CÙNG BẠN TRAI CŨ THÀNH CP QUỐC DÂN

Trình Lạc ngẩn người.

Không phải là cô đang giải thích lời nói lỡ vừa rồi sao, sao bỗng nhiên lại nhắc tới cái kia vậy?

Người này đang nghĩ là cô không có ý kia với cậu ta, nên vừa thấy câu “không có ý đó” liền bắt cơ hội làm khó cô…

Trình Lạc nhìn theo ánh mắt của Đoạn Dã tới bàn tay đang nắm ống tay áo của cậu ta, như bị điện giật liền buông tay ra, sau đó lùi lại một bước, giơ hai tay lên bày tỏ trong sạch.

Đoạn Dã liếc nhìn cô một cái, đi đến cạnh ghế sofa ngồi xuống, cúi đầu lau tóc tiếp.

Trình Lạc vẫn đứng tại chỗ giữ tư thế đầu hàng buồn cười, không nhịn được mà cảm khái tâm thái của Đoạn Dã này quá ổn định, sao có thể không ngần ngại phá vỡ lớp ngăn cách, mà phá xong còn giống như không có chuyện gì.

Mà vì sao cô lại xấu khổ không nói được gì như vậy chứ.

Đây chính là ngày dài hơn chín tháng sao?

Trình Lạc nhìn cậu ta một lúc lâu, thấy cậu ta không có ý định giải vây, tức giận coi như xong chuyện, bước chân cứng ngắc trở về phòng ngủ.

Cửa vang lên một tiếng rồi đóng lại, Đoạn Dã mới ngẩng đầu lên, nhìn cánh cửa phòng ngủ của cô đóng chặt, mất hứng nhíu nhíu mày.

***

Ngày hôm nay ăn lẩu còn ăn thịt nướng, cả người Trình Lạc dính toàn mùi khói, nghĩ rằng cứ bình tĩnh tắm rửa một cái rồi giải thích chuyện “hấp dẫn” với Đoạn Dã, liền vào phòng tắm trong phòng ngủ trước.

Nước ấm từ vòi hoa sen đổ xuống, Trình Lạc suy nghĩ xem nói thế nào mới khiến Đoạn Dã tin tưởng hành động trước kia của cô, thật sự là hoàn toàn không để ý 100%, vừa nghĩ vừa lấy sữa tắm bên cạnh bồn tắm, đợi tới khi phản ứng kịp, trên người đã có đầy bọt tắm.

Trình Lạc cúi đầu nhìn mình, thấy bọt thừa quá nhiều, lấy nước dội đi lại không thấy nước chảy ra.

Cô sửng sốt, ngẩng đầu nhìn vòi hoa sen im lặng, xoay xoay vòi nước.

Nước vẫn không chảy ra như cũ, đường ống nước còn vang lên mấy tiếng rít liên tục, mà tiếng kêu này càng lúc càng chói tai, càng lúc càng vang.

Trình Lạc hoảng sợ, vội đóng vòi nước lại.

Tiếng rít cuối cùng cũng dừng lại, nhưng lúc cô thử quay sang đầu nước nóng, tiếng kêu này lại vang lên.

Trình Lạc nhón chân đi đến trước bồn rửa mặt, mở vòi nước ra.

Kết quả cũng giống vậy.

Cô ngây ngốc đứng tại chỗ, mất nửa phút mới chấp nhận chuyện mình đang tắm thì hết nước, lại mất nửa phút nữa để suy nghĩ xem hiện tại phải làm gì, cuối cùng dùng khăn lau lau tay, cầm điện thoại mở app ra vào phần tìm kiếm gõ: Đang tắm thì bị hết nước phải làm sao?

Quả nhiên có người hỏi qua vấn đề này, Trình Lạc nhanh chóng bấm vào phần trả lời để xem.

Hai câu trả lời có lượt thích cao nhất liền hiện lên…

"Tôi mà biết, bây giờ sẽ không ngồi xổm trên mặt đất hóng gió để bọt biển tự tan rồi."

"Bạn cảm thấy vì sao tôi lại ở đây nhìn thấy câu hỏi của bạn chứ?"

"..."

Trình Lạc nghẹn lời, ngẩng đầu nhìn người đầy chật vật trong gương, đúng vào lúc tuyệt vọng, có một tràng tiếng đập cửa vang lên.

Không phải đập trên cửa phòng tắm, mà là gõ ở cửa phòng ngủ bên ngoài.

"Chị, chỗ chị có nước không?" Giọng Đoạn Dã xuyên qua hai cánh cửa truyền vào bên trong.

Đây là được cứu rồi.

Trình Lạc híc híc mũi hô ra phía bên ngoài: "Không có... Cậu có thể kiếm ít nước cho tôi không?"

