CÙNG BẠN TRAI CŨ THÀNH CP QUỐC DÂN



Lương Dĩ Toàn đối mặt với phía dưới, đã hơi cộm lên: “Sao anh khiếm nhã như vậy…”
“Lương Dĩ Toàn,” Biên Tự ngắt lời cô, “Tôi thấy em không chỉ đứng nói chuyện không đau thắt lưng, nằm cũng không đau.


“…”
Ngủ ở cùng một cái giường, lại cứ liên tục buộc anh nhớ tới mấy cái chuyện này, hình như là có chút không đem anh để vào mắt.

Nhưng nếu không phải đêm khuya yên tĩnh tối như mực, Lương Dĩ Toàn cũng không hỏi được lời nói vừa rồi.

“Vậy bây giờ anh muốn làm sao?” Lương Dĩ Toàn mấp máy môi.

“Tôi muốn làm thế nào liền cho tôi làm thế đấy?”
“… Anh đừng gây ra tiếng động là được.


“Muốn động thì động thật sự, gãi không đúng chỗ ngứa đổ cho ai?”
“Tiêu Khiết ở phía đối diện.

” Lương Dĩ Toàn nhăn mày lại, “Mà đã trễ như vậy rồi anh vẫn tính gọi người ta mang đồ tới? Anh giữ được mặt mũi, nhưng sau này em đều phải xấu hổ khi gặp mấy lái xe với trợ lý của anh rồi.


“Được rồi,” Thấy anh không nói lời nào, Lương Dĩ Toàn châm chước nói, “Em là muốn cho anh bớt đi qua đi lại một chuyến mới đáp ứng cho anh ngủ lại, nếu không em theo anh đến Lan thần thiên phủ.


“Lương Dĩ Toàn,” Biên Tự dò xét cô, “Tôi nói một câu, em để ý bạn cùng phòng em, để ý lái xe trợ lý của tôi, để ý tôi, sao không xem xem chính em muốn hay không?”
“Em…”
“Hỏi em muốn hay không?” Biên Tự bóp chóp mũi cô.

“Đêm nay đã khóc hơi mệt,” Lương Dĩ Toàn sờ sờ mũi, “Em cảm thấy nên ngủ sớm một chút.


“Vậy thì đi ngủ.


“Vậy anh vừa rồi…”

“Trêu em,” Chân mày Biên Tự nhíu lại, “Tôi thật muốn làm gì cần phải nói mấy lời vô nghĩ nhiều như vậy sao?”
Lương Dĩ Toàn suy tư trừng mắt nhìn.

Nói như vậy cũng phải.

Biên Tự muốn làm cái gì đều không nói hai lời trực tiếp làm, bao gồm cả chuyện thân mật, nếu anh nói một đống lời, vậy đã nói lên, chuyện anh muốn làm kì thật chính là “nói chuyện”.

Lương Dĩ Toàn liếc nhìn anh một cái: “Anh đùa em làm gì.


“Xem xem có phải em vẫn ngốc như vậy, vẫn cứ xin gì được nấy.


Lương Dĩ Toàn ngẩn ra.

Biên Tự nghiêm mặt lại, nghiêm túc nhìn cô, nói từng câu chậm rãi: “Đàn ông không làm tình không chết được, mệt thì không cần nhường tôi.

Không muốn ăn đồ tôi gọi cũng không cần cố, tôi đưa em đi ăn thứ em thích.

Cảm thấy xem phim thích hơn ở trong nhà, thì kéo tôi ra ngoài xem phim.

Muốn nghe tôi đánh đàn, thì bảo tôi đàn cho em nghe.

Không biết làm nũng tôi dạy em.


Lông mi Lương Dĩ Toàn nhẹ nhàng run lên.

Những thứ linh tinh trong miệng Biên Tự, nhìn như không có logic, đều là những chuyện cô viết trong nhật ký.

