CỬA HÀNG NHANG ĐÈN CỦA TIỂU LÃO BẢN

Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Bóng tối dần thay thế ánh mặt trời, buổi đêm yên tĩnh không một tiếng động.

Một bóng đen nhẹ nhàng mở ra cửa nhà, nhanh chóng mà bước vào bên trong.

Phía cửa thư phòng có ánh đèn le lói qua khe cửa, như lằn ranh giữa bóng tối và ánh sáng.

Trong bóng đêm Trương Cảnh Lâm đi lại vô cùng tự nhiên, rất nhanh đã bước đến trước cửa thư phòng.

Cánh cửa đóng chặt, nhưng vẫn có thể nghe được âm thanh từ bên trong truyền ra

Nhậm Học Bác hẳn là đang nói chuyện điện thoại.

“…… Muộn nhất là ngày mai, tôi phải rời khỏi đây!”

“Đừng có nói với tôi mấy người bị theo dõi, mấy người dám làm chuyện trái phép mà còn sợ bị theo dõi sao?”

“Thật sự không được, tôi chỉ có thể thêm 30 vạn!”

“Đúng vậy, tôi đi một mình, ngày mai liền đi, giấy chứng minh ở nước Y đã xong rồi sao?”


“20 vạn? Mẹ mày đi ăn cướp hay gì?”

Giọng nói Nhậm Học Bác càng lúc càng mang theo tức giận, nhưng cuối cùng vẫn cố nhẫn nại mà cùng kẻ bên đầu dây kia đạt thành giao dịch.

Tin của Hạ Cô Dần quả thật không sai,

Nhậm Học Bác quả nhiên muốn nhập cư trái phép.

Nhưng hiện tại lão đã bị người bên Bộ ngành đặc thù theo dõi, muốn đi đâu phải dễ dàng, một khi Nhậm Học Bác bị bắt……

Trương Cảnh Lâm nhíu nhíu mày, sử dụng hai cọng dây kẽm nhỏ, nhanh chóng mở ra cửa thư phòng.

Tiếng mở cửa nhanh chóng kinh động  Nhậm Học Bác, lão đột nhiên xoay người, “Ai!”

Trương Cảnh Lâm không trả lời, chỉ phát ra một tiếng cười nhạo, “Ông muốn chạy?”

Thanh âm khàn khàn, khuôn mặt giấu sau mũ áo choàng to rộng, từ hướng Nhậm Học Bác chỉ thấy một khoảng đen vô tận.

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Nhậm Học Bác ngoài mạnh trong yếu mà hỏi, bàn tay chống trên bàn cũng nổi gân xanh, đốt ngón tay trắng bệch, không ngừng run rẩy.


Trương Cảnh Lâm không trả lời, mà từng bước một tiếp cận Nhậm Học Bác.

Đang tới gần Nhậm Học Bác, bỗng nhiên gã ngẩng đầu, lộ ra một đôi mắt đen láy.

Ánh mắt như rắn độc cuốn quanh người Nhậm Học Bác, khiến lão không giữ được cảm xúc của mình, Trương Cảnh Lâm hạ nhẹ thanh âm, giống như tiếng hát hải yêu, trực tiếp điều khiển cảm xúc Nhậm Học Bác , “Ông tính chạy trốn?”

Chỉ là trong giây lát, Nhậm Học Bác như rối gỗ bị giật dây, bị  Trương Cảnh Lâm khống chế, chỉ có thể ngoan ngoãn mà đáp.

“Đúng vậy.”

Trương Cảnh Lâm tiếp tục hỏi: “Vì cái gì muốn chạy?”

Nhậm Học Bác: “Kỷ Cần bị bắt, ta sợ hắn khai ra ta.”

“A,” Trương Cảnh Lâm phát ra tiếng cười châm chọc, ngữ khí nháy mắt tràn ngập cảm giác áp bách, “Trốn? Ông định chạy đi nơi nào?”


“Nếu không chạy sẽ chết.”

“Thì cứ chết thì hết chuyện thôi.”

“Chết rồi ai cũng không bắt được ông.”