"Bên ngoài đã hết nước rồi, tôi xuống dưới lầu mua nước khoáng về đun, chị mở đèn sưởi lên đi."

"A..."

Trời lạnh như thế, đương nhiên Trình Lạc mở đèn sưởi ấm để tắm, nhưng lúc này người đầy bọt biển đứng lâu như vậy cũng thấy hơi lạnh rồi.

Cô run rẩy trở về buồng tắm, ngồi xổm trên mặt đất ôm chặt người giống như nhân vật lưu lạc thiên nhai ở trên mạng.

***

Thời gian trôi qua trở nên rất dài.

Trình Lạc cũng không biết đợi mất bao lâu, chỉ cảm thấy lúc tiếng đập cửa lại vang lên, cả người đã lạnh cóng rồi.

Nghe Đoạn Dã hỏi có thể vào hay không, cô đứng dậy từ trên mặt đất, chống cánh cửa phòng tắm nhấc bàn chân tê mỏi lên, vừa đáp: "Cậu để ở cửa phòng tắm cho tôi là được."

"Chị, cả một cái thùng đấy, đặt ở cửa chị không xách được đâu, tôi chuyển vào buồng tắm cho chị."

"Vậy cậu chờ một lát." Trình Lạc cẩn thận đi đến cạnh cửa phòng tắm, chống tay lên vách tường tìm công tắc đèn, mở khe hở cánh cửa ra nói: "Được rồi."

Không biết có phải Đoạn Dã không biết nói gì với hành động phòng bị này của cô hay không, cậu ta im lặng ở ngoài cửa một lúc rồi mới đi vào bên trong.

Trình Lạc đứng ở góc tường sau cửa, muốn dặn dò cậu ta "Cẩn thận một chút", lời còn chưa nói ra, Đoạn Dã đã giẫm lên bọt biển chảy tràn trên sàn gạch men.

"A..." Trình Lạc nghe thấy tiếng trượt vang lên vội bước lên phía trước túm cậu ta lại, cùng lúc đó, cánh tay không của Đoạn Dã chống về phía tường theo bản năng.

Trình Lạc sờ soạng túm phải không khí.

Đoạn Dã sờ soạng đụng phải công tắc đèn.

Đèn lập tức sáng lên.

Trình Lạc lộ ra ở dưới ánh sáng.

Đoạn Dã khó khăn đứng vững, mắt hơi mở ra liền thấy làn da trắng như tuyết, lập tức nhắm mắt lại.

Hai giây sau…

"A!"

"Đệch."

Trình Lạc nhảy chân trở về phía sau cửa. Đoạn Dã lập tức tắt đèn đi.

Hai tiếng thở dốc một cao một thấp vang lên trong phòng tắm nhỏ hẹp.

***

3 phút sau, Trình Lạc thất thần dùng gáo nước múc nước, dội sạch bọt biển trên người, bắt đầu nghĩ xem có phải đầu óc mình bị lừa đá nên mới làm điều thừa thãi như thế hay không.

Trốn ở phía sau cửa đã là an toàn rồi, cần gì phải tắt cả đèn để an toàn hơn chứ, cần gì làm thêm mấy việc như vậy chứ.

Trình Lạc tắm rửa một cái, thay thành quần áo ở nhà, đầu óc choáng váng đi ra ngoài, thật sự không nghĩ ra, đã là thế kỷ hai mươi mốt rồi, cảnh tượng vừa khoa trương lại giả tạo không hề thiếu trong phim thần tượng lại có thể xảy ra trong cuộc sống đời thực được.

Quan trọng hơn là, cô còn chưa kịp giải thích chuyện trước đó, hiện tại lại hoạ vô đơn chí, Đoạn Dã sẽ không cho rằng đám bọt biển trên sàn phòng tắm là "hung khí" cô cố ý chuẩn bị, là vì chế tạo màn hấp dẫn tuyệt vời đấy chứ.

Trình Lạc đang xoắn xuýt giữa "Giả chết làm ổ ở trong phòng" với "Ra ngoài nói cho rõ ràng" khoảng tầm năm phút đồng hồ, cuối cùng can đảm mở cửa phòng ra.

Trong phòng khách, Đoạn Dã đang gác chân ngồi trên ghế sofa, ngẩn người nhìn chăm chú cốc thủy tinh không ở trước mặt, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên.

Tầm mắt hai người va vào nhau, một người quay sang trái một người quay sang bên phải.

Sau ba giây im lặng.

"Tôi..."

"Tôi..."

Hai người mở miệng nói ra cùng một lúc.

