ta. Điểm này rất giống với anh, lãnh khốc.

"Tôi muốn đưa Tiểu Hi đi gặp ba tôi, xin lỗi không tiếp được." Nam Cung Diệu nói với La Tân, La Tân đến bên cạnh Nam Cung Diệu thì thầm vào lỗ tai Nam Cung Diệu.

"Anh Diệu, anh phải suy nghĩ kĩ, thấy cô ấy hết sức lỗ mãng, cưỡi không tốt, cẩn thận ngã ngựa, bất quá tiểu đệ nguyện ý xả thân cứu giúp." La Tân vẫn chưa từ bỏ ý định, nhìn Mộ Hi làm người phụ nữ của Nam Cung Diệu, không cam lòng! Vì sao người phụ nữ đẹp như vậy không có phần của anh?

"Yên tâm, anh đây cưỡi cực kỳ ổn, hơn nữa đã cưỡi thuận tay rồi." Nam Cung Diệu cười nói với La Tân, sau đó mang theo Mộ Hi rời đi, kỳ thật La Tân cũng đã nhanh ghen tị chết, hiếm thấy mình đụng phải người mình thích đã có chủ, ghê tởm hơn chính là người phụ nữ của bạn tốt, nếu không thế nào cũng phải đoạt tới tay nếm thử hương vị xem sao, loại phụ nữ này nhìn cũng rất đã ghiền, chơi khẳng định siêu sảng khoái, chao ôi! Càng nghĩ càng buồn bực!

"Cha, đây là Mộ Hi."

"Xin chào bác trai, gọi con Tiểu Hi là được." Mộ Hi rất lễ phép nói, mắt nhìn người già trước mắt.

"Uhm."

Cha của Nam Cung Diệu nhẹ nhàng ừ một tiếng, đánh giá Mộ Hi, cô bé này không khẩn trương, biểu hiện hết sức tự nhiên, ánh mắt của con trai không tệ.

Nhưng, cô bé này làm cho ông nhớ tới người phụ nữ mười năm trước, người phụ nữ kia được Diệu Nhi mang tới trước mặt ông, cũng không khẩn trương, hết sức tự nhiên, chính là người phụ nữ kia phá hủy cả đời Diệu Nhi, nếu không làm sao Diệu Nhi sẽ hơn ba mươi tuổi cũng chưa kết hôn, đều tại ngưởi phụ nữ đáng ghét kia mang đi một Diệu Nhi thiện lương, mới xuất hiện tà ma hiện tại!

Nam Cung Diệu phát hiện biểu cảm trên mặt cha thay đổi, anh cũng biết vì sao cha có thay đổi như thế.

"Cha, con muốn kết hôn với cô ấy." Nam Cung Diệu trực tiếp bày tỏ suy nghĩ của mình.

"Chờ một chút, xin cho phép tôi chen vào một câu, bác trai, con và Diệu hiện tại chỉ là người yêu, chúng con còn chưa định kết hôn, con tin người còn chưa hiểu rõ con đúng không? Dù sao cũng thử thách con một chút đi? Có lẽ con cũng không thích hợp với anh ấy, đừng nhìn con bây giờ rất thục nữ, kỳ thật con rất nghịch ngợm, nếu quả thật kết hôn ngài nhất định không sẽ vừa lòng." Mộ Hi nói với cha của Nam Cung Diệu.

Vốn là cha của Nam Cung Diệu còn tồn tại nghi ngờ với Mộ Hi, sợ cô có mục đích tiếp cận Diệu Nhi, rất nhiều phụ nữ coi trọng địa vị trong nhà anh, còn có tiền trong nhà anh, cố ý đến gần Diệu Nhi.

Giống như người phụ nữ mười năm trước, cô ta lừa gạt Nam Cung Diệu trẻ tuổi, cô ta vốn có đàn ông, vẫn yêu đương với Diệu Nhi, lừa gạt trái tim Diệu Nhi, lừa gạt tiền bạc của Nam Cung Diệu, sau lưng vẫn lén lút qua lại với người đàn ông kia, về sau Nam Cung Diệu bị tàn nhẫn đả thương, liền thành bộ dạng bây giờ!

Cha của Nam Cung Diệu nhìn thấy phản ứng của Mộ Hi, giống như cô cũng không muốn kết hôn với con trai, bộ dạng con trai thực vội muốn kết hôn, xem ra sự tình có chút phức tạp, hiện nay có rất ít cô gái cự tuyệt làm con dâu nhà họ Nam Cung, dường như không có ai cam lòng cự tuyệt.