……

Giọng nói của gã như có ma lực, không ngừng cường điệu chữ “Chết”, như hạ mệnh lệnh trong lòng  Nhậm Học Bác. Cuối cùng ám chỉ không ngừng tăng mạnh, trở thành mệnh lệnh mà Nhậm Học Bác không thể kháng cự, sau khi Trương Cảnh Lâm rời đi, Nhậm Học Bác sẽ ngoan ngoãn mà chấp hành cái mệnh lệnh “Chết” này, hoàn thành cái lý do “Sợ tội tự sát”.

Đây cũng là thủ đoạn khiến Từ Lưu tử vong, Trương Cảnh Lâm cuồng vọng mà đem nó rập khuôn trên người Nhậm Học Bác.

Dù cảnh sát có tra thế nào, cũng không thể hoài nghi gã.

Xác định đã gieo mệnh lệnh vào đầu Nhậm Học Bác, Trương Cảnh Lâm chỉnh lại mũ áo choàng, lặng yên không một tiếng động mà xoay người rời đi.
Trương Cảnh Lâm khóa lại cửa thư phòng, bước chân nhẹ nhàng mà đi đến phòng khách.

Nhưng mà gã vừa bước xuống cầu thang, thì một đạo kình phòng từ đâu đã nghênh diện, Trương Cảnh Lâm phản ứng rất nhanh, trực tiếp nhảy qua lan can, đáp thẳng xuống lầu 1.

Phòng khách trước đó tối om giờ lại sáng trưng ánh đèn, khiến Trương Cảnh Lâm không kịp thích ứng mà nhắm hai mắt.

Giây tiếp theo, có người hướng gã vọt đến, mục tiêu là mũ áo choàng của gã.

Sự tình tới lúc này rồi, Trương Cảnh Lâm sao còn chưa rõ?

Gã đã bị lừa!

Nhậm Học Bác muốn nhập cư trái phép là thật, nhưng Bộ ngành đặc thù cũng đã sớm túm được lão, còn  Hạ Cô Dần từ đầu đến cuối đều làm diễn kịch, vì tiết mục gậy ông đập lưng ông tối nay.

Suy nghĩ nhanh chóng chuyển, Trương Cảnh Lâm vội vàng tránh đi công kích của Thiết Diện, nhanh chóng hướng về phía cửa sổ, mưu đồ chạy trốn.
Biệt thự có cửa sổ sát đất, phía ngoài là hoa viên, chỉ cần chạy vào hoa viên,  Trương Cảnh Lâm rất có tự tin có thể chạy trốn được.

Nhưng vừa chạy đến cửa sổ, đã có người đứng sẵn đó chờ gã.

“Đụ!”

Trương Cảnh Lâm bực bội mà thốt ra câu chửi thề, vì Mâu Hàng Âm đã đánh tới, gã nhanh chóng thả ra cảm xúc của chính mình, ý muốn thôi miên Mâu Hàng Âm.

Nhưng gã hoàn toàn không biết được  Mâu Hàng Âm là nhà tâm lý học chuyên nghiệp, Trương Cảnh Lâm cứ tự tin về thiên phú của bản thân, nhưng khi đối mặt với Mâu Hàng Âm, thì cái ưu thế này hoàn toàn không có tác dụng.

Vừa chạm vào cảm xúc của Mâu Hàng Âm, Trương Cảnh Lâm liền cảm giác chính mình rơi vào một cái hầm băng, vô tận giá lạnh cuồn cuộn mà đến, trong khoảnh khắc đã đem gã nuốt trọn. Khiến gã cảm nhận bản thân bị giảm giữ trong một toà nhà bằng băng.
Đừng nói là thôi miên, cảm xúc của Trương Cảnh Lâm còn không ảnh hưởng gì được đến Mâu Hàng Âm, gã còn bị Mâu Hàng Âm đóng băng, cảm xúc nhanh chóng bị thương tổn, cả người cứng đơ không thể cử động.

Nhanh chóng Trương Cảnh Lâm đã bị bắt lại, hai tay bị bẻ quặc sau lưng, đem gã ấn xuống đất mà chế trụ.

Mũ áo choàng của gã cũng nhanh chóng bị nhấc lên, lộ ra khuôn mặt thiếu niên trẻ trung.

