CUỘC HÔN NHÂN LÚC BÌNH MINH

Tháng mười một, không khí lạnh tràn về.

Theo dự báo thời tiết, mấy ngày tới đều sẽ mưa phùn. Không khí ẩm ướt lạnh lẽo rất khó chịu, gió lạnh thổi tới khiến người ta lạnh thấu xương.

Thì Kỳ với cô y tá Tằng Thiến của Khoa chỉnh hình vừa mới cùng nhau ăn xong bữa trưa ở nhà ăn, bây giờ chuẩn bị quay về Khu nội trú. Nhà ăn cách Khu nội trụ một con đường nhỏ, hai bên của con đường là những cây ngô đồng, mấy ngày nay được nước mưa cọ rửa sạch sẽ nên những lá cây khô thưa thớt ở trên cành cây cũng tỏa sáng trở lại.

Tằng Thiến không chịu được liền rùng mình một cái, cau mày oán trách: ""Cái thời tiết chết tiệt này thật là lạnh mà. Ầy, Thì Kỳ, cậu đi gần mình một chút đi.""

Thì Kỳ là bác sĩ ở Khu nội trú của Khoa chỉnh hình, làm việc ở bệnh viện Hưng Hoa vừa tròn hai năm. Bệnh viện Hưng Hoa là một trong ba bệnh viện đặc biệt ở thành phố B. Những bệnh viện trên toàn quốc được tặng danh hiệu này cực kỳ ít, vậy mà, Hưng Hoa đã có được một danh hiệu trong số đó.

Sau lưng truyền đến tiếng động cơ của xe ô tô ngày càng gần, Thì Kỳ liền kéo Tằng Thiến nhích qua một bên.

Chiếc xe con màu đen từ bên cạnh hai người lái qua. Lớp nhựa đường vì trời mưa nên đã tạo thành những vũng nước nhỏ, chủ nhân của chiếc xe ngồi bên trong ngược lại rất tốt bụng, đã giảm tốc độ của chiếc xe lại.

Tằng Thiến nói: ""Chủ nhân của chiếc xe này cũng khá tử tế đấy."

Thì Kỳ thản nhiên ngước mắt lên nhìn phần đuôi xe, xe được sơn một màu đen bằng kim loại mã não, là Porsche 911.

Hai người đi tới tầng dưới của Khu nội trú, Thì Kỳ cầm lấy cán ô bằng gỗ, nhẹ nhàng nhấn một cái, tán ô liền tự động thu lại.

Sau khi quay trở lại phòng làm việc, cô cởi chiếc áo khoác màu đen được làm bằng chất liệu nhung ra, treo lên móc áo.

Cốc giữ nhiệt không có nước, Thì Kỳ đi tới phòng nước sôi lấy một ít nước nóng, lúc đi ra ngoài, ở bên cạnh có người đang nói chuyện điện thoại, giọng nói trầm ấm, mát lạnh.

Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác ngoài dài, màu đen, được làm bằng lông dê, đứng hơi nghiêng ở phía lối đi, thân hình cao lớn thẳng tắp.

Cửa sổ được mở một cánh, bên ngoài là mưa phùn cùng với gió nhẹ, khiến cho thân hình người đàn ông ở bên trong càng tăng thêm mấy phần anh tuấn.  

Có lẽ nhận ra được ánh mắt của cô, người đàn ông vốn đang chăm chú nghe điện thoại liền nghiêng đầu nhìn sang, chỉ là lướt qua một cái, không hề có một chút hứng thú dư thừa nào, một khắc sau, người đàn ông liền thu lại ánh mắt.

Thì Kỳ ngẩn người, bên tai phút chốc nóng bừng, bị bắt được tại trận như thế nên trong phút chốc khó tránh khỏi ngượng ngập, cô hơi mất tự nhiên, nhếch môi một cái, siết chặt chiếc cốc trong tay rồi xoay người rời đi.

Chu Mộ Thâm thấp giọng nói mấy câu, sau đó cúp điện thoại. Tầm mắt liền rơi xuống bóng lưng màu trắng, chiếc áo blouse ôm lấy dáng người của cô gái, nhìn không rõ ràng lắm. Áo blouse dài tới đầu gối, dưới chân đi một đôi giày vải cũng màu trắng. Chỉ biết rằng cô không cao, ước chừng thì khả năng là cao khoảng 1m60. Mái tóc dài qua vai được một sợi dây chun đơn giản buộc cố định gọn gàng.  

