CỬA HÀNG NHANG ĐÈN CỦA TIỂU LÃO BẢN

Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

So với sự nhốn nháo ồn ào phía dưới, thì trên lầu vô cùng an tĩnh, tuy không thể cách âm hoàn toàn, nhưng không có ánh đèn nhiều màu lập loè chớp nháy, cũng không cần chịu đựng cái ma âm từ những dàn loa khủng kia.

Hạ Cô Hàn vừa tiến vào ghế lô liền tìm một góc thoải mái để ngồi, sau đó lười biếng mà lia mắt nhìn một lượt những người trong phòng. 

Hôm nay cùng Dạ Dã đến hộp đêm đều là những chủ bá nổi tiếng ở Tinh Thần livestream, lương thu nhập trung bình một năm lên đến trăm vạn, có chỗ nào mà chưa đi qua?

Bọn họ còn cho rằng Dạ Dã sẽ dẫn bọn hắn tới một hội sở cao cấp nào đó, nhưng không ngờ gã lại đưa họ đến một cái hộp đêm bình thường thế này.

Cho nên vừa tiến vào hộp đêm, họ đã cảm thấy khá không vui, trên mặt cũng không giấu được vẻ ghét bỏ. Hiện tại hoàn cảnh trong phòng lại an tĩnh, liền có người không nhịn được mà hỏi ngay: “Dạ thiếu, sao lại tới nơi này? Đây là hộp đêm nhà ai sao?”


Dạ Dã bậc lửa châm điếu thuốc để hút, còn lưu manh mà phun một vòng khói đến trước mặt người vừa nói, cả người dựa ra lưng ghế sofa, một tay choàng lên lưng ghế, bộ dáng nhàn tản, thần bí mà nói: "Cái này mọi người không hiểu đâu, hộp đêm này có thứ hay, đảm bảo mọi người thử một lần thì sau này không bao giờ rời được."

Những chủ bá ở đây đại đa số là nể Dạ Dã, nên khi nghe gã nói dù không tin nhưng vẫn làm vẻ mặt hưng phấn tin tưởng, "Là thật sao? Vậy hôm nay tôi phải theo Dạ thiếu mở mang tầm mắt rồi."

Những người khác cũng vì câu nói của Dạ Dã mà khẽ nhíu mày, một chủ bá ngồi bên phải của gã có chút chần chừ, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: “Dạ thiếu, cái thứ mà cậu nói đến không phạm pháp đó chứ?”

“Sao có thể được?” Dạ thiếu lại hút một hơi, cười tủm tỉm mà nói: “Tôi là người sẽ làm chuyện phạm pháp hay sao? Tôi là công dân gương mẫu đó. Mọi người không tin sao?”


Mọi người nghe Dạ Dã nói đến đường đường chính chính, cũng vì quen lâu, nên tạm thời tin tưởng gã, cùng lắm thì chút nữa chỉ cần ngồi uống nước rồi về là được.

Mọi người cũng không hỏi nữa. Tùng Mân bên này liền cảm thấy Dạ Dã có điều bất thường, nên khẽ đảo ánh mắt dò hỏi Hạ Cô Hàn.

Hạ Cô Hàn nhẹ nhàng gật đầu.

Tùng Mân liền hiểu rõ, cái dự cảm kia không phải đến từ Joker mà đến từ Dạ Dã, mà quan trọng nhất cái hộp đêm này chính là rất bất thường.

Hạ Cô Hàn hiện tại chỉ là bạn của Tùng Mân, người khác nhìn thì chỉ thấy y là một người vô cùng bình thường, đi vào trong phòng liền trong suốt như không tồn tại, ngồi vào góc thì quả thật chả còn ai để ý đến.

Như vậy vừa lúc có lợi cho Hạ Cô Hàn quan sát người khác.

Màn đêm buông xuống quả thật vô cùng đúng thời điểm để thử cái “Thứ tốt” mà Dạ Dã nhắc tới, nhưng mỗi người ở ghế lô đều có phản ứng khác nhau. Đại đa sốt đều hoài nghi cùng lo lắng cái thứ mà Dạ Dã nói sẽ hại thân, còn dính đến pháp luật. Khi nghe Dạ Dã giải thích thì họ tạm thời có chút yên tâm, lại không hề chạm vào đồ ăn được bưng lên. Chỉ riêng Joker là bộ dạng vẫn bình tĩnh như thường, ăn thì ăn mà uống thì hắn vẫn uống. Bộ dáng ngây ngô như không biết nguy hiểm.


Joker cũng không có nhận ra ánh mắt Hạ Cô Hàn đang đánh giá chính mình, trên tay cầm ly bia, ngẫu nhiên sẽ hớp một ngụm, thân thể nhẹ nhàng lắc lư theo nhạc, thỉnh thoảng lại cũng người bên cạnh trò chuyện đôi câu. Quả thật, không khác gì người trẻ vào hộp đêm giải trí.

Chỉ là có mấy lần, Hạ Cô Hàn đều nhạy bén mà thấy được tầm mắt của Joker dừng trên người Tùng Mân, trong ánh mắt đều là hứng thú cùng tham lam.

