CƯNG CHIỀU EM CẢ ĐỜI

Mạnh Ảnh tỉnh dậy rất sớm, Trình Diệc Nhiên đang ngủ say bên cạnh cô. Nằm một lúc lâu, lấy bàn tay anh đang đặt ở eo mình xuống, Mạnh Ảnh vén chăn lên xuống giường.

“Sao không ngủ thêm một chút nữa?”

Mạnh Ảnh xoay người, Trình Diệc Nhiên đã vén chăn ngồi dậy, có lẽ vẫn còn chưa tỉnh ngủ, mắt anh vẫn chưa mở to ra.

Hiếm khi thấy anh lơ mơ như vậy, Mạnh Ảnh quay lại ngồi bên mép giường, đưa tay vỗ nhẹ lên mặt anh, “Anh ngủ thêm một chút đi, em đi xuống làm bữa sáng cho anh, làm xong sẽ lên gọi anh.”

Trình Diệc Nhiên hơi lười biếng nhắm mắt lại rồi tựa đầu lên vai của Mạnh Ảnh, hai tay vòng qua ôm eo cô, “Để cho họ làm đi, em ngủ cùng anh thêm chút nữa.”

“Em ngủ không được, anh ngủ đi.” Mạnh Ảnh không kiên nhẫn, phải dụ dỗ Trình Diệc Nhiên để anh chịu nghe lời rồi buông cô ra.

Đi xuống lầu, không biết khi nào tuyết đã ngừng rơi, bên ngoài là một thế giới toàn màu trắng, cả căn phòng được ánh tuyết chiếu vào sáng rực như trời quang mây tạnh. (Ten: >”< bó tay ạ, phang bừa đấy =,.=)

Người giúp việc không nghĩ rằng cô sẽ thức dậy sớm như vậy, vội vàng đi vào phòng bếp làm bữa sáng.

“Mọi người đi xuống đi, tôi làm được rồi.” Mạnh Ảnh đi lên lấy tạp dề trong tay người giúp việc rồi mặc vào.

Mạnh Ảnh chỉnh lửa nhỏ, lấy sữa đậu nành trong cối xay từ từ cho vào nồi cháo đang sôi, cháo trong nồi nổi lên những bọt nước màu trắng sữa rồi vỡ ra, “bụp” một tiếng bay lên một làn khói trắng. Mùi vị ngửi thấy thật ngọt ngào.

Mùi vị trong ký ức, cô nhớ lại lúc còn rất bé Mẹ đã làm món cháo sữa đậu nành này. Cô múc một ít nếm thử, đúng vậy, chính là mùi vị này, có vị ngọt và hương thơm dịu của sữa đậu nành, hòa cùng cháo nóng thật ngon không thể tả.

Cháo đã được nấu chín, Mạnh Ảnh nhanh tay nướng vài miếng bánh pancake để ăn chung với cháo.

Dọn bàn xong, Mạnh Ảnh đang chuẩn bị lên lầu gọi Trình Diệc Nhiên, anh lại đang đi xuống.

“Thơm quá.” Tinh thần Trình Diệc Nhiên thật sảng khoái, kéo cái ghế trước bàn ăn ra ngồi xuống.

Mạnh Ảnh cười cười, bưng tô cháo to ra cho anh, “Nếu anh không thích ăn cũng không sao.”

“Không, ăn ngon lắm.” Trình Diệc Nhiên nếm thử một miếng, rất vui vẻ khen ngợi.

Nghe vậy, Mạnh Ảnh cúi đầu cười cười, khuấy nhẹ muỗng trong tô cháo, không muốn ăn chút nào.

“Em có tâm sự sao?” Trình Diệc Nhiên nhìn cô gái trước mặt, từ khi rời giường anh đã cảm thấy cô có gì đó không ổn. Mặc dù cô đang cười, nhưng anh lại cảm thấy không đúng, có vẻ là dịu dàng quá, thật quá khác so với trước đây.

“Nhanh ăn đi, nguội lạnh ăn không ngon, có muốn thêm bánh pancake không?” Mạnh Ảnh gắp một cái bánh pancake cho anh, rồi lại cúi đầu xuống yên lặng húp cháo.

Trình Diệc Nhiên muốn nói lại thôi, cô không muốn nói nhiều cũng không sao, cô luôn như vậy, không muốn làm chuyện gì thì nhất định không làm, không muốn nói điều gì cũng sẽ không nói.

Cảm nhận được ánh mắt của anh, Mạnh Ảnh ngẩng đầu nhìn anh cười một cái, cúi đầu cắn một miếng bánh pancake, hai má phồng lên lại thật đáng yêu, nếu như không chú ý đến ánh mắt hờ hững của cô.

