CUỘC HÔN NHÂN LÚC BÌNH MINH

Kể từ hôm Thì Kỳ chạm mặt với Chu Mộ Thâm, về sau cũng không gặp lại anh nữa. Có những lúc rảnh rỗi, khó tránh khỏi lại nghĩ tới những lời nói của bà Chu.

Thì Kỳ đang ngồi trong phòng làm việc suy nghĩ linh tinh, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng cãi cọ.

Cô đứng dậy rời khỏi phòng làm việc, chỗ quầy y tá đang có bảy, tám người vây quanh, những bệnh nhân ở trong phòng bệnh cũng bị động tĩnh bên ngoài làm cho tò mò, tụm năm tụm ba ở cửa phòng bệnh nhìn ra ngoài, miệng thỉnh thoảng lại to nhỏ gì đó với nhau.

Một giọng phụ nữ hùng hùng hổ hổ truyền tới: ""Mày đúng là cái đồ đê tiện không biết xấu hổ, lại dám câu dẫn chồng tao, đúng là con đĩ vô liêm sỉ.""

Những người đang vây quanh ở quầy y tá nhìn thấy Thì Kỳ đi tới, liền tự động tránh sang hai bên nhường đường cho cô. Y tá đứng ở bên thấy Thì Kỳ thì như vớ được tâm phúc, rối rít chạy về phía Thì Kỳ, tố cáo người phụ nữ đang gây náo loạn kia vô lý tới mức nào.

Mấy cô y tá khác tới can ngăn cũng đều bị người phụ nữ kia đánh bị thương, có người tóc tai đang gọn gàng cũng bị làm cho rũ rượi, mũ y tá ở trên đầu thì xiêu xiêu vẹo vẹo, còn có cô gái ở trên khuôn mặt trắng nõn in rõ ràng năm đốt ngón tay.

Tằng Thiến đang bị người phụ nữ kia bứt tóc, khóe mắt bị mấy sợi tóc chọc vào làm cho ửng đỏ, quần áo xộc xệch, giày ở trên chân bị rơi ra một cái.

Thì Kỳ nhíu mày lạnh lùng, quát lên: ""Nơi này là bệnh viện, làm phiền không quấy rầy tới những bệnh nhân khác đang nghỉ ngơi.""

Cô vừa dứt lời, đi tới kéo Tằng Thiến đứng dậy, người phụ nữ tóc ngắn kia vẫn không chịu buông tay, trừng mắt nhìn cô: ""Cô là ai? Cô ta câu dẫn chồng tôi, lại không ngờ còn là y tá? Tôi khinh! Bề ngoài là thiên thần áo trắng, ai ngờ bên trong lại lẳng lơ như vậy.""

""Cô nói chuyện kiểu gì vậy?""

""Tôi làm sao, cô chê tôi nói chuyện khó nghe? Vậy thì cũng đừng có làm ra cái chuyện hạ tiện như vậy.""

Tằng Thiến nhìn Thì Kỳ lắc đầu, khóc sụt sịt nói, ""Thì Kỳ, mình căn bản không hề câu dẫn chồng cô ta, là chồng cô ta cứ gửi tin nhắn đến cho mình, nhưng mình hoàn toàn không quan tâm.""

Người phụ nữ tóc ngắn nhổ một bãi nước bọt: ""Mày nói láo! Mày không câu dẫn anh ấy? Mày không câu dẫn anh ấy thế làm sao anh ấy lại biết được số điện thoại của mày?"" Người phụ nữ tóc ngắn không phục, ngón tay ấn mạnh tới nỗi Tằng Thiến gào khóc, ""Con hồ ly tinh này, lại còn ở đây mà giả bộ làm Bạch Liên Hoa* à? Bà hôm nay sẽ lột sạch quần áo của mày, để xem mày từ nay về sau còn mặt mũi mà đi câu dẫn đàn ông nữa không.""