“Không cần không nỡ với tôi, không nên đối với tôi quá tốt như vậy, không cần ngoan ngoãn phục tùng như thế,” Biên Tự nhẹ nhàng vuốt gương mặt cô, “Lương Dĩ Toàn, từ nay về sau, tôi tới phối hợp với em.


Ánh mắt Lương Dĩ Toàn đã chua xót, ngửa đầu nhìn anh: “Anh đừng chọc em khóc nữa.


“Cái này là cảm động,” Biên Tự nhíu mày, “Bạn trai tốt làm như vậy?”
“Vậy anh thật không sao?” Lương Dĩ Toàn hít hít mũi hỏi.

“Em dừng ngay chút tò mò về vấn đề của nó đi, bây giờ ngủ còn kịp.


Lương Dĩ Toàn gật gật đầu.

Biên TỰ cười xoa xoa đỉnh đầu cô, cúi đầu ở bên tai cô nhẹ giọng nói: “Khi nào muốn… Thì cho một tín hiệu, bạn trai cả năm không kể, tùy thời lên thớt.


Lương Dĩ Toàn mặt đỏ đến sắp rỉ máu, đầu gắt gao chui vào trong lòng anh: “Không cần nói nữa đi ngủ!”
***
Bảy giờ sáng hôm sau, Lương Dĩ Toàn bởi vì đồng hồ sinh học tự nhiên tỉnh lại, mơ mơ màng màng cảm giác trên eo có một cánh tay, phản ứng một lát mới nhớ mình với Biên Tự đã quay lại rồi.

Nhận thức này khiến cho trái tim cô theo đầu não nhảy nhót lên, giống như buổi sáng sớm tỉnh dậy sau ngày chung giường đầu tiên với Biên Tự lúc trước, chỉ là muốn nằm ở bên cạnh anh, liền lập tức không còn buồn ngủ.

Cô nhìn theo ánh mặt trời xuyên qua khe hở của tấm rèm, nghiêng đầu nhìn Biên Tự.

Biên Tự ôm cô từ phía sau, giống như trong mơ nhận thấy được động tĩnh của cô, cánh tay hơi giữ chặt, càng ôm cô vào trong lòng hơn.

Lưng Lương Dĩ Toàn dán vào trong ngực ấm áp của anh, mím môi cười cười.

Nhớ tới tối hôm qua ngủ thẳng tới nửa đêm tỉnh lại, cô phát hiện mình vẫn đè lên cánh tay Biên Tự, sợ bàn tay quý giá của anh bị đè cho hư, rất cẩn thận dời người đi, kết quả Biên Tự không thoải mái đem cả người cô ôm trở lại, ôm đến sít sao, nửa tỉnh nửa mê hỏi cô trốn đi đâu.

Không biết có phải mơ phải bạn gái lại chạy mất không.

Lương Dĩ Toàn nhẹ nhàng xoay người sang chỗ khác, dùng ngón trỏ vuốt cái mũi của anh.

Biên Tự nhíu nhíu mày.

“Thả cho em rời giường.

” Lương Dĩ Toàn nhỏ giọng nói.

“Mấy giờ rồi.


” Biên Tự khàn giọng, mắt cũng chưa mở hỏi.

“Không biết, không phải di động ở chỗ anh sao? Nhìn ngoài trời chắc là không còn sớm nữa.


“Hôm nay thứ bảy,” Tay Biên Tự giữ ót cô, ấn cô vào trong ngực, “Ngủ tiếp một lát đi.


“Em không ngủ được nữa…” Đầu Lương Dĩ Toàn lại chui ra lần nữa, “Em muốn đi rèn luyện kéo gân cốt, không kéo ra rất khó chịu.


Biên Tự thả lỏng cô ra, hé mí mắt nhìn cô một lúc, lầm bầm: “Sao lại tìm một diễn viên múa ba lê làm bạn gái chứ.