Cố Tấn Niên cũng phát hiện, cúi đầu ở bên tai  Hạ Cô Hàn nói: “Tùng Mân là mục tiêu của hắn.”

“Ưhm.” Hạ Cô Hàn đồng tình với Cố Tấn Niên, hơi nhổm người lấy ly nước trên bàn, hướng Cố Tấn Niên làm động tác cụng ly, ngửa đầu uống một ngụm.

Đem ly thả lại trên mặt bàn, Hạ Cô Hàn quay đầu cùng Cố Tấn Niên nói: “Anh cảm giác được không? Hơi thở trong phòng không giống?"
“Âm khí cùng quỷ khí.”

Khi bước vào phòng, Cố Tấn Niên đã cảm giác được, tuy kẻ đó che giấu rất tốt nhưng Hạ Cô Hàn có thể nhận ra, thì sao hắn lại không nhận ra được.

Hạ Cô Hàn cười khẽ một tiếng, ánh mắt lại mang theo gió lạnh, “Đúng vậy, xem ra cái đó đúng là ‘Thứ Tốt’.”

Vừa dứt lời, cửa phòng mở ra, người bước vào khiến Hạ Cô Hàn không khỏi "Ha" một tiếng  —— Kỷ Cần.

Dạ Dã nhìn thấy gã, thì lập tức buông chân đang bắt chéo, ấn tắt thuốc lá đang hút dở mà nhanh chóng đứng dậy đón, bộ dáng vô cùng cung kính.

“Kỷ thiếu.”

Kỷ Cần cằm khẽ nâng, biểu tình kiêu căng bễ nghễ mà nhìn Dạ Dã, “Tới?”

Dạ Dã cười tiếp đón Kỷ Cần ngồi xuống, nửa nói giỡn mà nói: “Hôm nay mang vài người bạn đến, Kỷ thiếu chắc không tiếc thứ kia đâu.”
Sau đó liền giới thiệu một vòng những chủ bá cho Kỷ Cần.

Tuy bộ dáng Kỷ Cần kiêu căng, ngạo  mạn, nhưng khi nhìn thấy hai cô gái trong nhóm chủ bá thì không giấu nổi sự tà dâʍ, ánh mắt dâʍ đãиɠ của gã nhìn chằm chằm thiếu điều lao đến lột trần hai cô gái ra.

Hai cô gái cũng nhanh chóng nhận ra ánh mắt dơ bẩn của Kỷ Cần mà nhíu mày, cùng nhau nhích ra một góc khác.

Dạ Dã lại chú ý tới ánh mắt Kỷ Cần, ân cần mà tiến đến bên tai gã nói: “Họ là hai nữ chủ bá nổi tiếng nhất Tinh Thần livestream, chút nữa sẽ để Kỷ thiếu hưởng dụng trước tiên."

Kỷ Cần sắc dục huân tâm, không hề quan tâm những người còn lại, liền xoay sang Dạ Dã mà cười, "Chờ tôi một lát, rất nhanh sẽ trở lại."

Dạ Dã biết Kỷ Cần đi lấy “Thần Tiên Tán”, nên biểu tình trên mặt liền hào hứng mà có chút vặn vẹo, thanh âm vô cùng chờ mong, “Tôi đây liền ở chỗ này chờ Kỷ thiếu trở về.”
Kỷ Cần vỗ vỗ bả vai Dạ Dã sau đó lấy người rời đi, từ đầu tới cuối đều không chú ý đến đến vị trí ghế ở trong góc có ánh mắt đang nhìn, nếu không gã sẽ phát hiện người gã muốn hại hiện không có vấn đề gì mà còn ngồi đây chờ xem cuộc vui.

Không bao lâu, Kỷ Cần một lần nữa trở lại ghế lô, theo sau gã là một nhân viên phục vụ, trên tay người phục vụ có bưng một cái mâm. Ánh mắt mọi người trong phòng nhanh chóng nhìn qua, là một bình sứ trắng, cái mâm kia cũng không biết làm bằng thứ gì, dưới ánh đèn liền lấp lánh, đẹp không sao tả xiết.

Bình sứ trắng đặt trên mâm càng tôn lên vẻ nhỏ xinh tế.

Những người trong phong nhanh chóng bị bình sứ thu hút , Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên lại chú ý đến thứ khác.

Nếu bên trong bình sứ thật là “Thần Tiên Tán”, vậy thì cái bình sứ đó cũng không hề đơn giản, nó có thể ngăn được âm khí cùng quỷ khí, đến cả Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên đều không phát hiện ra.
Một người một quỷ bất động thanh sắc mà nhìn Kỷ Cần tiếp nhận cái mâm của phục vụ, sau đó hất mặt để người phục vụ bước ra.

Gã vươn tay khoá lại cửa trong, sau đó đổ thứ bột màu đen trong bình sứ ra mâm, cơ hồ mọi người đều nhìn chằm chằm vào thứ bột màu đen, Dạ Dã chính là mê luyến đến không rời mắt, khi những người khác chính là tò mò. Tùng Mân vội vàng nhìn về phía Hạ Cô Hàn, thấy Hạ Cô Hàn vẫn một bộ dáng lười biếng thì cậu liền an tâm.