Tư thế đi của cô rất đặc biệt, sống lưng thẳng tắp, không hề giống với những người con gái khác, mỗi một bước đi đều phải đung đưa qua lại, giống như một bông hoa chỉ chực nở rộ.

Cụ bà của nhà họ Chu tuần trước tắm trong phòng tắm chẳng may té chân ngã nên phải làm phẫu thuật, bắp đùi trong phải cố định lại bằng mấy khối đinh thép.

Chu Mộ Thâm nắm điện thoại trong tay, đi vào phòng bệnh, bà Chu nhìn thấy liền nói: ""Nếu có chuyện gì thì đi trước đi, từ lúc đến tới giờ điện thoại vẫn không chịu ngừng kêu!""

Chu Mộ Thâm ngồi xuống ghế sofa, trong mắt ánh lên ý cười, ""Được rồi, bây giờ cháu tắt ngay đây, bà nhìn đi, đã được chưa?""

""Thế còn khiến cho bà vui vẻ một chút."" Bà Chu khiển trách, khóe mắt liền bắt được bóng trắng ở ngoài cửa, vội lên tiếng: ""Thì Kỳ.""

Thì Kỳ đang đi ở bên ngoài nghe thấy có người gọi mình, cô dừng bước, nghiêng đầu nhìn vào bên trong, ánh mắt bất giác quét tới người ngồi trên ghế sofa. Người đó giờ phút này đang thoải mái dựa người lên trên ghế, đôi tay tùy ý vịn lên thành ghế, tư thế nhàn hạ, hai chân bắt chéo nhau, ánh mắt trầm tĩnh dừng lại trên mặt cô, gò má Thì Kỳ liền nóng lên, chần chừ chốc lát mới đi vào trong phòng bệnh.

""Bà Mạnh, bà có chỗ nào khó chịu hay sao ạ?""

Bà Chu cười híp mắt hỏi: ""Không có, không có, cháu đang bận à?""

Thì Kỳ vừa mới kiểm tra sức khỏe cho bệnh nhân xong, gật đầu, ""Mới vừa kiểm tra xong ạ.""

Bà Chu nói: ""Ngày khác rảnh rỗi thì tới nhà bà một chuyến, mấy tuần nữa Nghiêu Thanh cũng trở về rồi, hai đứa đã lâu không gặp rồi đúng không?"" Dứt lời, bà lại hướng tới Chu Mộ Thâm, nói: ""Mộ Thâm, đưa cho Thì Kỳ quả quýt đi chứ.""

Thì Kỳ đang muốn mở miệng nói không cần thì một quả quýt đã được đưa tới trước mặt cô, nó nằm gọn trong lòng một bàn tay to lớn, từng khớp xương rất rõ ràng. Cô đưa tay nhận lấy, trong lúc lơ đãng ngón tay đã chạm phải tay người đàn ông, dịu dàng mà mát rượi.

...

""Cháu thấy sao?""

Chu Mộ Thâm không hiểu, lông mày nhíu lại.

Bà Chu nói thẳng: ""Thì Kỳ, cô gái này cháu thấy thế nào?""

Chu Mộ Thâm thu lại ánh mắt, đưa tay lên day day mi tâm: ""Bà à, bà là ở trong bệnh viện lâu quá nên buồn chán kiếm chuyện để làm đấy à?""

Bà Chu vẫn gắng sức nói, ""Bà thấy cô bé này rất tốt, tính tình ôn hòa, người nhìn cũng thấy khôn khéo.""

Chu Mộ Thâm không nói gì, chỉ nhìn xuống dưới đất cười một tiếng, bà Chu thấy cháu trai nhà mình im lặng, sắc mặt có chút đăm chiêu, lời đến bên miệng do dự mấy lần chung quy vẫn nuốt xuống.

Thì Kỳ trở lại phòng làm việc, thấy hai người đồng nghiệp nữ đang nhàn rỗi ngồi tán gẫu.

""Anh Chu đó lại tới nữa à?""

""Lại còn không, này, dáng dấp nhìn thật là thuận mắt, gia đình lại có bối cảnh như thế, hơn nữa bản thân lại còn là Phó giám đốc của Cục Quy Định.""