Khóe môi Lương Dĩ Toàn bĩu xuống: “Em còn chưa chán ghét anh làm việc với nghỉ ngơi lộn xộn không khỏe mạnh đâu.


“Sẽ đổi,” Biên Tự than thở gật gật đầu, “Đều thay đổi hết, theo em sống lâu trăm tuổi được chưa.


“Vậy tiến hành thay đổi chất lượng từ hôm nay đi, hôm nay cho phép anh ngủ nướng, ngủ đủ rồi dậy.

” Lương Dĩ Toàn xốc chăn lên xuống giường, chọc chọc mi tâm của anh, “Yên tâm, bạn gái sẽ không chạy.


***
Dỗ Biên Tự xong, Lương Dĩ Toàn rời giường rửa mặt, ở phòng tắm vừa đánh răng, vừa cầm di động hôm qua bị Biên Tự cướp mất xem tin tức.

Tối hôm qua trước lúc ngủ Biên Tự nói với cô, chỉ gửi tin nhắn không gọi điện tới chứng minh từ đầu không có việc gấp, bảo cô yên tâm ngủ đi.

Lúc ấy Lương Dĩ Toàn thật sự mệt mỏi, nghe xong lời anh nói, tính toán tới sáng rồi nghĩ xem đáp lại như thế nào.

Trong weixin, Lưu Bành đợi không thấy cô trả lời, quả nhiên không gửi thêm tin nhắn khác, chỉ gửi lại một icon gấu mèo quỳ xuống đất khóc thôi.

Trái lại tin nhắn của cô trên Weibo lại vô cùng thê thảm.

Lương Dĩ Toàn xem tình hình hot search.

Trên bảng đơn, một đề tài là # Tái Tự Lương Duyên chưa xong ở lại đã # trọng tâm đề tài qua một đêm vẫn ở trong trạng thái “sôi”, bấm vào thì đứng đầu là một video clip, là cuộc nói chuyện của cô với Biên Tự ở trung tâm vũ đạo, dưới bình luận có mấy lượt thích vào sáng sớm vẫn đang dần dần tăng lên.

Lương Dĩ Toàn bấm vào bình luận…
“Giết người giết tâm rồi! zqsg theo hơn một tháng lại cho tôi xem kết cục này, lương tâm tổ tiết mục không ngủ không được sao?”
“Tổ tiết mục có thể ngủ hay không thì không biết, dù sao tôi nay tôi cũng không ngủ được (sad)”
“T^T không chỉ đêm nay không ngủ được, mỗi đêm đều không ngủ được, bởi vì tiết mục này nó… kết… xong… rồi…”
“@Bạn là niềm vui đến muộn, hôm nay tôi sẽ đem lời ngược người này, không ra tập phụ tôi liền mang theo bốn mươi cái đao tới giết!”
“qaq bọn tôi tự xưng là gà cắn thuốc, các người liền thật sự không coi fan CP là người xem sao?”
“Có cái gì mà fan CP chúng tôi không xứng xem? Mở hộp quà ra cho bọn tôi!”
“Rốt cuộc trong hộp có cái gì? Nhẫn cầu hôn? Sổ hộ khẩu? Hay là não của Tổng đạo diễn tổ tiết mục!”
“@Bạn là niềm vui đến muộn: [ấm ức] đừng mắng đừng mắng, tiểu niềm vui cũng không biết trong hộp có cái gì, cũng đang “chưa xong ở lại đã” chờ tin tốt đây.


“Thứ năm ghi hình ngày thổ lộ cuối cùng, giờ đã qua 24 tiếng rồi, trong hộp dù là bản sử ký cũng đã xem xong rồi chứ?”
“Gấp chết tôi gấp chết tôi rồi, tôi là kiến bò trên chảo nóng gấp đến độ xoay tròn!”
“Tôi là khỉ đít đỏ khiến người đỏ mắt!”
Lương Dĩ Toàn kéo lên kéo xuống, kéo tới bình luận mới nhất sáng nay…
“Sau một đêm bình tĩnh tôi đã nghĩ rõ ràng rồi, con người không thể quá tham lam, tôi cũng không muốn biết trong hộp quà có gì nữa, cũng không trông cậy tổ tiết mục quay tập phụ nữa, chỉ mong @Lương Dĩ Toàn @Phòng làm việc Biên Tự đưa ra một tin chính xác.


