CƯNG CHIỀU EM


Trong bệnh viện rúc này chỉ còn lại Tần Tử Huyên đang ngủ tại ghế ngay cạnh giường bệnh của Viên Nguyệt.

Từng ánh sáng hắt qua khung cửa sổ phòng bệnh, chiếu rọi tia nắng đầu buổi sáng vào gương mặt của Viên Nguyệt.

Gương mặt của cô lúc này đã lấy được lại nét hồng hào, không còn trắng bệch như tối hôm qua nữa.

Viên Nguyệt bị tia nắng kia đánh thức, hơi cử động nhẹ thấy tay mình chạm vào ai đó bên cạnh.

Viên Nguyệt mới dần dần mở mắt ra xem người đó là ai.

Hóa ra là Tần Tử Huyên vẫn luôn ở cạnh chăm sóc cho cô.

Không muốn phải đánh thức bạn mình dậy nhưng cổ họng của cô đã khô khốc rồi.

Hơi nhướng người ngồi dậy, Viên Nguyệt với lấy bình nước trên bàn muốn rót cho mình một cốc.
Tần Tử Huyên thấy người trên giường Có động tĩnh, liền bật dậy.

Thấy Viên Nguyệt đang khó khăn muốn rót nước, cô liền đứng dậy, lấy cốc trên tay Viên Nguyệt mà giúp cô, giọng nói mang theo sự trách cứ “ Cậu đấy, dọa mình sợ muốn chết”
Nhận lấy cốc nước của Tần Tử Huyên đưa cho, Viên Nguyệt như mấy ngày không được uống nước, nhanh chóng uống hết rồi đặt lại lên bàn “ Mình Không biết dạ dày của mình lại nghiêm trọng như vậy” Nói rồi Viên Nguyệt lại bất giác đưa tay lên xoa xoa bụng mình.
Thấy Viên Nguyệt như vậy, Tần Tử Huyên lộ rõ nét mặt khó sự, không biết nên mở lời ra sao về tình hình thật sự của Viên Nguyệt này lúc.

Nhìn cô bạn của mình, thấy nó cứ vo vo vạt áo như muốn nói điều gì đó, Viên Nguyệt cố nở lấy nụ cười " Sao vậy? Có chuyện gì khe nói à? Cứ nói ra đi mình xem"
Tần Tử Huyên biết sẽ không thể dầu viên Nguyệt mãi được, nhưng trước tiên cô phải Thỏi võ Viên Nguyệt một số chuyện xảy ra với Đàm khứu" Viên Nguyệt mình hỏi thật cậu, cậu không được nói rối mình"
Đột nhiên thấy Tần Tử Huyên nghiêm túc như vậy đúng thật là Viên Nguyệt cô không quen" ừm cậu cứ hỏi đi"
Chỉnh lại tư thế, ngồi ngay ngắn lại trên ghế.

Tần Tử Huyên lúc này thật khác với ngày thường như vậy chứng tỏ chuyện này vô cùng nghiêm trọng " Cậu và Đàm Khưu đã từng phát sinh quan hệ đó chưa?”
Viên Nguyệt có chút ngạc nhiên khi đột nhiên Tần Tử Huyên lại nhắc đến những chuyện nhảy cảm như thế này.

Nét mặt Viên Nguyệt trở nên, khó xử.


Im lặng một lúc Viên Nguyệt mới cất giọng " Sao cậu lại hỏi mình câu này? "
Lúc này là lúc nào rồi, Tần Tử Huyên bắt buộc phải ép Viên Nguyệt nói ra tất cả mọi chuyện từng xảy ra giữa cô ấy và Đàm Khưu" Mình biết đây là Chuyện cá nhân của cậu, nhưng mà cậu cứ hãy trả lời thật cho mình”
Biết rằng lúc này không nói thật, Tần Tử Huyên sẽ để cô yên “ Đã từng, nhưng chúng ta đều trưởng thành cả rồi.

Đừng nói cậu lại phong kiến như vậy”
Dù biết trước câu trả lời sẽ là điều Tân Tử Huyên không mong muốn, trong mắt cô lúc này Viên Nguyệt thật đáng thương.

Đưa tay nắm lấy tay Viên Nguyệt, giọng Tần Tử Huyên lúc này rất nhẹ “ Mình đâu phải người như vậy….

Nhưng mà Viên Nguyệt, cậu có thai rồi”
Viên Nguyệt như chết lặng, tai cô dường như ù đi.

Ánh mắt cô trống rỗng nhìn qua phía Tần Tử Huyên như không tin đây là sự thật.

Tay cô siết chặt lấy tay của Tần Tử Huyên “ Không thể nào, mình sao lại như vậy được?”
“ Bác sĩ nói, được gần hai tháng rồi.

Nhưng thai nhi rất yếu, cần tĩnh dưỡng thêm” Tần Tử Huyên biết Viên Nguyệt sẽ khó chấp nhận chuyện này, huống hồ giờ này mối quan hệ của Đàm Khưu và Viên Nguyệt đang rất khó xử.
Trên má Viên Nguyệt, nước mắt đã lăn dài từ lúc nào, vô thức nhìn xuống phần bụng vẫn chưa nhô lên của mình “ Tử Huyên, cậu nói xem.