""Sao đây, đúng ý của cô à?""

""Chẳng lẽ lại không đúng ý cô à? Tôi chẳng thèm tin đâu.""

Thấy Thì Kỳ đi vào, trong tay cầm quả quýt, Tiếu Thần hỏi: ""Thì Kỳ, cô lấy quýt ở đâu ra thế?""

""Bệnh nhân cho.""

Một đồng nghiệp khác thấy thế, trêu ghẹo nói: ""Thì Kỳ xinh đẹp, lại có vóc dáng, nên mới có bệnh nhân chia sẻ đồ ăn cho, chứ đâu có như tôi, làm việc ở bệnh viện này bốn năm rồi, đến viên kẹo cũng còn chẳng nhận được.""

Tiếu Thần nhìn sắc mặt của Thì Kỳ, nhìn chằm chằm đến tận khi Thì Kỳ đi tới chỗ ngồi, sau đó thấp giọng: ""Thì Kỳ, cô với bà Chu có quen biết sao?""

Thì Kỳ vừa mới mở hồ sơ bệnh lý ra, đang định đổi mới tài liệu của bệnh nhân, nghe thấy vậy, ngón tay đang gõ bàn phím ngừng một lát, sau đó trả lời qua loa: ""Trước kia từng là hàng xóm.""

Tiếu Thần ngạc nhiên nói: ""Chẳng phải cô là người phương Nam sao?""

Thì Kỳ mím môi, Tiếu Thần cảm thấy vẻ mặt của cô không đúng lắm, liền cười ha ha, cũng biết điều chuyển đề tài.

Chu Mộ Thâm ở bệnh viện giúp đỡ bà Chu một lúc, sau đó bà Chu nhớ ra cháu trai mình mới đi công tác ở phương Nam về, cơ thể chắc là chịu không nổi nên liền đuổi anh về nhà.

Chu Mộ Thâm lái xe quay về nhà họ Chu, sau khi tới nơi, anh cho xe dừng lại rồi cầm chìa khóa xuống xe.

Mẹ Chu - Hà Đông Cẩm đang ngồi ở trên ghế sofa, ở trong lòng là một bé gái với hai bím tóc như hai chiếc sừng dê, bé gái có gương mặt mũm mĩm, rất đáng yêu, giọng nói có chút ngọng, bé gái vẫn đang ở độ tuổi học nói.

Hà Đông Cẩm thấy Chu Mộ Thâm đã vào cửa, liền hỏi: ""Chưa ăn đúng không? Để mẹ nói dì Đồng làm cho con tô mì?""

Bé gái thấy Chu Mộ Thâm, giọng nói non nớt kêu lên: ""Chú.""

Chu Mộ Thâm cởi áo khoác ngoài vắt lên cánh tay, sau đó mân mê đôi má bầu bĩnh của bé gái: ""Giỏi lắm.""

Chờ tới khi anh tắm xong, ngồi xuống bàn ăn, mẹ Chu vội hỏi: ""Đã qua bệnh viện thăm bà rồi chứ?""

Chu Mộ Thâm ""Vâng"" một tiếng, liếc nhìn bé gái ở trong lòng mẹ Chu, ""Sao lại để Hạ Hỉ cho mẹ trông thế này?""

Hà Đông Cẩm thở dài một tiếng, ""Con đừng nói vậy, Hạ Thành với Từ Tĩnh hai đứa nó lại cãi nhau, tiểu nha đầu này lại sợ người lạ, không chịu ở cùng người khác, bác Hứa cũng không còn cách nào nên để mẹ trông đỡ mấy hôm."" Đem mấy sợi tóc rơi bên má của cô bé ra vén sau tai, ""Hạ Hỉ với mẹ cũng rất hợp nhau.""

Chu Mộ Thâm gắp một đũa mì sợi, ""Hạ Hỉ ở với mẹ, mẹ cũng đỡ buồn, vậy cũng tốt.""

Hà Đông Cẩm nói: ""Bế trẻ con nhà người khác với bế cháu trai của chính mình, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.""

Ẩn ý trong lời nói của mẹ Chu, Chu Mộ Thâm đương nhiên nghe ra được, ánh mắt anh xuất hiện ý cười, rút giấy ăn ra lau miệng.