*Bạch Liên Hoa: Hoa sen trắng, nghĩa bóng dùng để chỉ những cô gái luôn tỏ ra trong sáng, ngây thơ, vô tội.

Người phụ nữ tóc ngắn vừa nói vừa muốn lột đồ của Tằng Thiến. Tình cảnh lúc này lại náo loạn lên, tới tận khi bảo vệ đi tới mới kết thúc được màn tranh chấp này. Người phụ nữ kia lúc gần đi, ngón tay còn chỉ vào Thì Kỳ, vênh váo hống hách: ""Cô! Là Thì Kỳ đúng không? Tôi nhớ rồi.""

Cuộc càn quấy vừa rồi đã khiến cho mái tóc đang gọn gàng của Thì Kỳ cũng bị rối loạn, dây buộc tóc cũng không biết đã bay đâu mất tiêu. Tằng Thiến ngồi bẹp xuống dưới đất, hai tay ôm vai cúi thấp đầu khóc, trên đất rải đầy bộ đồng phục y tá của cô.

Mấy cô y tá khác cũng lần lượt tới an ủi Tằng Thiến, Thì Kỳ nhìn xung quanh, thấy vẫn còn những bệnh nhân tụm năm tụm ba không chịu rời đi, đem mấy lọn tóc xõa ở bên má vén gọn ra sau tai, nói: ""Tất cả mọi người mau quay trở lại phòng bệnh đi.""

Cô thở dài một hơi, đi lên mấy bước nhặt lại đồng phục y tá, lúc đứng dậy, ánh mắt vô ý quét tới thân hình đang đứng gần thang máy, cả người đều là một tây trang màu đen, thân hình nổi bật, tài giỏi phi phàm.

Đã một tuần cô không nhìn thấy Chu Mộ Thâm.

Thì Kỳ ngẩn người, nhìn mấy giây, sau đó thu lại ánh mắt làm như không có chuyện gì xảy ra. Tằng Thiến ngồi trên băng ghế, Thì Kỳ cầm lấy băng gạc bắt đầu lau vết thương cho cô.

Một khuôn mặt đẹp như vậy lại bị người phụ nữ kia hành hạ thành ra thế này.

Tằng Thiến xuýt xoa: ""Á. Đau... Thì Kỳ... đau chết mình mất.""

Thì Kỳ bôi xong thuốc cho cô rồi mới hỏi: ""Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy hả?""

Tằng Thiến oan uổng: ""Mình nào có biết, cô ta còn chưa tìm hiểu rõ ngọn ngành đã nói mình câu dẫn chồng cô ta, chồng cô ta đúng là gửi cho mình một tin nhắn, nhưng mình không hề trả lời lại, cũng chưa từng đưa số điện thoại cho chồng cô ta. Cô ta cứ vậy chạy đến làm loạn, làm mình có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.""

Thì Kỳ đối với Tằng Thiến mặc dù không phải là hiểu rõ 100%, nhưng hai năm này sớm tối chung sống, cũng đủ để nhìn ra được tính cách của một người. Cô gái này tính tình mặc dù có chút tùy tiện, ngày thường làm việc có thể sẽ bát nháo một chút, nhưng đối với công việc vẫn luôn có giới hạn, hơn nữa, cô ấy cũng sẽ không bao giờ làm những việc trái nguyên tắc.

Tằng Thiến thấy sắc mặt của Thì Kỳ nghiêm túc, liền ra vẻ đáng thương, hỏi: ""Thì Kỳ, chẳng lẽ cậu không tin mình sao?""

Thì Kỳ liếc cô một cái, tay vặn nắp thuốc nước: ""Cậu chẳng có cái lá gan đó.""

Tằng Thiến cười hì hì, thấy trên gò má của Thì Kỳ có vết cào, nói: ""Cửu âm bạch cốt trảo của bà cô đó thật lợi hại, cậu có muốn bôi ít thuốc không?""

Thì Kỳ giơ tay lên sờ sờ gò má, quả thật là có vết xước, cũng không sâu lắm nhưng sờ vào vẫn sẽ đau nhói, cô lắc đầu: ""Không sao, qua mấy ngày là khỏi thôi.""

