CÔ VỢ YÊU NGHIỆT CỦA ĐẠI BOSS MAFIA


Mạc Ái Ly vô thức siết chặt lấy tay cầm bánh kem, cô di chuyển ánh mắt về phía Phong Cảnh Thần với mong muốn nhận được sự giải thích của hắn thay vì phát điên lên mà chất vất hắn ở nơi này, nhưng vẻ mặt của Phong Cảnh Thần lại bình tĩnh hơn Mạc Ái Ly nghĩ, hắn cũng không hề tỏ ra bất ngờ khi cô xuất hiện ở đây.

Dường như hắn đã lường trước được việc hai người chắc chắn sẽ gặp nhau trong tương lai…
Tạ Na có chút lo lắng khi Mạc Ái Ly bất ngờ xuất hiện như thế này, nhưng cô ta nhanh chóng che giấu ánh mắt sợ hãi mà thay vào đó là ánh mắt tự tin và cao ngạo như một kẻ chiến thắng thật sự.

Sau một lúc im lặng nhìn nhau thì Tạ Na cũng lên tiếng trước…
“Cô lại trở về bên Phong Cảnh Thần rồi à?”
Mạc Ái Ly không hiểu câu hỏi kia mang hàm ý gì, tại sao cô ta lại dùng từ “lại trở về bên Phong Cảnh Thần” để nói đến cô và tại sao cô ta lại dám gọi thẳng tên Phong Cảnh Thần ra như thế.

Mạc Ái Ly rất hiếm khi nghe Kỷ Minh Thành gọi thẳng tên Phong Cảnh Thần ra, nhưng mỗi khi Kỷ Minh Tàhnh gọi thẳng tên hắn ra, âm điệu của cậu ta rất khác, dường như vẫn có sự tôn kính tuyệt đối.


Nhưng Tạ Na thì khác, âm điệu của cô ta vô cùng nhẹ nhàng, thậm chí như đã quen biết cái tên Phong Cảnh Thần từ rất lâu trước đây rồi nên cô ta mới thản nhiên nói ra cái tên đó.

Nếu Tạ Na đã quen biết Phong Cảnh Thần trước đó vậy tại sao cô không hề nghe hắn hay Kỷ Minh Thành đề cập đến, tại sao cô lại không hề hay biết bên cạnh Phong Cảnh Thần lại xuất hiện một người phụ nữ như thế này?
Mạc Ái Ly bỗng chốc cảm thấy Phong Cảnh Thần mà cô quen biết trở nên vô cùng xa lạ, dường như mọi thứ mà cô biết về anh vô cùng mông lung và mờ ảo giống như bọt biển, chỉ cần chạm nhẹ vào ắt sẽ nổ tung và biến mất hoàn toàn.

Dường như chỉ có cô là người thành thật duy nhất trong mối quan hệ này…
Mạc Ái Ly bước qua Tạ Na, cô đi đến trước mặt Phong Cảnh Thần, giọng nói có chút nghẹn ngào cất lên…
“Anh và cô ta quen biết nhau từ khi nào vậy?”
Phong Cảnh Thần nhìn thẳng về phía Mạc Ái Ly, hắn cũng không chút giấu giếm mà thành thật trả lời câu hỏi của cô…
“Tạ Na là người trong tổ chức của bọn anh, có lẽ em từng gặp cô ấy trước đây rồi…”
Tạ Na nhanh chóng tiến lại chỗ Mạc Ái Ly, cô ta không chút kiêng dè liền ngồi lên trên bàn làm việc của Phong Cảnh Thần…
“Lâu rồi chúng ta mới gặp nhau đúng không Mạc tiểu thư, cảm ơn cô vì đã nhớ tên của tôi…”
Mạc Ái Ly vẫn không để ý đến sự xuất hiện của Tạ Na, cô vẫn chăm chú nhìn về phía Phong Cảnh Thần…
“Có phải anh là người sai cô ta đến quyến rũ Âu Dương Tư để anh ta phản bội em đúng không?”
Tạ Na ồ lên một tiếng, cô ta nghiêng đầu sang nhìn Mạc Ái Ly, sau đó lên tiếng giải thích thay cho Phong Cảnh Thần…
“Đúng rồi đấy, Phong Cảnh Thần sai tôi cướp Âu Dương Tư từ cô, sau đó ngài ấy sẽ dàn xếp ra một cuộc gặp gỡ tình cờ giữa cô và ngài ấy ở quán bar.