“Trương Cảnh Lâm, quả nhiên là cậu.” Thiết Diện gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt quen thuộc, trong mắt tràn đầy phức tạp. Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy chân tướng hắn vẫn khó chấp nhận được.

Sự thật đã hiện ra trước mắt, Thiết Diện vẫn khó tin rằng  —— Trương Cảnh Lâm chính là nội quỷ trong Bộ ngành đặc thù Đồng Châu, gã gϊếŧ Từ Lưu, hiện giờ lại muốn gϊếŧ Nhậm Học Bác.
“Cữu.” Trương Cảnh Lâm người bắt mình chính là Thiết Diện, ẩn ẩn thở dài nhẹ nhõm một hơi, gã không dám giãy giụa, lại thật cẩn thận mà giải thích cho chính mình, “Con……Con hoài nghi Nhậm Học Bác, nên muốn đến nhà ông ta điều tra, con cũng không có ý định gì khác, cữu cữu người hãy tin con!”

"Cậu vô duyên vô cớ xuất hiện nơi này, còn có ý định thôi miên khiến kẻ hiềm nghi tự sát, cậu bảo tôi làm sao tin cậu đây?” Thiết Diện hít sâu một hơi, áp xuống cảm xúc cồn cào trong lồng ngực, lạnh lùng mà nhìn Trương Cảnh Lâm, quả thật giống như những gì thành viên trong Bộ ngành đặc thù đặt cho hắn- Thiết Diện vô tư.

Trương Cảnh Lâm là đứa cháu Thiết Diện nhìn từ nhỏ đến lớn, trong ấn tượng của Thiết Diện, đứa cháu này là đứa nhỏ nhiệt tình thiện lương, có thể gọi là bé ngoan.  Thiết Diện không biết Trương Cảnh Lâm bị luẩn quẩn gì mà lại bước vào con đường “Buôn lậu ma túy”?
Nhiệt huyết tuổi trẻ đâu?

Tính cách thiện lương đâu?

Xích tử chi tâm đâu?

Thiết Diện trong lòng tràn ngập nghi hoặc, nhưng cũng không thể trả lời được những vấn đề của chính mình. Vì đáp án cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi. Trương Cảnh Lâm thay đổi chính là thay đổi, Thiết Diện không thể tiếp thu, nhưng cũng không thể thay đổi được gì.

Trương Cảnh Lâm có thể rõ ràng mà cảm nhận được cảm xúc biến hoá của Thiết Diện. Nên chờ đợi cơ hội để bắt lấy dao động đó, chờ Thiết Diện bị ảnh hưởng. Trương Cảnh Lâm cứ ngỡ bản thân có cơ hội, thì cảm xúc của Thiết Diện bỗng nhiên trở nên kiên cố không phá vỡ nổi.

Lại một lần nữa không thể làm ảnh hưởng cảm xúc người khác, khuôn mặt Trương Cảnh Lâm lập tức trầm xuống.

Cho tới nay mọi thứ gã đều làm đến thuận lợi, nhưng hiện tại lại thất bại liên tục, khiến gã cảm thấy bản thân bị sỉ nhục ghê gớm.
Thiết Diện không biết ta nghĩ trong lòng của Trương Cảnh Lâm, vẫn thiết diện vô tư mà kéo Trương Cảnh Lâm lên, sau đó đưa về Bộ ngành đặc thù thẩm vấn. 

Trương Cảnh Lâm có lẽ là ý thức được hành động của mình đã thất bại, nên cả đường đi cũng không phản kháng và nói gì cả.

Nhưng khi bước lên xe, ánh mắt Trương Cảnh Lâm bỗng nhiên đỏ sáng lên như màu hoa bỉ ngạn, linh khí xung quanh bị dẫn động, thẳng tắp mà bao phủ Thiết Diện.

Trực tiếp tác động lên linh hồn Thiết Diện.