Thì Kỳ mấy ngày vừa rồi liên tiếp trực đêm, hôm nay cuối cùng cũng có thể tan làm như bình thường. Mấy ngày nay mưa liên miên, cũng may, lúc chuẩn bị tan làm thì mưa liền ngừng, nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp, còn có gió lạnh thổi, Thì Kỳ không chịu được bèn rụt cổ lại một cái.

Cô đi bộ tới cổng bệnh viện, phía sau lại có tiếng còi xe vang lên, Thì Kỳ quay đầu liếc nhìn rồi đứng tránh sang bên cạnh nhường đường. Xe chạy tới nhưng lại dừng lại bên cạnh cô. Cửa kính xe được hạ xuống, để lộ ra gò má cao của người đàn ông.

""Tôi đưa cô về nhà.""

Giọng nói của người đàn ông mang một ít giọng mũi, so với hôm cô ở phòng nước sôi lấy nước nghe lén anh nói chuyện điện thoại có chút bất đồng. Lúc đó giọng nói của anh trầm ấm, tuy có chút khàn khàn nhưng lại rất hấp dẫn.

Trên mặt Thì Kỳ không có biểu hiện nào, nhưng bàn tay đang để ở trong túi áo của chiếc áo khoác đã nắm chặt lại. Cô lắc đầu, ánh mắt khẽ nhúc nhích, liếc về phía sau xe cách mấy trăm mét, thấy có người đang đi tới, cô hơi sửng sốt rồi nheo mắt lại chờ cho thấy rõ người nọ. Vốn là muốn nói ra lời cự tuyệt nhưng lời ra khỏi miệng lại liền chấp nhận, cô nói: ""Cảm ơn.""

Sau đó cô kéo cánh cửa bên ghế lái phụ ngồi vào. Sau khi lên xe, đi được một đoạn Thì Kỳ lại thấy hối hận, vừa nãy sao lại không ngồi ở ghế sau chứ. Giờ phút này ngồi ở vị trí bên cạnh người lái, cô không dám nhúc nhích chút nào, duy trì tư thế từ lúc lên xe tới giờ, sống lưng phía sau đã có chút ê ẩm.

Lúc Thì Kỳ rời bệnh viện đã quên mang găng tay, lòng bàn tay vốn đang lạnh buốt, lúc này ở trên xe vì có lò sưởi mà đã ấm lên không ít. Không khí trong xe có chút yên tĩnh, lúc mới lên xe, sau khi anh hỏi địa chỉ nhà của cô xong thì hai người không còn nói thêm gì nữa.

Cô cắn môi, đang suy nghĩ xem có nên tìm một vài đề tài để nói chuyện với anh hay không thì liền nghe thấy một vài tiếng ho nhẹ ở bên cạnh.

Thì Kỳ nghiêng đầu nhìn, một tay người đàn ông vòng tay lái, bởi vì cánh tay của anh khá to nên lúc di chuyển đã làm lộ ra ống tay áo của chiếc sơ mi trắng bên trong bộ âu phục màu đen. Cánh tay còn lại thì khẽ nắm chặt, che ở bên miệng, đợi tới lúc cơn ho khan dừng lại, sau đó mới để lại xuống dưới đầu gối.

Ánh mắt cô rơi xuống bàn tay anh, ngón tay thon dài, không to cũng không nhỏ, rất đều đặn, móng tay được cắt gọn sạch sẽ. Thì Kỳ cảm thấy đôi tay của anh rất đẹp, đẹp tới mức có thể so với đôi tay của bác sĩ Khoa ngoại.

Thì Kỳ không biết là Chu Mộ Thâm rốt cuộc có còn nhớ cô hay không, dù sao cô cũng đã rời khỏi thành phố B này 9 năm rồi.