"Cô đây là đang cự tuyệt lời cầu hôn của Diệu Nhi sao?" Cha của Nam Cung Diệu nghe được một câu như vậy, Mộ Hi cho rằng mình nói như vậy. Sẽ bị ông phản đối, không nghĩ tới hoàn toàn ngược lại, hồi, xem ra cha con bọn họ muốn không trâu bắt cho đi cày(*), không được, phải suy nghĩ cách thôi.

(*):theo cách chăn nuôi ngày trước, người ta làm cái ổ treo lên giá cho gà nhảy lên đẻ. Vịt thì không thể nhảy lên như vậy. Câu này ngụ ý buộc người làm việc không hợp khả năng, gây khó dễ cho người.

"Bác trai, con chỉ cho là mình trèo cao không nổi, người xem con của người ưu tú như vậy, bác xem một chút anh ấy đẹp trai như thế, hơn nữa lại có tiền như vậy, nguời nhìn lại con một chút, chỗ đó xứng với anh ấy sao! Hơn nữa, con trai của người giống như không có nói cho nguởi, con lớn lên ở khu người nghèo quật, thậm chí còn không ra khỏi cửa, cho nên chúng con không thích hợp, không thích hợp."

Mộ Hi cảm thấy bị Nam Cung Diệu đùa giỡn, rõ ràng nói cái gì là tới giải vây, bây giờ thành gặp bố chồng tương lai!

Hiện tại cha của Nam Cung Diệu xem như nhìn rõ, thì ra con trai còn chưa thu phục được cô bé này, xem ra muốn ông bố này giúp anh một chút.

"Những thứ này Diệu Nhi đều nói với bác, bác sẽ không vì những thứ này có cái nhìn với con, bởi vì lúc bác còn nhỏ cũng sống ở khu người nghèo quật, cho nên hôn sự của các con bác không có ý kiến", Nam Cung Diệu đứng sau lưng Mộ Hi giơ ngón tay cái lên với cha anh.

"Tiểu Hi, nhìn thấy không? Đây chính là cha tôi, biết rõ con trai ông cần gì?" Mộ Hi tức giận trừng mắt, sau lưng dùng sức nhéo Nam Cung Diệu, làm sao bây giờ?

"Bác trai, ý tốt của người Tiểu Hi xin nhận, chỉ là mẹ con lấy cái chết uy hiếp, bà đã nói qua quyết không cho phép con gả vào nhà giàu, cho nên thật xin lỗi." Mộ Hi cuối cùng nghĩ ra cách trả lời bọn họ, không nghĩ tới lời này vừa nói ra, hai cha con đều hết chỗ nói rồi, anh nhìn ông, ông nhìn anh. Dien~dan`le%quy=don

Mộ Hi vụng trộm vui mừng trong lòng, hừ! Không có ai có thể ép buộc cô.

"Tiểu Hi, sau này hãy nói chuyện hôn sự của các con được không? Hôm nay nếu đã đến đây, liền vui đùa một chút, bác còn có việc, xin lỗi không tiếp được ." Cha của Nam Cung Diệu rời đi, Nam Cung Diệu nghĩ thầm: Ông bố này thật không trượng nghĩa, nói trượt liền trượt, bàn chân bôi dầu sao! Chạy nhanh như vậy!

"Muốn kết hôn với tôi, tôi mới không ngốc như vậy, trở thành kẻ thù chung của những tình nhân kia của anh! Nếu kết hôn vói anh, những phụ nữ kia còn không ăn tươi nuốt sống tôi đi!" Mộ Hi nói xong qua một bên ăn gì đó, vì còn rất nhiều thức ăn ngon chưa nếm thử.

"Đi theo tôi, bây giờ tôi muốn ăn tươi nuốt sống em." Ai ngờ Mộ Hi một miếng thức ăn còn chưa ăn được, liền bị Nam Cung Diệu cưỡng chế kéo khỏi bữa tiệc.

"Anh nắm tay tôi đau." Mộ Hi vẫn bị Nam Cung Diệu kéo vào trong xe. Nam Cung Diệu nhét Mộ Hi vào xe, lái xe rời đi, tốc độ xe rất nhanh, Mộ Hi rất sợ hãi, nhưng khi nhìn gương mặt đó của anh Mộ Hi sợ hơn.

Đúng vậy, Nam Cung Diệu chỉ có thể bày ra gương mặt thúi, bởi vì làm sao anh cam lòng ăn tươi nuốt sống Mộ Hi! Yêu cô còn không kịp, nhưng người phụ nữ này vì sao cự tuyệt anh? Chẳng lẽ bởi vì Hàng Thiên Vũ chết tiệt kia?