Lúc này mình nên làm gì đây?”
“ Tới Bắc Hoa đi, mình sẽ giúp cậu tạo một vỏ bọc tới lúc cậu sinh đứa nhỏ” Đưa tay lên gạt đi nước mắt cho Viên Nguyệt.

Ở Bắc Hoa, Tần thị cũng có thể nói một tay che trời được, nếu ở lại Giang Thành không sớm thì muộn Viên Nguyệt phải đụng mặt Đàm Khưu.
Viên Nguyệt khẽ gật gật đầu, lúc này như vậy là cách tốt nhất.

Vẫn còn một cách nữa là sang Mỹ cùng cha mẹ cô, nhưng lúc nãy Tần Tử Huyên nói cái thai trong bụng cô đang rất yếu.

Tới Bắc Hoa dưỡng thai một thời gian rồi sang Mỹ cũng chưa muộn “ Ừm, nghe theo cậu đi”

“ Đước rồi, trước mắt cậu cứ nghỉ ngơi cho khoẻ hơn đi đã.

Ngoan, ở đây mình đi mua đồ ăn cho cậu” Kéo chăn lên đắp ngang bụng cho Viên Nguyệt, Tần Tử Huyên đứng dậy đi tìm mua đồ ăn cho cô.
Viên Nguyệt ngồi dựa vào thành giường, hướng ra cửa sổ phòng bệnh nhìn từng tia nắng yếu ớt của trời đông đang cố chiếu qua lớp cửa kính.

Tay cô ôm lấy phần bụng còn chưa nhô lên của mình.

Không ngờ được trong bụng cô lại đang có một sinh linh bé nhỏ.

Từng làn gió mùa đông nhè nhẹ thổi qua khe cửa, làm tóc cô lay động.

Như bình thường, cô sẽ lập tức đứng dậy khép cánh cửa sổ lại nhưng hôm nay cô cứ để như vậy, mặc cho từng đợt gió thổi qua mặt mình.
Căn phòng đang im lặng chợt tiếng chuông điện thoại của Viên Nguyệt vang lên, hoá ra là Đàm Tinh gọi video tới.

Lâu lắm rồi không thấy cô nhóc này gọi cho mình.

Chắc hôm nay lại nổi hứng, Viên Nguyệt nhấc điện thoại bắt máy “ Tiểu cô nương, hôm nay biết gọi cho chị rồi à?”
Qua màn hình, Đàm Tinh đang chán nản ngồi dựa vào thành ghế Sofa, thấy Viên Nguyệt đã bắt máy liền chỉnh tư thế ngồi thẳng dậy “ Em bị giao cho phải chuẩn bị ra mắt nước hoa, dạo này bận chết em rồi”
Bên chỗ Đàm Tinh đâu chỉ có mình cô, còn có cả Đàm Khưu ngồi khuất khỏi tầm của camera.

Nghe cháu gái mình gọi cho Viên Nguyệt liền bật chế độ hóng.

Hoá ra như vậy nên Đàm Tinh mới không tìm cô đi chơi, còn nghĩ Đàm Tinh bị Đàm Khưu bắt nhốt rồi nữa.

Buổi ra mắt nước hoa đó, cũng sắp diễn ra rồi.

Thoải mái ngồi dựa ra sau, Viên Nguyệt để lộ ra phần cổ áo bệnh nhân “ Tội nghiệp em tôi”
Nhìn khung cảnh bên phía Viên Nguyệt, trông giống như phòng bệnh vậy.


Còn đang đoán Viên Nguyệt chắc đi thăm bệnh ai đó thì thấy chính Viên Nguyệt đang mặc đồ bệnh nhân, Đàm Tinh không khỏi lo lắng “ Chị đang ở trong viện? Còn mặc đồ bệnh nhân nữa?”
Đàm Khưu lúc này muốn cướp điện thoại của cháu mình lắm rồi, anh ta định chồm lên rật lấy điện thoại trên tay Đàm Tinh, liền bị cô nhanh nhẹn né được.

Tắt mic và né camera qua một bên “ Nếu chú út muốn biết chị Viên Nguyệt đang bị làm sao thì đừng lộ diện trước camera”.

Để Viên Nguyệt không nghi ngờ, Đàm Tinh vội mở lại mic và camera.

Đàm Khưu phải kìm nén ngồi ở phía đối diện.
Lúc Đàm Tinh có biểu hiện lạ bên kia đúng lúc Viên Nguyệt đang để ý ra bên ngoài cửa sổ.

Một lúc sau cô mới cười nhạt, thở hắt ra một hơi “ Không sao, do không chú ý ăn uống nên bị đau dạ dày thôi”.

Làm sao Viên Nguyệt nói thật được chứ, Đàm Tinh là cháu gái ruột của Đàm Khưu.