""Con lại còn cười nữa, may mà lần này bà ngã không xảy ra chuyện gì to tát. Con cũng biết là bà quan tâm con, thế nên, con giải quyết chuyện của mình cho tốt.""

Ngày nào bà cũng nói những lời này, Chu Mộ Thâm đã nghe đến thuộc lòng rồi, cũng không buồn trả lời lại mẹ Chu.

Tối nay Thì Kỳ muốn ở lại trực đêm nên cô với Khổng Hiểu đã thay nhau.

Đi qua chỗ quầy y tá, Tằng Thiến đưa cho cô viên kẹo cao su, Thì Kỳ hỏi: ""Tối nay cậu cũng trực đêm à?""

Tằng Thiến gật đầu: ""Bác sĩ Khổng ngủ rồi.""

Thì Kỳ "Ừ" một tiếng, điện thoại di động ở trong túi áo khoác bất chợt kêu lên. Thì Kỳ cầm lên xem, là một dãy số điện thoại lạ hoắc.

Cô nhìn chằm chằm dãy số một lúc, sắc mặt vô cùng lãnh đạm, sau đó nhấn nút từ chối, Tằng Thiến nhìn thấy vậy liền hỏi: ""Sao cậu không nhận điện thoại?""

""Chào hàng điện thoại thôi.""

Tằng Thiến hoài nghi nhưng cũng không truy hỏi, chỉ khẽ kêu lên: ""Ồ.""

Lúc Thì Kỳ đi qua phòng bệnh của bà Chu, cô nhìn qua cánh cửa sổ nhỏ vào trong phòng. Bên trong TV vẫn còn bật, cô liền đẩy cửa đi vào.

Bà Chu nằm viện, nhà họ Chu đã bố trí an bài người trông chừng, vậy mà giờ phút này lại không thấy bóng dáng ai.

Bà Chu nghe thấy động tĩnh, liền nâng đầu nhìn xem, sắc mặt của bà ấy nhìn qua có chút mệt mỏi, ""Thì Kỳ, là cháu à.""

Thì Kỳ hỏi: ""Sao dì Ngô lại không có ở đây vậy ạ?""

""Đi lấy nước nóng rồi.""

Người nhà họ Chu ban đầu vốn là muốn bà Chu được ở trong phòng bệnh VIP, thế nhưng bà Chu từ xưa đến nay đều tâm tâm niệm niệm là phải biết chăm chỉ làm việc, phải biết tiết kiệm, nói rằng không cần phải phô trương lãng phí, thế nên liền sắp xếp một phòng bệnh nhỏ dành cho một người.

Bà Chu gọi Thì Kỳ với giọng thân thương, kêu cô tới ngồi bên mép giường, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó bèn kéo lấy tay cô nói: ""Thì Kỳ à, cháu đã có bạn trai chưa?""

Thì Kỳ biết, những người đời trước vì nhàn rỗi nên thường hay muốn giới thiệu đối tượng xem mắt, cũng không có ý gì xấu.

Cô làm việc ở bệnh viện đã hai năm, chung sống với bệnh nhân coi như cũng tốt, tổng cộng thì cũng có tới bảy, tám cô dì đã giới thiệu đối tượng xem mắt cho cô, nhưng Thì Kỳ cũng đều khéo léo từ chối. Giờ phút này đối mặt với bà Chu, Thì Kỳ nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.

Bà Chu nghĩ là Thì Kỳ đang xấu hổ, liền cười nói: ""Bà đoán chắc là cháu không có bạn trai, cháu xem bà đoán có đúng không?"

Thì Kỳ thấy bà Chu giống như trẻ con, khóe mắt chân mày lộ ra một tia đắc ý, cô không nhịn được bèn cười khẽ, ""Công việc của cháu bận rộn quá, cho nên đúng thật là chưa có.""

Bà Chu vỗ nhẹ một cái vào tay của Thì Kỳ: ""Vậy cháu xem xem, để bà giới thiệu bạn trai cho cháu, có được không?""

Thì Kỳ ngỡ ngàng, bà Chu lại nói tiếp, ""Cháu thấy Mộ Thâm nhà bà thế nào?""

~Hết chương 1~

Bình luận

Truyện đang đọc