CỰ LONG THỨC TỈNH


Mà lúc này, Lục Hi thì đang ở trong phòng chờ máy bay, kiên nhẫn đợi.

Đôi vợ chồng kia kiêu căng như vậy, Lục Hi quyết định sẽ dạy cho bọn họ một bài học.

Vào lúc này, anh thấy Vân Thắng Quốc đi tới dưới sự bảo vệ của bảy, tám nhân viên an ninh mặc áo trắng.

Đây không phải là Vân Thắng Quốc phô trương khoe khoang, ông ta là quan chức biên phòng, đi ra ngoài đều có mấy trung đội cảnh sát bảo vệ, như hôm nay đã là giản dị lắm rồi.

Chỉ thấy ông ta đi vào phòng chờ, nhìn xung quanh, thấy Lục Hi thì vội vàng đi tới.

“Cậu Lục, cậu về sao không báo tôi một tiếng để tôi chuẩn bị đón cậu chứ”, Vân Thắng Quốc cười nói.

Trong lòng Vân Thắng Quốc đã tràn đầy sự cảm kích đối với Lục Hi.

Lục Hi chẳng những cứu mạng ông ta mà còn trao tặng công lao đầu rồng to lớn cho ông ta, sau này còn đưa tới rất nhiều văn vật quý giá cho viện bảo tàng, tất cả đều do Lục Hi làm.

Lần trước đi Thượng Kinh, mấy ông lớn đều rất tán thưởng ông ta, cũng tôn vinh ông ta là tuổi trẻ sức khỏe, làm việc giỏi giang, cổ vũ ông ta tiếp tục cố gắng.

Vân Thắng Quốc nghe vào đúng là như mật rót vào tai.

Tiếp tục cố gắng, hiện tại ông ta đã là quan chức biên phòng, nếu cố gắng hơn nữa thì sẽ được vào trung ương, mà như vậy thì không thể thiếu công lao của Lục Hi.

Lúc này, Lục Hi cười nói: “Gọi ông đến thì chắc ông cũng đoán được, tôi có một người bạn làm tiếp viên ở đây, phải chịu sự đối xử bất công.


Hình như đối phương là một cán bộ của Tây Kinh thì phải, tôi thấy bất bình nên chỉ đành gọi ông tới”.

Vân Thắng Quốc nghe vậy thì lập tức nói: “Cậu Lục, cậu yên tâm, chuyện này về công hay tư thì tôi đều phải ra mặt.

Nếu là cán bộ ỷ thế hiếp người, tôi nhất định sẽ nghiêm trị không tha”.

Lục Hi gật đầu nói: “Đi thôi, bạn tôi bị đưa tới đồn cảnh sát rồi, chúng ta tới đó xem sao”.

.

truyện kiếm hiệp hay
Vân Thắng Quốc lập tức gật đầu, đoàn người đi ra đồn công an sân bay.

Lúc này, trong phòng thẩm vấn, vợ chồng Trâu Lệ Hồng và Đỗ Phái Nhiên cùng tổng đốc Nam Sơn là Hằng Bằng Trình, tổng giám đốc sân bay Nam Sơn Cao Kiến Dân đang ngồi ở một bên, tận mắt nhìn Từ Xuyên thẩm vấn Ngư Bạch.

Mà Trâu Lệ Hồng thì luôn nở nụ cười đắc thắng, ngẩng cao đầu nhìn Ngư Bạch.

Lúc này Ngư Bạch vừa oán giận lại oan ức, nhưng cô ta chỉ mạnh mẽ ngồi thẳng trên ghế, không để lộ cảm xúc.

Đám người này muốn thấy cô ta khóc rống xin tha, nhưng cô ta tuyệt đối sẽ không làm vậy.

Con người ai cũng có tôn nghiêm của mình.

Khi tôn nghiêm bị chà đạp thì có người sẽ lựa chọn thỏa hiệp, nhưng Ngư Bạch thì chọn phản kích.

Mặc dù sự phản kích của cô ta trông rất nực cười trong mắt Trâu Lệ Hồng.

Lúc này, chỉ nghe thấy Từ Xuyên đanh giọng hỏi: “Ngư Bạch, cô vẫn không thừa nhận, cô sỉ nhục vợ chồng Trâu Lệ Hồng và tấn công bọn họ?”
Ngư Bạch ưỡn thẳng lưng, nuốt nước mắt vào trong, mạnh mẽ nói.

“Tôi sẽ không thừa nhận chuyện mình không làm.

Các người đổi trắng thay đen, tôi nhất định sẽ tố cáo lên cơ quan có thẩm quyền”.

Từ Xuyên nghe vậy thì chỉ thấy phát cáu vì sự thiếu thức thời của Ngư Bạch, con vịt chết đến nơi mà còn cứng miệng này làm hắn ta không biết giải quyết thế nào.

Bao nhiêu lãnh đạo đang nhìn vào, nếu hắn ta không thể khiến Ngư Bạch chịu thua thì vị trí đồn trưởng của hắn ta cũng gặp nguy hiểm.