“Sao vậy?” Mạnh Ảnh có vẻ lúng túng, theo bản năng né tránh tay của Trình Diệc Nhiên.

Trình Diệc Nhiên cười thu lại cánh tay mình vừa vươn ra, “Trên mặt em dính bánh pancake.”

Mạnh Ảnh không nói gì, lấy giấy lau lung tung trên mặt, từ từ để cái muỗng trong tay xuống,“Em no rồi, anh cứ từ từ ăn.”

Trình Diệc Nhiên đứng dậy ôm lấy cô gái tâm tình không tốt này, “Trong lòng em không vui thì nói với anh, giấu trong lòng rất khó chịu.”

Mạnh Ảnh cười cười, nhưng vẫn không nói lời nào.

“Nếu là vì chuyện ngày hôm qua, anh…”

Trình Diệc Nhiên còn chưa nói xong, Mạnh Ảnh liền đưa tay che miệng anh lại, “Đừng nói gì hết, không có gì để nói, em đã nói muốn cùng anh sống thật hạnh phúc, không phải là thuận miệng mà nói, em muốn khoan dung hơn.”

“Không cần phải thay đổi, trước đây em cũng rất tốt, anh thà để em phát cáu, còn tốt hơn để em dễ dàng tha thứ.” Trình Diệc Nhiên siết chặt cánh tay, giọng nói có chút đau lòng.

Mạnh Ảnh trầm mặc một hồi lâu mới nói, “Thật ra em tin tưởng anh, nếu như anh muốn thay lòng anh đã thay đổi từ sớm, cần gì chờ tới bây giờ. Ngày hôm qua là em nhìn không rõ thôi.”

“Vậy sao em không vui?”

“Hôm nay là ngày giỗ của Mẹ em.” Nói xong ánh mắt của Mạnh Ảnh ảm đạm, nhưng ngay lập tức lại sáng lên, “Anh cùng em đi thăm Mẹ một chút đi.”

Đây là lần đầu tiên Mạnh Ảnh nói tới người nhà của cô, Trình Diệc Nhiên hơi bất ngờ, có vẻ cô nói muốn sống thật hạnh phúc không phải là đùa, vậy thì, trái tim cô đang chuẩn bị chấp nhận anh sao?

Lúc đến thành phố A, trời đã sắp tối, thật ra thời gian cũng là hơn 6 giờ tối mà thôi, vì là mùa đông, cho nên trời tối sớm một chút.

Mạnh Ảnh đã vài năm không đến thành phố A, nơi này có chút thay đổi lớn, đồng ruộng hai bên đường cao tốc từ sân bay đi ra đã biến thành những cao ốc, những ao cá ngày xưa cũng đã biến mất.

Đây là lần đầu tiên Trình Diệc Nhiên đến thành phố A, anh nhìn cảnh sắc nhanh chóng lui về phía sau ngoài cửa sổ, thầm thở ra, thì ra đây chính là nơi cô lớn lên.

Đến trung tâm thành phố, Trình Diệc Nhiên vốn định cùng cô đi thăm viếng Mẹ vợ, Mạnh Ảnh lại lắc lắc đầu, “Bây giờ quá muộn, ngày mai đi, Mẹ em là người dễ tính, Mẹ sẽ không để ý điều này, ngày mai đi thăm Mẹ cũng được.”

Đến khách sạn đã đặt trước, Mạnh Ảnh không có khẩu vị, chỉ ăn một ít gì đó rồi Trình Diệc Nhiên cùng cô trở về phòng.

Nhìn ra được tâm tình của cô thật sự không tốt lắm, “Em mệt mỏi thì nằm nghỉ trước đi.”Trình Diệc Nhiên nhẹ nhàng giúp cô cởi áo khoác dày rồi để qua một bên.

Mạnh Ảnh xoay người ôm lấy anh, “Diệc Nhiên, anh thật tốt với em, em rất hạnh phúc.”

Trình Diệc Nhiên không nói lời nào, lẳng lặng vòng tay ôm lấy cô. Chờ lâu như vậy rốt cuộc cô đã bắt đầu nhìn thấy anh, anh thật sự cảm thấy rất vui vẻ.