Thì Kỳ hơi cúi đầu, hai đầu ngón tay níu lại một chỗ, biểu cảm trông rất ngây ngô. Người ngồi bên cạnh quả thật rất yên tĩnh, đúng lúc gặp đèn đỏ, Chu Mộ Thâm dừng xe, khẽ nghiêng đầu nhìn, thì thấy cô đang dựa đầu lên cửa kính xe ngủ say. Chu Mộ Thâm không khỏi lắc đầu bật cười, lúc vừa mới lên xe cô còn làm bộ dạng như sắp sửa lâm trận, sống lưng thẳng tắp, thật sự không nghĩ ra được bây giờ đã ngủ say như này rồi.

Thì Kỳ đã nằm mơ, trong giấc mơ cô thấy mình khi đó vẫn còn đang ở thành phố B, ở phòng khách của nhà họ Chu, cô cùng với Chu Nghiêu Thành chơi trò chơi vào vai làm các vị rùa thần đang đánh nhau.

Khi đó đang là giữa hè, ngoài cửa sổ là những cây ngô đồng đang rủ xuống, bên tường hiện lên những bóng cây đang đung đưa qua lại. Cô cùng với Chu Nghiêu Thành ngồi ở thềm gạch trước nhà, một người nắm quyền làm chủ trò chơi, còn cô mang theo chiếc lọc cọc kêu vang, luôn luôn đi song song bên cạnh Chu Nghiêu Thanh kêu to giọng.

Trên màn hình TV là hai vị rùa thần đang xuất chiêu giết địch. Mỗi khi họ thành công thông qua một cấp độ, hai người sẽ lại nhìn nhau cười hi hi ha ha, vỗ tay chúc mừng.

Thì Kỳ nhớ có một lần, cô đánh tới nỗi cả người mệt nhoài, liền nằm ở ghế sofa trong phòng khách nghỉ ngơi một lúc. Khi tỉnh lại, phòng khách rất yên tĩnh.

Cô xoa xoa con mắt vẫn đang còn lim dim, mơ hồ đứng dậy, nhìn bốn phía lại không thấy bóng dáng của Chu Nghiêu Thanh đâu. Trên màn hình TV giao diện vẫn đang được tạm dừng, dưới sàn là hai bộ điều khiển trò chơi. Cô đi dép vào, sau đó đi ra tới cửa. Tay vừa mới chạm tới nắm cửa thì cửa đã bị người từ bên ngoài mở ra. Thì Kỳ không kịp tránh nên trán liền bị đập mạnh lên trên cánh cửa, lập tức kêu to một tiếng. Đợi tới khi cô đứng thẳng dậy, trước mắt chỉ thấy một màu trắng sáng, những chiếc cúc áo trong suốt rõ ràng, đôi mắt cô di chuyển lên phía trên của những chiếc cúc. Một khuôn mặt cực kỳ đẹp trai, cứ thế đập thẳng vào mắt cô, lông mày và lông mi đều rất rậm và dày.

Ánh mắt vừa sâu vừa đen, anh nhìn cô nói một câu xin lỗi, giọng nhẹ nhàng, hỏi: ""Em không sao chứ?""

Bởi vậy, khi Thì Kỳ tỉnh dậy vào lúc này, đập vào mắt cô là khuôn mặt đó nên đã khiến cô hoảng hốt trong chốc lát. Cô nghiêng đầu liếc nhìn ngoài cửa sổ, bây giờ mới để ý thì ra xe đã dừng ở tầng dưới của tiểu khu nơi cô sống.

Thì Kỳ hơi mất tự nhiên vuốt vuốt tóc, theo thói quen cô đang muốn nói ra tên gọi khi xưa hay gọi, nhưng lời tới bên miệng lại thấy không thoải mái, liền thay đổi: ""Anh Chu, cảm ơn anh.""

Anh Chu?

Chu Mộ Thâm nhíu mày nhưng cũng không nói gì, chỉ nhìn cô xuống xe đi vào bên trong.

~Hết chương 2~

Bình luận

Truyện đang đọc