Bất luận là ở thương trường, quan trường, hay là dân nghèo, không người nào dám cự tuyệt anh, phụ nữ nào không muốn gả cho anh, bất luận là gia cảnh của anh hay là bề ngoài của anh, cũng làm cho người ta điên cuồng thét chói tai.

Nam Cung Diệu lại suy nghĩ, cái gọi là núi xanh còn đó, không sợ thiếu củi đốt, như là đã chiếm hữu cô, vậy rõ ràng tiếp tục ngủ như vậy trước đi, ai bảo cho cô danh phận cô không cần! Người phụ nữ đáng chết, chẳng lẽ mình thật sự không bằng Hàng Thiên Vũ kia!

Một đêm đó, Nam Cung Diệu tắm xong liền đi ngủ, nằm trên giường Mộ Hi, vẫn ôm cô trong lòng, khác nhau là anh không có vô lễ với cô, nằm xuống liền ngủ, Mộ Hi đương nhiên cũng ngoan ngoãn không trêu chọc anh.

Ngày hôm sau.

Mộ Hi tỉnh lại phát hiện trên giường chỉ còn lại một mình cô, tên tự kỷ kia đâu? Hừ! Không có ở đây cũng tốt, an nhàn. Vì vậy, tắm một chút chuẩn bị xuống lầu, nhưng nghe được phía dưới có âm thanh, thì ra anh ở dưới lầu.

Mộ Hi do dự ở trên bậc thang có muốn đi xuống không, hay chờ anh đi, rồi mình xuống, từ hôm qua trở lại anh liền không nói gì, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì? Tóm lại gương mặt đó rất lạnh. Nhưng, nhìn thời gian không xuống không được, muộn giờ làm rồi.

Mộ Hi hít sâu một hơi, làm ra vẻ mặt không đếm xỉa đến đi xuống lầu.

"Đến ăn bữa sáng." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, Mộ Hi ngoan ngoãn ngồi vào đối diện, cúi đầu xuống ăn bữa sáng.

Fuck, lại thịnh soạn như vậy, quả thực chính là đãi ngộ của quý tộc. Rất rõ ràng Nam Cung Diệu đã ăn xong, vì trước mặt anh cùng trước có bát đũa đã ăn xong.

Cả đại sảnh hết sức yên tĩnh, chỉ có Mộ Hi âm thanh húp cháo, ngẩng đầu lên định vụng trộm liếc mắt nhìn người tự kỷ kia, không nghĩ tới anh đang nhìn nàng, [bad word], ánh mắt kia, tại sao chăm chú như vậy!

Mộ Hi giống như bị điện giật cúi đầu xuống, tiếp tục ăn, người đàn ông này nhìn người ta ăn cơm, thật không lịch sự, trong lòng Mộ Hi hết sức rối rắm, có cần nói chút gì với anh không? Như vậy rất không tự nhiên nha!

"Ăn nhiều một chút, tôi cũng không muốn bị em nói ngược, đãi, dân, nghèo."

Nam Cung Diệu cô ý tăng thêm giọng điệu phía sau, ánh mắt còn đang nhìn Mộ Hi, Mộ Hi giống như cũng cảm giác được anh vẫn còn nhìn, người đàn ông này vì sao vẫn nhìn chằm chằm cô, chẳng lẽ bộ dáng mình ăn cơm xấu, hay là mình ăn cơm dính thức ăn trên mặt, uhm, có khả năng, vì vậy, Mộ Hi đưa tay sờ soạng trên mặt hai lần, kỳ quái, không có sờ được hạt cơm nha! Chẳng lẽ người đàn ông này bởi vì ngày hôm qua cự tuyệt lời cầu hôn của anh, anh mang thù, nhất định là như vậy.

Hừ! Tổng giám đốc thật nhỏ mọn, còn tức giận, không phải là cự tuyệt anh sao? Có gì ghê gớm ! Thân thể của mình cũng không vụ lợi cho anh, anh còn muốn như thế nào nữa?

"Tổng, a, Diệu, vì sao anh tức giận?" Mộ Hi thiếu chút nữa gọi thành tổng giám đốc, bây giờ không có người ngoài, phải gọi tên, nếu không sẽ trừ tiền lương.

"Nói nhảm." Đây là Mộ Hi biết rõ còn cố hỏi, nhưng cô chính là muốn nghe một chút Nam Cung Diệu nghĩ như thế nào, nhưng Nam Cung Diệu mặc kệ cô.

