"CON NHÀ NGƯỜI TA" ĐÁNG GHÉT NHẤT

Tôn Tường cùng Tần Chính Dương ở đối diện, dần dần bắt đầu không nhịn được. Đều là đại nam nhân, loại sự tình này bị bắt gặp cũng không còn cách nào, nhưng ít nhất là cười nham nhở nhanh chóng quay đầu rời đi, mà không phải đứng ở nơi này nhìn chằm chằm vào tiểu đệ đệ của hắn a!

"Nhìn... nhìn cái gì! Chưa thấy đánh phi cơ bao giờ sao! Nhanh chóng đi đi!" Tôn Tường đem tai nghe kéo xuống, kinh hách ban đầu dần ồn định, đau lòng cho tiểu đệ đệ của mình bị dọa đến nhuyễn đi. Đánh phi cơ bị bắt gặp kiểu này, không có cách nào khác.

Tần Chính Dương giống như không nghe thấy, còn lập tức đi tới, trên cao nhìn xuống Tôn Tường: "Nhuyễn rồi kia."

Tôn Tường trực tiếp ngữa đầu mắng: "Này do ai làm hại hả? Là ai!!!"

Tần Chính Dương thở dài, một tay khoát lên vai Tôn Tường, cúi lưng cơ hồ khiến cho Tôn Tường gần như dựa vào người y, tay kia liền trấn an tiểu huynh đệ của Tôn Tường: "Được rồi, là lỗi của tớ, tớ bồi tội được chưa?"

Bởi vì rất gần, lời này cơ hồ là sát vào lỗ tai Tôn Tường nói. Tôn Tường tạc mao, tưởng chừng đẩy tay Tần Chính Dương ra, nhanh chóng phá hủy tư thế ái muội này.

Nhưng sự thật là Tôn Tường đỏ tai, thân thể nhuyễn xuống thoải mái dựa vào Tần Chính Dương, tiểu huynh đệ khôi phục sinh khí, trong đầu hỗn độn, miệng thở dốc.

Tiểu huynh đệ của Tôn Tường được hầu hạ đến cả người lỗ chân lông đều dãn nở, một chốc liền bắn ra.

"Thoải mái không?" Tần Chính Dương cố ý hạ giọng nói bên tai Tôn Trường.

"Ừhm...." Tôn Tường mơ mơ màng màng, thỏa mãn đi qua âm thanh liền có chút biếng nhác hơn so với bình thường, mặt ngẩng lên còn chưa hết đỏ, đôi môi khẽ nhếch lên, hai mắt mê ly, thật sự rất mê người!!

Ánh mắt của Tần Chính Dương khẽ tối xuống, cuối đầu khẽ cắn lên đôi môi còn đang thở dốc, sau đó trực tiếp hôn lấy, đối với đối phương dây dưa lưỡi.

Thẳng đến lúc Tôn Tường khôi phục lại bình thường, nhanh chóng quay đầu chấm dứt nụ hôn sâu, Tần Chính Dương mới đứng dậy, bình tĩnh rút ra khăn tay lau sạch tinh dịnh dính trên tay, "Tự cậu dọn dẹp đi."

Nói xong, Tần Chính Dương đi ra khỏi phòng, vào buồng vệ sinh khóa cửa lại.

Tôn Tường đối với chuyện vừa phát sinh có chút cảm giác không chân thật. Cần phải nói là không chân thật... Hơi ấm của bàn tay kia đặt lên nơi đó tựa hồ còn lưu lại...

Vừa nghĩ đến đó, hai má Tôn Tường không nhịn được nóng lên, trái tim đập mạnh như thể muốn nhảy ra.

"Đệch!" Tôn Tường mặt đỏ rực, việc cấp bách trước mắt hẳn là dùng khăn tay lau sạch tiểu đệ để, sau đó đem nó "cất" đi!

Sau khi làm xong, Tôn Tường đưa mắt nhìn màn hình máy tính còn chưa chiếu xong phim, nhanh chóng tắt đi, dây dưa đi đến phòng khách, ngồi xuống sopha đợi Tần Chính Dương đi ra.

Ngồi nhìn cửa nhà vệ sinh, Tôn Tường bắt đầu suy nghĩ: Vừa rồi nếu không lầm dưới đáy quần Tần Chính Dương dựng lên khối lều trại, cho nên lúc này mới ở bên trong....

Tần Chính Dương ngón tay thực linh hoạt, ít nhất là so với tay hắn cũng linh hoạt hơn, nghĩ đến mình đều thua kém Tần Chính Dương có chút uể oải, Tôn Tường càng não bổ nhiều hơn về biểu tình của Tần Chính Dương bây giờ.

Trong đầu đủ mọi hình ảnh cho đến khi cửa nhà vệ sinh mở ra, mặt Tôn Tường không hạ nhiệt được.