Cuối cùng là khiến cô yêu ngài ấy say đắm…!”
Tạ Na mỉm cười nhìn về phía Phong Cảnh Thần, cô ta dùng ánh mắt thập phần lưu luyến nhìn về phía hắn…
“Ngài si tình thật đấy, ước gì ngài cũng yêu tôi lâu như cách ngài yêu Mạc tiểu thư nhỉ…”

Mạc Ái Ly không còn tin vào tình yêu của Phong Cảnh Thần sau khi chứng kiến tất cả mọi chuyện.

Dường như cô không hiểu hai người này đang nói về vấn đề gì, cô cũng không biết tại sao Phong Cảnh Thần lại sai Tạ Na đến phá vỡ hạnh phúc lúc đó của cô, cô cũng không biết cái tình yêu lâu năm mà Tạ Na đang nhắc đến là gì, cô hoàn toàn không biết bất cứ chuyện gì cả…
“Trước đó em đã nói rất nhiều lần rằng em hi vọng chúng ta sẽ luôn thành thật với nhau, nhưng hình như chỉ có mỗi mình em thành thật và lo lắng cho anh thôi thì phải…”
Mạc Ái Ly đặt bánh kem lên bàn làm việc của Phong Cảnh Thần, cô vừa quay mặt đi thì nước mắt đã nhanh chóng rơi xuống…
“Anh đã yêu em từ rất lâu rồi, chỉ là em không nhớ thôi Mạc Ái Ly…”
Tạ Na dường như nhận ra cô ta không nên ở lại đây thêm một giây phút nào nữa nên nhanh chóng ra ngoài trước.

Khi khác cô ta sẽ đến thương lượng với Phong Cảnh Thần chuyện thù lao sau…
Lúc này Phong Cảnh Thần mới đứng dậy, hắn chậm rãi tiến đến trước mặt Mạc Ái Ly, sau đó mới bắt đầu giải thích…
“Lúc em năm tuổi, chúng ta đã từng gặp nhau rồi…”
Mạc Ái Ly thở ra một hơi, cô ngước gương mặt đầy nước mắt nhìn về phía Phong Cảnh Thần, bây giờ cô không muốn nghe bất kì lời vô nghĩa nào phát ra từ miệng của hắn.

Vì cô không biết lời nào là thật còn lời nào là giả dối…
“Chúng ta gặp nhau bao lâu không phải là chuyện mà em muốn biết, em chỉ biết rằng đây không phải là tình yêu mà anh luôn dành cho em, anh chưa bao giờ yêu em như cái cách anh thể hiện.


Vì nếu anh thật sự yêu em thì anh đã không giấu giếm em bất kì chuyện gì rồi…!”
“Em cũng không phải người ngu dốt để nghe lời giải thích của anh, vì ngay khi nhìn thấy Tạ Na ở đây thì em đã đoán được mọi chuyện rồi! Vấn đề là anh chưa bao giờ yêu em nhiều như thế…”
Phong Cảnh Thần muốn ôm Mạc Ái Ly nhưng cô lại vô thức né tránh, dường như cô đang cảnh giác cao độ về sự tiếp xúc của hắn…
“Tôi đã định đợi mọi chuyện lắng xuống rồi giải thích một lượt với em, dù sao chuyện này cũng không phải chuyện gì quá to tát…”
Mạc Ái Ly cười khẩy, chuyện sắp xếp một vở kịch vô cùng hoàn hảo để khiến cô trở về bên hắn một lần nữa lại được xem là không to tát sao? Vậy chuyện gì đối với Phong Cảnh Thần mới là to tát đây?
“Anh sai người của anh đến cướp người yêu của em, sắp xếp tỉ mỉ nơi chúng ta gặp nhau, sau đó bám lấy em, khiến em yêu anh và mang thai con của anh, anh xem chuyện này chỉ là chuyện nhỏ thôi à?”
“Ban nãy thái độ của anh đã nói lên tất cả rồi, em nghĩ chúng ta nên dừng lại chuyện kết hôn đi, thời gian này em không muốn nhìn thấy anh…”
Lúc này Phong Cảnh Thần mới thật sự cảm thấy sợ hãi, hắn vội vàng nắm chặt lấy tay Mạc Ái Ly như muốn giữ cô lại…
“Phải, là tôi không thành thật với em, nhưng nếu tôi không làm vậy thì em sẽ thuộc về người khác, nếu tôi không lên kế hoạch cho chuyện này thì em sẽ chẳng đoái hoài đến tôi chứ đừng nói đến chuyện yêu tôi! Lý nào tôi lại để mất em được, tôi đã yêu em trong suốt hai mươi năm lận đấy Mạc Ái Ly…!”


Bình luận

Truyện đang đọc