"Diệu, anh thật là quá đáng đi? Anh nói lấy đi lần đầu tiên của người ta liền lấy, tôi còn chưa tìm anh tính sổ đó? Vậy mà anh còn dám tức giận, làm gì có ngưởi đàn ông nào tham tiền như anh, người ta ngủ vẫn chưa đủ, còn muốn ngủ cả đời, chẳng lẽ ngay cả quyền cự tuyệt người ta cũng không có sao?" Mộ Hi bị anh chiến tranh lạnh như vậy thật sự không nỡ, còn không bằng bị anh mắng một trận sảng khoái.

Nam Cung Diệu không nói gì, đi ra cửa đổi giày.

"Chẳng lẽ em muốn muộn, bị trừ tiền lương." Nam Cung Diệu chỉ đồng hồ đeo tay, nhìn Mộ Hi nói.

"Ai nha, mẹ ơi, muộn muộn ." Mộ Hi lề mề chạy tới mang giày.

Mộ Hi ngồi trên xe Nam Cung Diệu, dọc theo đường ai cũng không nói chuyện, không khí trong xe hết sức đè nén.

Xe hoàn hảo rất nhanh đi đến cửa công ty, Nam Cung Diệu muốn vào bãi đậu xe, nên phải cho Mộ Hi xuống chỗ này, vừa định xuống xe, Mộ Hi nhìn thấy rất nhiều đồng nghiệp ở bên ngoài, bởi vì bây giờ đi làm là giờ cao điểm, Mộ Hi do dự, cô cũng không thể ra ngoài bây giờ, bị đồng nghiệp biết cô ngồi tổng giám đốc xe đến vậy thật khủng khiếp, vì vậy, cái đầu nhỏ chuyển một cái. Dien/dan-le+quy*don

"Tổng giám đốc anh không phải muốn đến ga ra rồi dừng xe sao? Tôi đi cùng anh nha?" Mộ Hi mặt không đỏ tim không nhảy nói, chỉ sợ Nam Cung Diệu nhìn ra ý nghĩ của mình.

"Luyến tiếc tôi như vậy?" Nam Cung Diệu giống như cười mà như không nhìn Mộ Hi, kỳ thật lòng dạ cô hẹp hòi anh cũng biết, người phụ nữ này không muốn trở thành nhân vật công chúng, nếu như hôm nay là người phụ nữ khác nhất định sẽ cố ý để mọi người biết, hơn nữa còn sẽ nghênh ngang đến tới công ty.

"Đúng vậy, đúng vậy, Diệu anh minh vậy cũng có thể nhìn ra." Mộ Hi chỉ đành nói như vậy, nếu không anh ép cô xuống xe thì phiền toái rồi.

Bọn họ đi vào công ty vừa vặn không trễ, bởi vì Mộ Hi ngồi xe Nam Cung Diệu đến. Cô dọc đường chạy chậm sau lưng Nam Cung Diệu, hơi thở mệt mỏi dồn dập, Nam Cung Diệu nhìn có chút đau lòng, vì vậy thả chậm bước chân, đáng chết, anh lại thương xót cô, người phụ nữ đáng giận này căn bản không cảm kích!

Nam Cung Diệu cho tới trưa cũng bận rộn, giống như anh luôn có việc không làm xong, Mộ Hi đến không có chuyện gì, đi đưa cho tổng giám đốc một ly cà phê, hỏi anh có chuyện gì cần cô làm không, anh nói không có, vì vậy, Mộ Hi cho tới trưa cũng rất nhàn rỗi, dứt khoát chuồn êm một lát, đi tìm Vân Tĩnh Sơ.

"Này, thân ái." Mộ Hi nhỏ giọng gọi Vân Tĩnh Sơ qua một bên.

Hai người lặng lẽ đi vào góc không có ai.

"Nha đầu chết tiệt kia, nhớ tới mình mới đến." Vân Tĩnh Sơ trách cứ Mộ Hi, lấy tay chọc cô một cái.

"Chao ôi! Nào dám quên cậu, cậu chính là báu vật trong lòng mình." Mộ Hi cười ha ha nói.

"Ai tin, bây giờ cậu tìm được báu vật, sẽ còn muốn mình, đúng rồi, ngày đó thiếu chút nữa bị cậu hại chết."

"Này? Nói bậy bạ gì đó? Làm sao mình nhẫn tâm hại cậu, mình yêu cậu còn không kịp." Mộ Hi nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Tĩnh Sơ.