Tần Chính Dương tựa hồ thuận tiện tắm rửa, chỉ quấn một cái khăn tấm bên hông, trên người còn nhiệt khí, tóc nhiễu giọt nước. Tần Chính Dương đặt mông ngồi xuống sopha lau tóc, không khí thực xấu hổ.

Tôn Tường cảm giác tất yếu phải nói cái gì đó, suy nghĩ nửa ngày không biết phải mở miệng nói như thế nào, cuối cùng nói ra một câu: "Cái kia, kỹ thuật của cậu thật không tồi, hahaha."

Kỹ thuật không tồi cái muội ngươi! Tôn Tường nói xong liền muốn cắn lưỡi mình. Rõ ràng không phải muốn nói cái này. Hắn muốn hỏi Tần Dương vì cái gì trở về muộn như thế, vì sai gì không đóng cửa đi ra ngoài mà lại nhìn hắn..., vì cái gì lại muốn giúp hắn làm chuyện đó, còn có, vì cái gì muốn hôn hắn.

Kỳ thật Tôn Tường càng không rõ là vì cái gì mà bản thân cam chịu. Ngay lúc đó không phải không thể cự tuyệt. Tuy đúng là rất thoải mái, nhưng dù sao không phải là uống phải loại thuốc làm thần trí không rõ. Vì cái gì liền ngầm đồng ý cho Tần Chính Dương làm giúp hắn, lại còn ngầm đồng ý cho Tần Chính Dương hôn hắn. Hai đại nam nhân tại sao lại hôn môi? Cứ cho là Tần Chính Dương uống nhầm thuốc đi, thế nhưng Tôn Tường hắn đâu có.

Sự tình này có điểm kỳ quái, làm cho Tôn Tường trong đầu hỗn loạn các hình ảnh, làm cho đầu óc không thanh tỉnh nói ra câu "kỹ thuật không tồi".

Tần Chính Dương tiếp tục lau tóc, không thèm nhìn Tôn Tường: "Có phải hay không tốt hơn kỹ thuật của cậu? Tớ nói loại chuyện này mà cũng thua kém tớ à?"

Tôn Tường nghe phải lời này liền tạc mao: "Đệch! Lão tử kỹ thuật rất tốt! Không tin cậu thử xem, tuyệt đối so với cậu các ngón tay hư nhuyễn tốt hơn nhiều lần!"

Tần Chính Dương ngừng lau tóc, khăn mặt ném sang một bên, tùy tiện chỉnh tóc, mang theo tiếu ý nói: "Được, tớ muốn thử xem thế nào."

Tôn Tường lúc này liền muốn chết, âm thầm trong lòng quật ngã chính mình: Ai cho ngươi lanh mồm lanh miệng! Ai khiến ngươi lanh mồm lanh miệng!

"Vì cái gì, Tần Chính Dương cậu dáng vẻ đường hoàng không thiếu nữ nhân vây quanh, còn muốn nam nhân là tớ đây giúp cậu giải quyết?"" Tôn Tường nhanh chóng lảng sang chuyện khác: "Này không phải giờ này mới về sao? Cùng khách đi hẹn hò đi? Có phải cần tìm cậu thân mật không?"

"Đừng có ngắt lời, cậu nói là giúp tớ rồi còn gì." Tần Chính Dương ngồi trên sopha quay đầu sang nhìn Tần Chính Dương, "Như thế nào? Ở nhà hư không tĩnh mịch?"

"Cậu mới hư không tĩnh mịch, cả toàn bộ tiểu khu nhà cậu mới đều hư không tĩnh mịch!" Tôn Tường không chút nào tự giác đem chính mình mắng, "Nói! Vì cái gì mà trể thế này mới trở về? Thành thật nói ra! Không nói không cho ngủ!"

Tần Chính Dương cũng không nghĩ Tôn Tường này giọng điệu không khác gì oán phụ, đưa tay gác chân lên sopha: "Cũng không có gì, nghe lời cậu, cùng đối phương đi xem mắt, ăn xong liền thuận tiện đưa người ta về nhà."

"A... Là thế! Chúc mừng cậu a! Nhanh chóng theo đuổi người ta, tớ liền giải thoát rồi!" Tôn Tường miễn cưỡng cười, đấm một quyền vào vai Tần Chính Dương, sau đó đứng lên đi về phòng mình, "Muộn rồi, đại gia đây muốn đi ngủ."

Đóng cửa lại, Tôn Tường mới thu lại khuôn mặt tươi cười, nằm úp sấp lên giường lăn lộn rối rắm. Rõ ràng từ lúc bắt đầu học đại học mỗi ngày đều cầu nguyện, giờ mọi việc sắp thành, nhưng trong lòng lại tràn ngập phiền muộn hận không thể tìm Tần Chính Dương đánh một trận! Tôn Tường căm phẫn, đập đầu vào gối, "Sát! Đều là do lỗi của Tần Chính Dương."

Bình luận

Truyện đang đọc