Thiết Diện không kịp phòng ngừa, đôi mắt lập tức trở nên tan rã, trong óc phát ra tiếng vang ong ong, linh hồn chấn động. Tay đang kiềm chặt bả vai  Trương Cảnh Lâm cũng theo đó mà buông lỏng, Trương Cảnh Lâm nắm lấy cơ hội, lập tức tránh thoát sự giám cầm của Thiết Diện, đang chuẩn bị tông cửa xe bỏ chạy, lại phát hiện linh khí bị giam cầm, không thể động đậy!
Sao lại thế này?

Trương Cảnh Lâm giật giật thân thể, trong lòng tràn ngập khϊếp sợ. Giây tiếp theo, gã nhìn thấy Mâu Hàng Âm đem một lá bùa dán trên người Thiết Diện.

Lá bùa nhanh chóng chữa lành thương tổn trên linh hồn Thiết Diện, hắn nhanh chóng đã khôi phục lại bình thường. 

“Linh Y!” Trương Cảnh Lâm khó có thể tin mà nhìn về phía Mâu Hàng Âm, gã thật không tin được  Mâu Hàng Âm thế mà là Linh Y.

Mâu Hàng Âm chỉ nhàn nhạt mà nhìn gã một cái, sau đó bước lên xe.

Thiết Diện phục hồi tinh thần lại, đem Trương Cảnh Lâm kéo lại ghế, nhịn không được nghi hoặc nói: “Khi nãy đã có chuyện gì?”

“Gã là Quỷ Y.” Mâu Hàng Âm lời ít mà ý nhiều.

Thiết Diện nhìn chằm chằm Trương Cảnh Lâm một hồi lâu, trong ánh mắt chớp động.

Thiết Diện không xác định Trương Cảnh Lâm vì cái gì sẽ biến thành cái bộ dạng hiện tại, nhưng hắn rõ ràng một chuyện —— Trương Cảnh Lâm không phải Quỷ Y.
Bỗng nhiên Thiết Diện nhớ tới Bộ ngành đặc thù Vụ Châu đã từng phá ra một vụ án, là trao đổi bộ phận cơ thể, trong lòng đột nhiên sinh ra hy vọng, trái tim cũng theo đó mà nhanh chóng đập nhanh, thanh âm ách tắc ở cổ ép hỏi Trương Cảnh Lâm, “Ngươi không phải Trương Cảnh Lâm, ngươi rốt cuộc là ai?”

Trương Cảnh Lâm vô tội mà nhìn về phía Thiết Diện, chớp chớp mắt, lộ ra biểu tình ngoan hiền, “Cữu cữu, con chính là Trương Cảnh Lâm nha?”

“Ngươi không phải thằng bé!” Thiết Diện chắc chắn nói.

Dù khuôn mặt giống, tính cách không khác gì, một vài thói quen nhỏ cũng không khác, nhưng Thiết Diện khẳng định một chuyện, người trước mặt không phải cháu trai Trương Cảnh Lâm của hắn.

Thiết Diện bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, cũng là bằng chứng cho suy nghĩ củ chính mình, hắn hướng Trương Cảnh Lâm duỗi tay, bắt lấy cổ áo của gã, nhanh chóng mà xé mở.
Khi Trương Cảnh Lâm còn nhỏ, Thiết Diện đưa cậu đi chơi, có lần không cẩn thận khiến cháu trai té ngã, ngay tại đó có một cành cây, cứ thế Trương Cảnh Lâm té vào ngực bị rách một đoạn. Từ đó về sau, trên ngực Trương Cảnh Lâm có một vết sẹo dài cỡ ngón tay.

Nếu người trước mặt không phải cháu hắn, vậy trên ngực khẳng định không có vết sẹo kia.

Roẹt!

Tiếng vải bị xé rách vang lên chói tai trong xe, Thiết Diện dùng sức khá mạnh, trực tiếp xé áo thành hai mảnh, lộ ra khuôn ngực trắng nõn.

Nhưng hy vọng của Thiết Diện không sụp đổ mà chuyển thành sửng sốt, vết sẹo trên ngực giờ đã không còn, mà chỗ đó lại có một khuôn mặt ——

Khuôn mặt nhỏ đó giống hệt với Trương Cảnh Lâm giống nhau như đúc mặt.

* Xích tử chi tâm: cái tâm của em bé sơ sinh.

-----Còn tiếp-----

Bình luận

Truyện đang đọc