"Tôi nói trước!" Trình Lạc không dám đi ra phía trước, cứ dựa vào ván cửa sau lưng rồi nói: "Tôi thề, tôi không cố ý… Hấp dẫn cậu, chuyện trong lúc ghi hình chỉ là trùng hợp, việc vừa rồi lại càng là ngoài ý muốn!"

Đoạn Dã không mặn không nhạt nhìn cô, như là không có ý tính toán.

"Cậu nghĩ lại xem, nếu tôi có năng lực này, thì có viết kịch bản cứng ngắc như vậy, còn vì viết kịch bản mà tham gia chương trình trải nghiệm cuộc sống sao?"

Đoạn Dã nhìn chằm chằm cô như cũ, không nói tin cũng không nói không tin.

Trình Lạc bị cậu ta nhìn chăm chú đến mức da đầu run lên, rõ ràng đã mặc rất nghiêm túc từ đầu đến chân rồi, lại giống như vừa rồi ở trong phòng tắm đã bị cậu ta nhìn thấy hết, rất muốn tìm một cái hố để trốn vào.

Cô hít sâu một hơi, kiên trì tiếp tục thuyết phục cậu ta: "Hơn nữa, toàn bộ thế giới đều biết cậu thích tiền, nếu tôi thật sự muốn hấp dẫn cậu, tôi sẽ dùng cơ thể của tôi sao? Tôi sẽ dùng tiền của tôi!"

Cuối cùng Đoạn Dã đã miệng: "Không phải hiện tại chị đang tiền của chị thu nhận tôi sao?"

"..."

Trình Lạc suýt chút bị cậu ta tẩy não, cảm thấy rất có lý không thể phản bác được, khôi phục lại tinh thần: "Không phải, không phải cậu xin tôi thu nhận cậu à? Cậu có thể không trả đũa như vậy được hay không?"

"Vậy ven đường có người tới cầu xin chị như vậy, chị đều thu nhận sao?"

"Cái này sao có thể đánh đồng được? Cậu cũng đừng xem nhẹ bản thân, tốt xấu gì chúng ta cũng cùng ghi hình hơn một tháng, cũng coi như bạn bè rồi, là tôi xuất phát từ đạo nghĩa với hữu nghị."

"Vậy Lâm Tiếu Sinh cũng coi như là bạn, anh ấy cầu xin chị như vậy, chị cũng thu nhận?"

"Không phải là tôi với cậu giả vờ yêu nhau lâu như vậy rồi sao, đâu phải kia..."

Trình Lạc vẫn chưa tìm được từ thích hợp, Đoạn Dã nhắc lại lời của cô còn tự gật gật đầu: "Giả vờ yêu nhau."

"Làm sao, có vấn đề gì?" Trình Lạc hất cằm hợp tình hợp lý nhìn cậu ta.

Đoạn Dã không nói chuyện, cầm điện thoại di động lên bấm bấm mấy cái trên màn hình đi tới phía trước.

Trình Lạc bắt tay ra phía sau lưng, cầm tay cầm cửa, chuẩn bị nếu có tình huống không đúng liền chạy.

Đoạn Dã đi đến trước mặt cô giơ điện thoại lên.

Trình Lạc ngước mắt lên, thấy trên màn hình là phần kịch bản cô viết cho vụ tỏ tình trước kia…

Trình Lạc: (làm bộ làm tịch) ngồi ghế trước của cậu có chỗ tốt nào sao?

Đoạn Dã: Chỉ đi đâu, được không?

Trình Lạc: (mặt không chút thay đổi một giây, miễn cưỡng gật gật đầu) Vậy... Cũng được.

Đoạn Dã: (nở nụ cười một tiếng, giơ ngón cái với Trình Lạc) ký tên đồng ý.

Đoạn Dã chỉ chỉ hàng thứ ba: "Đọc mấy lời chị viết đi."

"Trình Lạc mặt không chút thay đổi một giây, miễn cưỡng gật gật đầu…" Trình Lạc đọc một lần: "Có chỗ nào không đúng sao?"

"Không đúng chỗ nào?" Chân mày Đoạn Dã nhướn lên, lại đọc lại một lượt từ cô dùng, sau khi rời khỏi lại đưa màn hình cho cô xem: "Vậy chị xem lại video này."

Trong video chiếu ngày tỏ tình cuối cùng đêm đó, hai người nói chuyện với nhau ở xưởng sửa xe.

Sau khi Đoạn Dã nói câu "Chỉ đi đâu, được không" xong, dựa theo kịch bản định sẵn thì là Trình Lạc mặt không chút thay đổi nhưng khóe môi từ từ cong lên, quay đầu đi nhịn cười.

"..."

Lông mi Trình Lạc run lên.

Đoạn Dã nghiêng đầu, đánh giá cô: "Chị, chị nói xem không đúng ở chỗ

Bình luận

Truyện đang đọc