"Vậy tại sao cậu lên giường tổng giám đốc lại không nói cho mình? Còn có, mình gọi điện thoại cho cậu lại là tổng giám đốc nhận." Vân Tĩnh Sơ giống như thẩm vấn tội phạm nhìn Mộ Hi.

"Cậu nói cái gì? Cậu gọi điện thoại cho mình anh ta nhận? Làm sao cậu biết chúng mình cùng một chỗ? Mình là vạn bất đắc dĩ, tóm lại là một lời khó nói hết!" Mộ Hi không định kể cho cô ấy nghe, bởi vì nói ra rất dài dòng.

"Đương nhiên là tổng giám đốc nói hai người ở cùng một chỗ, lúc ấy mình gọi điện thoại anh ta nhận, mình không biết là anh ta? Lúc ấy mình bảo để cậu nghe điện thoại, anh ta nói cậu đang tắm, còn nói cho mình biết, anh ta là Nam Cung Diệu, còn nói cậu là người phụ nữ của anh ta."

Mộ Hi nghe xong miệng mở rộng hồi lâu chưa khép lại, người đàn ông này thật đáng giận vậy mà nói lung tung, lần này hại chết cô! Mộ Hi sau khi tách ra với Vân Tĩnh Sơ, thở phì phì chạy đi tìm Nam Cung Diệu nói lí lẽ.

Mộ Hi đang chuẩn bị gõ cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, thì nghe thấy bên trong có giọng nói, "Diệu như vậy được không? Thoải mái không?" Thì ra là Hạ Vi kia ở bên trong, còn ngồi trên đùi Nam Cung Diệu, xoa huyệt thái dương cho Nam Cung Diệu, còn thỉnh thoảng hôn Nam Cung Diệu một cái.

"Hừ! Chó không đổi được ăn cứt, đàn ông thúi lại không tự trọng!" Mộ Hi tức giận nói.

Mộ Hi cũng không rời đi ngay, cô thật muốn nhìn một chút Nam Cung Diệu và người đàn bà này sẽ như thế nào?

"Diệu, anh rốt cuộc có muốn không? Người ta chính là đặc biệt tắm sạch sẽ đưa tới cửa." Hạ Vi nói hết sức rõ ràng, người đàn bà này thật sự muốn đàn ông đến điên rồi, vậy mà muốn làm trong phòng làm việc! Không biết xấu hổ, còn chủ động đưa tới cửa.

Mộ Hi nhìn thấy Nam Cung Diệu nhắm mắt lại, không biết anh đang nghĩ gì? Mộ Hi tức giận nắm chặt bàn tay nhỏ bé, nghĩ thầm: Hôm nay nếu anh dám muốn, tôi liền, tôi liền, ai! Còn có thể thế nào! Người ta là tổng giám đốc, vốn nhiều phụ nữ, mình tính cái gì?

Mộ Hi không có dũng khí nhìn nữa, bởi vì kế tiếp nhất định chính là nam nữ kết hợp, lòng thất vọng nghiêng đầu sang chỗ khác rời đi.

"Hừ! Đàn ông thúi, lưu manh đáng chết, không sợ bị bệnh AIDS anh chơi, tôi cũng đi tìm việc vui, như vậy mới công bằng, Mộ Hi tôi không phải nhất định cùng anh." Lòng tự trọng của Mộ Hi hết sức bị đả kích, cô không biết vì sao tức giận như vậy, nhưng lúc cô nhìn thấy Hạ Vi kia ngồi trên đùi Nam Cung Diệu, Mộ Hi hận không thể đi vào cắn chết tên trộm thân thể đàn ông nhà người ta này.

Bất tri bất giác Mộ Hi ra khỏi công ty, trên mặt mang theo nước mắt, người đàn ông kia cướp đi nụ hôn đầu và lần đầu tiên của cô lúc này đang thân mật cùng người phụ nữ khác, người đàn ông này không đáng để cô rơi lệ vì anh, nhưng tại sao mình vì ngưởi không tốt như vậy, đau lòng khóc ra tiếng.

Mộ Hi không muốn để người khác thấy cô rơi lệ, ngẩng đầu nhìn thấy có một khách sạn hạng sang bên cạnh, vì vậy xoay người đi vào. Cũng may trên người còn tấm thẻ vàng Nam Cung Diệu cho cô.

"Đàn ông thúi, bà cô sẽ cầm tiền của anh tiêu phí, không có anh bà cô cũng có thể vui mừng." Mộ Hi đi tới quầy phục vụ.

Bình luận

Truyện đang đọc