“Chị em nắm tay cái, tín nữ nguyện một tháng không uống trà sữa, không ăn đồ nướng, không ngủ nướng (cái này bỏ qua đi), @Lương Dĩ Toàn @Phòng làm việc Biên Tự trả lời một câu, rốt cuộc có ở bên nhau không.


“Nhìn hiện trường thổ lộ có thể thấy ánh mắt trong lòng yêu người kia đến khó mở miệng như vậy, 99% là ở bên nhau rồi.


“Cho nên bây giờ hai người bọn họ đang ngọt ngọt ngào ngào, xem một đám chó độc thân chúng ta ở đây chó cùng rứt giậu?”
“Biên Tự, là đàn ông anh mau ra nói một câu đi!”
Cuối cùng câu bình luận này vượt qua vô số lời bình luận, Lương Dĩ Toàn nhìn thấy tình thế này vô cùng lo lắng, trả lời tin nhắn của Lưu Bành: “Đạo diễn Lưu, ngại quá bây giờ mới trả lời ông, tôi với thầy Biên đã có kết quả rồi.


Lưu Bành không biết chưa ngủ hay là tỉnh dậy sớm, một giây sau đã trả lời lại: “Là kết quả tốt sao?”

Lương Dĩ Toàn: “Ừm.


Lưu Bành: “Thật tốt quá! Chúc mừng hai người hữu tình sẽ thành người nhà! Tôi cưới bà xã tôi cũng chưa hào hứng như vậy!”
Lương Dĩ Toàn: “Cảm ơn đạo diễn Lưu… Chỉ là không biết chúng tôi phối hợp với tổ tiết mục như thế nào để đưa ra câu trả lời thích hợp?”
Lương Dĩ Toàn vừa gửi tin đi xong, cửa phòng tắm ở phía sau bỗng nhiên bị kéo ra.

Biên Tự còn buồn ngủ đi đến, ôm lấy eo cô từ phía sau lưng: “Còn nói không chạy, sáng sớm điện thoại rung không ngừng, nói chuyện với ai vậy?”
Lương Dĩ Toàn tức giận đưa màn hình cho anh xem: “Tự anh xem.


Biên Tự lắc đầu: “Nói vớ vẩn với đám thương nhân làm gì, bọn họ có trăm cách marketing, dư luận trên mạng càng loạn, bọn họ càng vui, tối hôm qua chính là bán thảm với xem, làm nền cho kế hoạch kiếm lời tiếp theo.

Lương Dĩ Toàn ghé mắt nhìn anh: “Trong nhà làm kinh doanh đúng là khác, thích đem ánh mắt người hướng tới tiền để nhìn.


Vài giây sau, Lưu Bành gửi tới một voice chat: “Cô Lương yên tâm, chỗ tôi đã sớm có một ý tưởng tốt! Là như này, chúng tôi nghĩ quay tập phụ vừa tốn thời gian lại mất sức, thứ hai hiệu quả cũng không đủ thỏa mãn người xem lúc này, không biết cô với thầy Biên có đồng ý hôm nay phối hợp với chúng tôi tiến hành phát trực tiếp một lần không, lúc đó tương tác với cư dân mạng một chút… Không chậm trễ hai người lâu lắm, lúc trực tiếp chỉ từ 15 phút đến nửa tiếng, hai người cho địa chỉ đi, tổ tiết mục tới làm công tác chuẩn bị.


