CUỘC SỐNG NGỌT NGÀO CỦA PHÓ TIÊN SINH

Diệp Hoan Tâm không có công việc, mỗi ngày muốn đi chơi chỗ nào thì đi chơi chỗ đó. Phó Sâm không muốn cô vì cuộc sống mà mệt mỏi, tất cả mọi việc đều là anh gánh vác.

Một ngày kia, Phó Sâm đang vì chuyện làm ăn hao tâm tốn sức, bận bịu sứt đầu mẻ trán, không màng đến việc ăn cơm.

Diệp Hoan Tâm đang nằm ở trên giường chơi điện thoại, kết quả thấy được nhân viên báo cáo, biết Phó Sâm vẫn chưa ăn cơm trưa. Lúc đầu Diệp Hoan Tâm đang chuẩn bị đi ngủ, nhưng sau đó vẫn đứng dậy đi làm cơm, Phó Sâm bởi vì công việc khiến dạ dày anh cũng không tốt. Diệp Hoan Tâm trong lòng vẫn lo lắng, từ khi hai người ở cùng một chỗ, Phó Sâm đã rất ít khi bị tái phát bệnh, nhưng cô vẫn lo lắng như cũ.

Vội vàng nấu một nồi cháo dinh dưỡng, lại thêm một chút thức ăn nhẹ, sắp xếp gọn gàng rồi lập tức đến công ty.

Thời điểm Diệp Hoan Tâm đến Phó Sâm đang dùng tay chống trán, mặt mũi tràn đầy mệt mỏi. Cô cực kỳ đau lòng, bởi vì sắc mặt anh  nhìn không tốt.

Phó Sâm nghe được tiếng bước chân quen thuộc, biết là cô. Anh ngẩng đầu mỉm cười với Diệp Hoan Tâm.

“Sao anh không ăn cơm.” Diệp Hoan Tâm ngoài miệng oán trách, trong tay lại dọn dẹp bàn làm việc của Phó Sâm sạch sẽ, đem cháo và đồ ăn nhẹ bày lên bàn.

“Nhiều việc quá nên anh quên.”

“Vậy được. Nếu về sau anh không ăn cơm đúng giờ thì em cũng không ăn cơm. Anh không thương tiếc thân thể của mình thì em cũng không thương tiếc.”

Phó Sâm nghe vậy, trong lòng hoảng hốt, liên tục cầm bát lên ăn không ngừng.

Khiến cho Diệp Hoan Tâm vừa tức giận lại đau lòng, tay vỗ lưng Phó Sâm cho anh thuận khí, lại nói anh ăn từ từ.

Phó Sâm ăn sạch sẽ, một chút cũng không chừa lại.

“Là lão Ngô nói cho em?” Phó Sâm thăm dò hỏi. Trông thấy vợ nhỏ không phủ nhận, liền biết ngay. “Một lát nữa anh sẽ trừ tiền lương của anh ta, làm em lo lắng rồi.”

Diệp Hoan Tâm tức giận thu dọn đồ ăn, “Trừ tiền lương làm gì, nếu anh muốn thì đuổi việc luôn đi. Lão Ngô khuyên anh  ăn cơm bao nhiêu lần, tại sao anh không để ý? Anh nhất định để em lo lắng sao?”

Phó Sâm có chút chột dạ, nhận lấy cái chén trong tay Diệp Hoan Tâm, tự mình nhanh  chóng dọn dẹp, sau đó hướng về Diệp Hoan Tâm nói: “Anh có chút buồn ngủ!”

Diệp Hoan Tâm chung quy là không đành lòng, cầm một tấm chăn trên giường, Phó Sâm đem đầu gối trên đùi Diệp Hoan Tâm, Diệp Hoan Tâm nhẹ nhàng đắp chăn cho Phó Sâm.

Phó Sâm rất mệt mỏi, Diệp Hoan Tâm trong lòng lại buồn ngủ, hai người đều nặng nề thiếp đi.

Bình luận

Truyện đang đọc