Trâu Lệ Hồng nghe được câu nói của Ngư Bạch, lập tức bùng nổ.

Bà ta chỉ vào Ngư Bạch và nói: “Các người nhìn đi, thế mà còn dám uy hiếp chúng ta, đúng là vô pháp vô thiên.

Hôm nay nếu các người không thể cho tôi một lời giải thích đàng hoàng, tôi với các người không xong đâu!”

Cao Kiến Dân nghe thấy mà đau đầu vô cùng.

Trâu Lệ Hồng không chịu buông tha, Ngư Bạch lại vô cùng cứng đầu, khiến người làm lãnh đạo là ông ta hết sức rầu rĩ.

Hết cách rồi, Cao Kiến Dân đành đưa mắt ra hiệu cho Từ Xuyên.

Từ Xuyên nhìn thấy thì khẽ gật đầu, lập tức nói ngay: “Ngư Bạch, nếu cô không biết hối cải, chúng tôi tạm thời giam giữ cô mười lăm ngày, đợi sau khi cô nhận ra lỗi sai của mình sẽ có quyết định sau”.

Lúc này, Cao Kiến Dân cũng lên tiếng: “Ngư Bạch, cô vi phạm nghiêm trọng kỷ luật của tiếp viên hàng không, bây giờ chúng tôi sẽ đình chỉ công tác của cô, đợi tổ chức xem xét sẽ quyết định chuyện cô đi hay ở”.

Hai người này đồng thời đưa ra quyết định xử phạt Ngư Bạch khiến nụ cười của Trâu Lệ Hồng càng thêm toe toét, nét mặt càng thêm đắc ý.

Mà Ngư Bạch thì tái mặt, nhưng vẫn nói: “Tôi bảo lưu tất cả kháng án và quyền truy cứu trách nhiệm của các anh”.

“Này này này!”
Ngư Bạch vừa nói xong, Trâu Lệ Hồng đã kêu ầm lên.

“Cô tưởng cô là ai hả, một tiếp viên hàng không quèn, cô còn muốn tác oai tác quái gì thế!”
Ngư Bạch coi như không thấy, chẳng thèm để ý tới bà ta.

Nhưng nỗi ấm ức trong lòng Ngư Bạch lúc này đã biến thành biển lớn nhấn chìm cô ta.

Cô ta dùng hết sức lực của bản thân mới giữ cho mình không bật khóc trước mặt đám người này, bởi như thế thì họ sẽ càng thêm đắc ý.

Trâu Lệ Hồng nhìn thấy mà hầm hừ.

“Tạm giam mười lăm ngày là chưa đủ đâu, tôi còn muốn truy cứu cô ta công kích cá nhân.

Còn nữa, cái váy tôi mới mua đáng giá mấy chục ngàn euro đấy, là hàng hiệu quốc tế, cô ta phải đền cho tôi!”
Ngư Bạch đã gặp phải kết cục này mà Trâu Lệ Hồng vẫn không chịu buông tha, Cao Kiến Dân cũng thấy bất mãn, nhưng ông ta không dám nói gì, chỉ có thể mỉm cười cho qua.


Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ ngoài cửa.

“Cô Ngư Bạch, bây giờ tôi chấp nhận mọi quyền lợi bảo lưu của cô, cô có thể nói với tôi nếu muốn đưa ra lời thỉnh cầu gì”.

Âm thanh này vừa dứt, Vân Thắng Quốc và Lục Hi chậm rãi bước vào.

Đối với người khác, có lẽ nơi này là cấm địa, nhưng đối với Vân Thắng Quốc mà nói, nó chẳng khác nào vườn hoa sau nhà.

Cả Tây Bắc này, không có nơi nào mà ông ta không tới được.

Vân Thắng Quốc vừa tiến vào, Đỗ Phái Nhiên, Trâu Lệ Hồng, Hằng Thành Trình và Cao Kiến Dân đều vô cùng kinh ngạc.

Là người làm việc trong thể chế, họ đã quá quen với Vân Thắng Quốc, cũng dễ dàng cảm nhận được uy thế của ông ta.

Vân Thắng Quốc vừa bước vào, khí thế áp đảo trên người ông ta khiến họ cảm thấy kiêng dè.

Ngư Bạch ngơ ngác nhìn Vân Thắng Quốc, cảm thấy ông ta trông rất quen nhưng nhất thời không nhớ ra nổi.

Ngư Bạch lúng túng cất tiếng: “Xin hỏi ông là…?”
Vân Thắng Quốc cười đáp: "Tôi là thủ trưởng tỉnh Tây Bắc, Vân Thắng Quốc, cô có bất cứ vấn đề gì thì cứ trình báo với tôi là được".

Ngư Bạch sững sờ, lúc này mới nhớ ra, chẳng phải đây là người hay xuất hiện trong bản tin trên TV hay sao..


Bình luận

Truyện đang đọc