CUỘC DÂY DƯA KHÔNG LƯỜNG TRƯỚC!


Mọi thắc mắc đều được hoá giải và dừng lại ở đó, không phải Lục Khải Ưng cùng Uyên Ninh tiếp tục ở đây là không có nguyên do.

Ngày mốt Mạnh Tùng phải thi hành án, anh muốn để cho cô chứng kiến điều đó, để mọi đau khổ trong lòng đều sẽ được gỡ xuống, người mẹ dưới suối vàng cũng phần nào được an nghỉ.
Anh để câu nói đừng về Bắc Kinh nữa của cô trong lòng, cũng dự định sẽ đưa cô đi đây đó du lịch sau khi rời khỏi Tân Cương này, anh muốn đưa cô về Na Uy một lần, đây cũng coi như là anh tiền trảm hậu tấu vậy, bây giờ để cô về đó, sau này có chuyện gì xảy ra cũng dễ bề lo liệu.
Giữa trưa có hơi đói bụng, Lục Khải Ưng lái xe đưa cô ra thành phố tìm chỗ ăn uống, sẵn tiện ghé trung tâm thương mại mua thêm chút đồ dùng, lúc đi ngang qua cửa hàng bán quần áo cho nữ, anh nhìn lướt qua bên trong một lượt rồi dắt tay cô đi vào.
- Mua cho em hả, không cần đâu.
Lục Khải Ưng chờ cho cô ăn bánh xong, vươn tay ra lau khoé miệng cho cô rồi nói.
- Chúng ta không quay lại Bắc Kinh, sẵn tiện ở đây mua luôn quần áo cũng tốt.
Cô kinh ngạc nhìn theo ánh mắt của anh, lúc ấy cô đề nghị thấy anh không phản ứng gì nhiều, hoá ra là đang suy xét lời cô nói.


Trong lòng coi như thoáng nhẹ nhõm.
Nhân viên trong cửa hàng đã quan sát qua cách ăn mặc của cô khi bước vào đây, với tính chuyên nghiệp liền biết Uyên Ninh là một cô gái rất cá tính, nên lập tức mang tới giới thiệu cho anh một vài kiểu dáng đang thịnh hành ở thời điểm này.

Lục Khải Ưng tỉ mỉ lựa chọn, vì đang là mùa đông nên anh không mua cô mấy loại váy mỏng manh kia nữa, thay vào đó là chọn ngẫu nhiên một vài cái áo khoác lông cực kỳ dày và váy dài tới mắc cá chân.
Tân Cương bình thường nhiệt độ cực kỳ nóng bức, nhưng một khi mùa đông tới liền rét buốt đến thấu xương.

Ở đây mới hai ngày nhưng da dẻ cô đã nhạt đi nhiều vì lạnh.
Lục Khải Ưng đưa váy cho cô vào trong thử qua, anh ở bên ngoài bảo nhân viên gói lại thêm hai đôi bốt da cao cổ có lông mềm bên trong vào hộp.

Trong lúc chờ đợi, ánh mắt anh chợt dừng lại trước một gian quần áo đặc biệt hút mắt ở phía trước, bỗng dưng trong đầu nổ lên liên tiếp những hình ảnh thiếu vải trầm trọng của cô đêm qua, anh khẳng khái bước tới đó, lại chọn thêm vài thứ bảo người gói lại.
Tới lúc Uyên Ninh thử xong đi ra đã thấy anh cầm trên tay ba túi đồ, Uyên Ninh thảng thốt không nói nên lời.
- Sao thế, không vừa ý à?
Cô đi về chỗ anh đứng, lại thấy hai cô nhân viên bán hàng đang lén lút nhìn mình bằng ánh mắt mười phần ngưỡng mộ, hành động làm cô một lần nữa chấn động, nhưng một giây sau đó đã nhún vai tỏ ra không để ý.
- Không có, nhưng mà Lục Khải Ưng, anh có thể cho em mua thêm vài cái quần không, thời tiết này mà lại mặc váy suốt như vậy em chưa quen cho lắm.
- Ý em là loại quần bó sát có màu đen bóng như da trâu đó sao?

- Cái gì mà da trâu, đó là style ăn mặc đơn giản nhưng không kém phần se.xy mà, anh sợ nó mỏng sao, không mỏng lắm đâu, mặc lâu sẽ cảm giác rất ấm áp.
Ngữ khí của cô khi thuyết phục anh cực kì mềm mỏng, anh lại nheo cặp mắt vô cùng thâm thúy nhìn cô, không biết sao ý chí đang sôi sục của cô dần dần tắt ngúm.

Mỗi lần Lục Khải Ưng bày ra ánh mắt đó, cô thấy bản thân có làm gì cũng không thắng nổi dù chỉ một lần.
Uyên Ninh thấy kể từ khi ở bên cạnh anh đến bây giờ, anh đã khiến cô thay đổi từ một nụ hoa khép mình đầy lạnh lùng lại trở thành một bông hoa nở bừng trên cành cây.
Giống như cô đang là một chiến binh tinh nhuệ đầy sự ngang tàng lại bị anh thu phục một cái rụp, nhốt lại bên cạnh.
Sự nghiêm nghị từ sâu trong đáy mắt anh nhìn cô dần dần biến thành tia ôn nhu không giấu giếm, thế nhưng sự tình vẫn không hề được thay đổi, anh đoạt lấy váy cô đang cầm cho nhân viên gói lại sau đó một tay xách túi, một tay dắt cô đi về.
Trên đoạn đường đi ra xe, cô đi phía sau anh liên tục làm ra mấy hành động kì quái, bàn tay bị anh nắm thì không nhút nhích, nhưng tay kia lại tinh nghịch muốn vặn đầu anh.

Tất cả hành động đó được gương từ bốn phía phản chiếu lại, anh nhìn thấy hết nhưng không nói gì, chỉ lẳng lặng mỉm cười.
Cho đến lúc xe chạy trên đường cô vẫn làm ngơ anh không bắt chuyện, Lục Khải Ưng chỉ đành xuống nước dỗ dành, nhưng cách dỗ dành của anh thật phải nói cực kì lạ lùng không giống ai.

- Muốn mặc quần thì lấy quần anh đây mà mặc.
Anh hơi nghiêng người về phía cô.
- Cũng là màu đen em thích, chỉ là không bó sát.

Không bó sát lại càng thuận tiện để cởi ra!
Uyên Ninh với biểu cảm không thể tin được quay phắt sang liếc anh một cái, từ kẽ răng rít vào một ngụm khí lạnh.
Thế mà Lục Khải Ưng vẫn dửng dưng chễm trệ đắc ý cười cười.
Sao cô thèm tiết canh thế nhỉ?!!.


Bình luận

Truyện đang đọc