Chỉ cần con bé biết thì Đàm Tinh cũng sẽ biết.
Lý do đơn giản ấy sao có thể lừa được Đàm Tinh, cô biết Viên Nguyệt rất chú trọng ăn uống nên không thể bị đau dạ dày tới mức nhập viện được “ Thật sao? Em thấy sắc mặt chị không giống lắm”
Viên Nguyệt vô thức đưa tay lên bụng, nhìn Đàm Tinh qua màn hình, như khẳng định lại lời cô nói “ Thật mà, em cứ giống như…..” Giống như Đàm Khưu vậy ….

Suýt thì cô đã nhắc tới, may sao còn khựng lại khịp, sao cô lại liên tưởng đến người này không biết.

Vội đổi chủ đề “ Nói chị nghe, em chuẩn bị tiệc tới đâu rồi?”
Biết rằng mình không thể lấy thêm thông tin gì về bệnh tình của Viên Nguyệt nữa.

Lại nhắc đến bữa tiệc, làm tốn mất của cô gần hai tháng ròng rã “ Cũng tạm ổn rồi á.

Hiện tại chỉ cần gửi lễ phục cho các nữ khách mời thôi.

Chị chuẩn bị bất ngờ đi, em đã chọn ra bộ lễ phục đẹp nhất dành cho chị đó”
Viên Nguyệt nhìn dáng vẻ háo hức của Đàm Tinh, không nỡ làm cô bé thất vọng.

Nhưng chính cô cũng không rõ mình có tham gia bữa tiệc này hay không, vì khi tới đó cô sẽ phải gặp Đàm Khưu “ Có gửi lễ phục sao? Như vậy hãy gửi tới GM cho chị”
Đương nhiên Đàm Tịnh làm gì dễ dàng đồng ý như vậy.

Cô là đang muốn gặp trực tiếp Viên Nguyện để phao tin về cho chú út của mình “ Em muốn tới thăm chị, tiện thể sẽ đưa lễ phục tới luôn

Không kịp để Viên Nguyệt có cơ hội từ chối.

Đàm Tinh liền tỏ ra đáng thương " Không lẽ chị Không muốn gặp em sao? Em đang rất lo cho chị đó"
Viên Nguyệt đúng là không thể từ chối Đàm Tinh mãi được.

Nhưng trước khi nói cho Đàm Tinh biết cô phải đưa ra một điều kiện " Chị sẽ nói cho em biết, nếu em chịu đồng ý với chị một chuyện"
Thấy Viên Nguyệt chịu nói vị trí của mình, Đàm Tinh và Đàm Khưu liền gấp gáp “ Được, chị nói đi "
" Chị đang ở bệnh viện tư Kinh Đài.

em có thể tới đây, nhưng Đàm Khưu không thể tới” Viên Nguyệt vừa nói vừa nhìn ra phía cửa sổ, chợt một cơn gió thổi mạnh vào trong phòng, thổi tung mái tóc cô.
Nhìn cảnh ấy qua màn hình điện thoại, đã khiến người khác phải xót xa rồi.

Khuôn mặt xinh đẹp của Viên Nguyệt lúc này hiện rõ một nỗi buồn phảng phất.

Phía Đàm Tinh im lặng một hồi, cô khó xử nhìn qua chú út của mình rồi nhanh chóng đáp lại “ Cũng được, ngày mai em sẽ tới”
Cuộc điện thoại cũng kết thúc luôn tại đây.

Tần Tử Huyên vừa lúc đi mua đồ ăn về, thấy gió đang lùa mạnh vào phòng liền chạy lại đóng cửa “ Lạnh như vậy, cậu không đóng cửa sao?”
Thấy Tần Tử Huyên đã quay lại, Viên Nguyệt để điện thoại lại trên bàn “ Mình cũng đâu thể xuống giường được”
Chỉ biết thở dài, lật chiếc bàn ăn nhỏ lên cho Viên Nguyệt.

Đi lâu như vậy, Tần Tử Huyên mang về đều là cháo.

Đầy đủ mọi món cháo khác nhau “ Mình không biết cậu ăn hợp cái nào nên đã mua hết về cho cậu”
Trên mặt bàn nhỏ phải tới 5 - 6 cốc cháo.

Viên Nguyệt cười khổ nhìn Tần Tử Huyên “ Nhiều như vậy, mình biết ăn làm sao”
“ Không cũng phải ăn, nào cầm lấy” Tần Tử Huyên cầm chiếc thìa đưa lên cho Viên Nguyệt, rồi lại vỗ vỗ nhẹ vào bụng cô “ Bây giờ đâu phải ăn cho mình cậu nữa”
Cầm lấy chiếc thìa trên tay, Viên Nguyệt nhìn mấy cốc cháo trên bàn đã thấy đáng sợ rồi.

Chọn bừa một cốc nhắm mắt nhắm mũi mà ăn.

Tần Tử Huyên ở bên cạnh cẩn thận giám sát cô bạn của mình


Bình luận

Truyện đang đọc