Joker bên này chỉ nhìn một cái, sau đó nhếch môi cười nhạo mà quay đầu đi, biểu cảm chính là ghét bỏ cùng không thường.

Kỷ Cần không thèm để ý người khác thấy thế nào, vì hiện tại họ nghĩ thế nào cũng chả còn quan trọng nữa, quan trọng là, chờ lát nữa “Thần Tiên Tán” phiêu lên, thì những người ở đây cũng không còn lối về.
Ánh mắt gã đầy si mê mà nhìn chằm chằm bột phấn, Kỷ Cần lấy bật lửa đặc chế bằng sứ trắng bật lên. Cái động tác này tuy đã làm vô số lần, nhưng lần nào gã cũng không nhịn được mà khẽ run, vì chỉ cần nghĩ đến chút nữa thôi có thể đạp đất thành tiên, động tác cùng gã liền trở nên gấp gáp.

Chỉ là hôm nay lại khác mọi ngày, bột phấn như bị ẩm, Kỷ Cần có đốt cách mấy cũng không bén lửa, tay gã gấp đến run, càng làm càng mạnh bạo.

Bột phấn đen khi vừa được đổ ra mâm, thì đã gợi lên du͙ƈ vọиɠ của những kẻ từng thử qua nó, loại du͙ƈ vọиɠ này sẽ giảm bớt nếu kẻ đó nhanh chóng được hít thứ khói đen từ bột, còn không sẽ lâm vào trạng thái điên cuồng, thoạt nhìn không khác gì người động kinh.

Trạng thái hiện tại của Kỷ Cần chính là như thế, không bật được lửa, gã đột nhiên ngã nhào ra đất mà co giật, miệng cũng sùi bọt mép. Đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm bột phấn ở trên mâm.
Gã bỗng dưng “Phát bệnh” khiến mọi người đều không khỏi giật mình, đầu tiên họ còn ngơ ngác, nhưng sau đó vội vàng rút điện thoại ra định gọi cấp cứu.

Dạ Dã cũng ngơ ngác, nhưng khi thấy người cầm điện thoại định gọi cấp cứu. Liền vội vàng giật lấy, chỉ là hành động bất ngờ nên không giữ được trọng tâm ngã nhào dưới đất, gã nhanh chóng hướng người cầm điện thoại kia mà rít gào, “Không được gọi điện thoại! Ai cũng không được……”

Gã chưa nói xong, thì cả người cũng phát bệnh y chang Kỷ Cần, cả người con giật sùi bọt mép, nhưng gã còn đỡ hơn Kỷ Cần chính là còn gượng bò dậy được, nhưng bộ dáng lại giống chó bị đập gãy chân cứ theo gian nan mà bò đến cái mâm đựng bột phấn đen. Trong mắt đều là điên cuồng, không giấu được vẻ khao khát.
Giờ khắc này, hành động của Kỷ Cần cùng Dạ Dã đã bị thứ bột phấn đó điều khiển, nó khiến họ như những cái xác sống không còn lý trí.

Những người khác nhìn hai người bò dưới đất, cũng nhanh chóng hiểu được cái thưa bột đen kia chính là có vấn đề. Chỉ một nhúm bột nhỏ, lại giống như hồng thủy mãnh thú khiến người khác run sợ không thôi.

Kết quả này khiến Joker bất ngờ vô cùng, tầm mắt hắn nhanh chóng đảo thẳng về phía Tùng Mân, không hề để ý đến Hạ Cô Hàn đang ngồi trong góc.

Hắn nhìn chằm chằm Tùng Mân  hồi lâu, ánh mắt càng thêm tham lam, cuối cùng khẽ cười một tiếng, tràn ngập tự tin, sau đó xoay người rời đi phòng.

Hạ Cô Hàn cũng không chặn lại Joker, chỉ nhìn bóng dáng hắn rời khỏi phòng. Vì y không sợ gã chạy, vì Joker đã đem Tùng Mân thành con mồi, chỉ cần Tùng Mân còn ở, hắn ta nhất định sẽ quay lại.
Joker rời đi không bao lâu, liền có cảnh sát ập vào hộp đêm Tây Hải. Trong nhóm cảnh sát có vài người là thiên sư trong Bộ ngành đặc thù, sau khi vào phòng họ nhanh chóng đem  Kỷ Cần cùng Dạ Dã đi. Còn những chủ bá khác thì chỉ cần cho lời khai là được về.

Bột phấn trên mâm cũng nhanh chóng bị người trong Bộ ngành đặc thù thu hồi lại đem đi.

Tổ trưởng Bộ ngành đặc thù Đồng Châu là Thiết Diện cũng có mặt, nhìn một vòng người trong ghế lô, sau đó nhanh chóng đi về phía trong góc, ngữ khí ngưng trọng mà hướng Hạ Cô Hàn báo một tin tức, “Ông chủ Hạ, Từ Lưu đã chết.”

-----Còn tiếp-----

Bình luận

Truyện đang đọc