Lương Dĩ Toàn: “…”
Biên Tự cọ cọ cằm: “Đúng không?”
Lương Dĩ Toàn bĩu môi: “Vậy em trả lời lại thế nào?”
“Không muốn liền trực tiếp từ chối, không cần nể mặt ông ta.


“Không phải em băn khoăn tổ tiết mục, chỉ là không tốt với người xem thôi, nói thế nào người ta cũng như tác hợp cho chúng ta, cuối cùng em còn thừa nước đục thả câu…”
“Cô Lương đúng là tâm địa bồ tát.

” Biên Tự lắc đầu, cằm cọ cọ đỉnh đầu của cô.

“Anh không muốn quyết định như vậy.


“Bạn gái đã mở miệng,” Biên Tự nhướn nhướn mày, “Tôi còn có thể không muốn?”
***
Bảy giờ tối, Lương Dĩ Toàn với Biên Tự tới phòng ở Lan thần thiên phủ, ngồi ở trên sofa phòng khách xem nhân viên công tác của tổ tiết mục điều chỉnh thiết bị.

Giữa trưa trang chủ của chương trình đã tuyên bố thông báo trực tiếp, để giữ tính thần bí chỉ để lộ ra một nửa tin tức, nói bảy giờ tối nay, nam nữ khách mời nắm tay thành công trong chương trình sẽ phát trực tiếp, mời các vị đón xem.

Tuy không nói rõ cụ thể là đôi khách mời nào, nhưng cư dân mạng nhạy cảm đều đoán được, tổ tiết mục sẽ không đến mức vì một đôi “CP Dã Lạc” mà làm một màn này, lại thêm đề tài “Còn chưa xong ở lại đã” hôm qua, tin tức truyền tới tai fan CP Tái Tự Lương Duyên liền tự động biến thành, đêm nay Tái Tự Lương Duyên muốn phát trực tiếp công bố tình cảm rồi!
Cư dân mạng vui vẻ tưng bừng, sôi trào cả buổi trưa, thiếu chút nữa thì làm bùng nổ quảng trường trong siêu thoại CP, sáu giờ tối bắt đầu lục tục ngồi canh chừng trong phòng phát trực tiếp.

Buổi chiều Trình Lạc gọi điện thoại tới than thở với Lương Dĩ Toàn, nói cô ấy vì tiết mục này trả giá quá nhiều, cô ấy đã chia tay với Đoạn Đã, cuối cùng vẫn phải đánh ngựa quay về, bị thúc ép phát trực tiếp giả vờ ân ái?
Nhưng mà than thở thì than thở vậy, dù sao cũng chỉ có nửa tiếng, Trình Lạc vẫn quyết định nhịn, lúc này đang ở trong phòng trực tiếp giả vờ tình cảm với Đoạn Dã, trả lời vấn đề bát quái với cư dân mạng.

Lương Dĩ Toàn chưa có kinh nghiệm trực tiếp bao giờ, theo nhân viên công tác học tập mấy phần cơ bản, nhưng vẫn mơ hồ, khẩn trương ngồi trên ghế sofa chọc ngón tay.

Biên Tự lại rất nhàn nhã, chân dài gác lên, trên mắt đeo kính, để xem dòng chữ nhỏ trên di động, ánh mắt nhìn màn hình giống như đang nhìn không khí.

Thời gian trôi qua rất nhanh đã tới 7:30.

Nhân viên công tác mở máy lên, đứng ở bên ngoài đưa ra động tác với hai người trên sofa.

Lương Dĩ Toàn không xác định hỏi một câu: “Mọi người có thể nhìn thấy bọn tôi sao?”
Nhân viên công tác vừa gật gật đầu, màn hình điện thoại trước mặt hai người, màn đạn đã liên tục bộc phát…
“Thấy được, xin hỏi bao giờ thì kết hôn?”
“Thấy được, xin hỏi bao giờ thì kết hôn?”
“Thấy được, xin hỏi bao giờ thì kết hôn?”.


Bình luận

Truyện đang đọc