“Anh biết không, Mẹ em qua đời lúc em còn rất nhỏ, chỉ mới mười hai tuổi thôi, một mình Mẹ mang theo em ở đây nhiều năm như vậy, Ba thật lâu mới có thể về một lần. Em nhớ là lúc Mẹ chưa nhắm mắt vẫn nhìn ra cửa phòng bệnh, lúc đó em cũng biết là Mẹ đang đợi Ba, nhưng Mẹ không đợi được. Rồi Mẹ mất, ngày hôm sau Ba mới trở về gấp, em rất đau lòng, lúc nhìn thấy ông ấy em càng đau đớn hơn, nếu như ông ấy về sớm một chút thì tốt rồi, Mẹ em cũng sẽ không mang theo tiếc nuối mà ra đi.”

“Anh biết không, Mẹ em là một người rất dịu dàng, thành tích của em không tốt Mẹ cũng không mắng em, đôi khi em về nhà trễ Mẹ tìm em khắp nơi, tìm được cũng không mắng em, ngược lại còn nấu cho em những món ăn ngon.”

Nhớ lại những chuyện trước kia, trên mặt Mạnh Ảnh không lộ ra vẻ gì, chỉ dùng giọng nói nhàn nhạt kể lại.

Trình Diệc Nhiên rất im lặng, kiên nhẫn nghe, nhớ lại đây là lần đầu tiên Mạnh Ảnh nói về quá khứ của cô cho anh nghe. Những ngày trước đây khi ở cùng với anh cho tới nay cô vẫn rất lạnh lùng, về chuyện quá khứ thì một chữ cô cũng không nói, cứ như anh là người ngoài, cô căn bản cũng không nghĩ tới muốn tâm sự với anh.

“… Mẹ tốt như vậy, Ba lại không chung thủy có người phụ nữ khác ở thành phố Z, Mẹ không bao giờ vì chuyện này mà cãi nhau với ông ấy. Đối với việc Ba không trở về nhà, Mẹ luôn lạnh nhạt cười một tiếng cho qua, ông ấy quay lại Mẹ cũng không vui mừng, ông bỏ đi Mẹ cũng không tỏ ra buồn bã. Em cho rằng Mẹ không thương Ba, nhưng sau khi Mẹ qua đời em mới phát hiện Mẹ thật ra rất quan tâm Ba, chỉ là ông ấy quá tổn thương Mẹ, lòng của Mẹ đã khô héo, tự ái của Mẹ buộc Mẹ không được quan tâm đến, bởi vì để ý một lần thì sẽ đau đớn một lần.”

“Cho nên, em vẫn rất không thích Ba em, sau này lúc ông ấy ép em phải gả cho anh, em hận ông ấy muốn chết, đây cũng là một trong những lý do ngay từ đầu em đã không thích anh như vậy. Bởi vì em cảm thấy ông ấy cho tới bây giờ cũng không quan tâm đến em, em đến sống ở thành phố Z đều dùng gia tài của Mẹ em để lại, em một chút cũng không dùng tiền của ông ấy, nhưng ông ấy vẫn muốn can thiệp vào chuyện của em, em thấy thật nực cười, em không thèm quan tâm đến ông ấy, ông ấy muốn nghĩ gì thì nghĩ. Em chưa từng ghét ai đến vậy, ông ấy thật sự khiến em rất đau lòng rất khổ sở. Thế nhưng, bây giờ nghĩ lại, thật ra ông ấy cũng không còn cách nào. Mấy năm nay ông ấy vẫn muốn bù đắp, nhưng ông ấy không biết rằng một số việc có bù đắp cũng không thể.”

Trình Diệc Nhiên nghĩ mình dường như cũng tham gia vào hàng ngũ bức bách cô, có chút đau lòng, “Thật xin lỗi, lúc đó anh cũng tham gia vào hàng ngũ làm em thống khổ.”

“Đều đã qua, nói đến những chuyện đó làm gì, bây giờ em đã là vợ của anh, anh tốt với em cũng đủ bù đắp những chuyện đó, hơn nữa, lúc đó là em tự nguyện gả cho anh.”

“Sao đột nhiên em lại đáp ứng gả cho anh?” Anh hơi khó hiểu, lúc ấy anh cho rằng cô vì bị Ba cô bắt ép. Nhưng bây giờ nghe cô nói như vậy, dường như cô không hề nghĩ đến Ba mình, ông ấy ép buộc mạnh mẽ cũng không làm gì được cô. Cho dù anh bỏ ra một món tiền rất lớn đầu tư vào làng du lịch của Mạnh Cơ Nghiệp, Mạnh Cơ Nghiệp có ép bức cô cũng chẳng có tí tác dụng gì.

Vậy điều gì khiến cô đồng ý lấy anh?

Mạnh Ảnh hơi mệt, tựa vào trong ngực anh nhàn nhạt cười cười, nói, “Vận mệnh, là nó để em được gả cho anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc