CƯỚI CHIẾN THẦN TÀN TẬT VỀ LÀM THIẾP VÀ CÁI KẾT

Tuy rằng nơi này có thể nghe được thấp thoáng tiếng nước róc rách, nhưng dòng suối nhỏ vẫn cách chỗ này khoảng một đoạn.

Vốn Giang Tùy Chu định để Hoắc Vô Cữu dìu y đến ven suối, nhưng Hoắc Vô Cữu lại cúi người xuống nắn cổ chân của y.

Giang Tùy Chu đau đến nỗi hít một hơi, theo phản xạ có điều kiện mà muốn lui về phía sau.

Hoắc Vô Cữu ngồi dậy, nói: “Ngươi bị trật khớp rồi, bây giờ không đi đường được đâu.”

“Nhưng mà……”

Giang Tùy Chu còn chưa nói dứt lời, trên người đã nhẹ bẫng, dưới chân lơ lửng.

Y được Hoắc Vô Cữu bế ngang lên.

“Á!” Giang Tùy Chu hoảng sợ, theo bản năng muốn giãy giụa. Nhưng Hoắc Vô Cữu bế thật sự rất vững, cất bước lập tức đi đến ven suối kia.

“Đừng lộn xộn.” Hoắc Vô Cữu nói.

Giang Tùy Chu chỉ cảm thấy cổ đang nóng lên.

Hoắc Vô Cữu làm gì vậy! Tuy quả thật bản thân mình không đi đường được, nhưng mà, động tác này có nhìn thế nào cũng quá ái muội rồi, giữa hai người lộ ra loại kỳ quái khó mà nói rõ.

Loại cảm giác kỳ quái này khiến tim Giang Tùy Chu không ngừng đập bình bịch.

“Ngươi mau thả ta xuống đi!” Giang Tùy Chu vội la lên.

Hoắc Vô Cữu có chút nghi hoặc mà rũ mắt nhìn về y.

Lúc này lại thấy hai cái tai vốn trắng muốt ở dưới mái tóc đen kia đã được phủ lên một tầng đo đỏ.

Lúc này Hoắc Vô Cữu mới hậu tri hậu giác phát hiện cách thức ôm người này của mình hình như có chút không ổn.

Mới vừa rồi hắn cũng không có nghĩ nhiều, làm như vậy chỉ vì thuận tay hơn một chút mà thôi. Nhưng hiện giờ, toàn bộ người này cứ thế để hắn ôm vào trong ngực, có vẻ cực kỳ ngoan ngoãn, cứ giống như là cả người đều đang ỷ lại vào hắn vậy.

Hắn không muốn thả y xuống.

Hắn bất động thanh sắc, ánh mắt động động, rồi dời ánh mắt ra khỏi tai của y.

“Sắp đến nơi rồi.” Nét mặt hắn bình tĩnh, tiếng nói lạnh nhạt, tựa như là căn bản không hề chú ý tới không thích hợp, cũng không cảm giác được toàn thân người trong lòng ngực của mình đang căng thẳng khẩn trương vậy. “Lộn xộn nữa là coi chừng ngã xuống đấy.”

Giang Tùy Chu trong lòng ngực hắn tựa như đã bị dáng vẻ này của hắn hù dọa, y lúng ta lúng túng mà ồ một tiếng, thân thể cứng đờ không còn dãy dụa nữa.

Duy chỉ có cái đầu cúi càng ngày càng thấp, giống như là muốn chôn bản thân mình vậy.

Mà y không hề cảm giác được, Hoắc Vô Cữu đang ôm y, cũng không bình tĩnh được như y tưởng tượng.

Đôi tay đang ôm y kia, căng thẳng mà siết chặt thêm hai phần.

——

Giang Tùy Chu không ở đây, ngược lại hôm đó Hậu Chủ thu hoạch được tương đối khá.

Sáng sớm bọn họ đã tới bãi săn, tới lúc mặt trời sắp lặn, Hậu Chủ đã săn được vài con mồi có lớn có nhỏ.

Trong đám quan viên trên bãi cũng có không ít võ tướng, nếu thật sự bàn về săn thú, săn một ít mãnh thú cũng không phải việc gì khó. Nhưng mọi người đều biết, Hoàng Thượng thích săn thú, đồng thời kỹ thuật săn cũng chẳng được coi là tốt, hơn nữa còn không dám đi săn giết lang hổ nữa.

Hoàng Thượng lại sĩ diện, lúc này, tất nhiên là không thể tranh trội với gã.

Bởi vậy, tới lúc kiểm kê, chỉ có Hậu Chủ là săn được số lượng nhiều nhất. Hậu Chủ làm bộ làm tịch mà dạy bảo mấy tên võ quan trên bãi vài câu, nói bọn họ không thạo võ nghệ, cần phải chăm chỉ rèn luyện.

Tất nhiên mọi người đều đáp ứng. Ai cũng thấy, nhìn Hoàng Thượng là đang dạy bảo người ta, kỳ thật biểu tình trên mặt chính là đắc ý rõ rành rành.

Quả nhiên, Hoàng Thượng dạy dỗ bọn họ xong thì liền vung bàn tay lên, sai thị vệ kéo động vật mà mình săn được hôm nay xuống cho Ngự Thiện Phòng chế thành thức ăn, đêm nay đại yến quần thần.

Chẳng câu nào đề cập tới chuyện Tĩnh Vương vào núi, đến bây giờ vẫn chưa trở về.

Trên mặt mọi người đều là dáng vẻ vui mừng, nhao nhao quỳ xuống tạ ơn.

Đúng vào lúc này, một tràn tiếng vó ngựa lộc cộc truyền từ nơi xa đến.

Mọi người giương mắt nhìn lại thì liền thấy một con hắc mã cao lớn, chở một người to con đang chạy một mạch như bay về phía này.



Người nọ chạy đến gần, mọi người liền thấy rõ mặt hắn ta.

Một khuôn mặt đen phồng khắp tứ phương kia, bên trên có một đôi mắt to như chuông đồng, hắn ta vừa cao vừa lớn, mặc quan phục, giống như một tên quỷ sai trong địa phủ vậy, xấu đến nỗi khiến cho người ta kinh sợ.

Là Kỷ Hoằng Thừa.

Hậu Chủ nhăn mày lại, nhìn mặt hắn ta đầy dáng vẻ vui mừng, cứ cảm thấy là không có chuyện gì tốt cả.

Kỷ Hoằng Thừa chạy một mạch đến trước mặt gã, sau khi xoay người xuống ngựa thì quỳ xuống trước mặt gã, cười vang nói: “Hoàng Thượng!”

“Chuyện gì?” Hậu Chủ không hề quan tâm với việc hắn ta gặp được chuyện tốt.

Kỷ Hoằng Thừa nói: “Mới vừa rồi thần săn được một con hổ lớn, muốn dâng cho Hoàng Thượng!”


Cổ họng Hậu Chủ nghẹn tắc, bọn quan viên xung quanh nghe thấy lời này, trong lúc nhất thời hai mặt nhìn nhau, dáng vẻ vui mừng trên mặt đều cứng luôn lại.

Đầu óc Kỷ Hoằng Thừa này toàn cơ bắp thì thôi đi, chỗ nào có đạo lý bồi Hoàng Thượng đi săn rồi, lại còn tranh trội với Hoàng Thượng nữa chứ.

Nhất thời Hậu Chủ không nói gì, giương mắt nhìn về hướng mà hắn ta tới thì nhìn thấy có mấy người thị vệ cưỡi ngựa, bọn họ đang vất vả kéo con vật to như ngọn núi nhỏ mà chạy đến hướng bên này.

Kỷ Hoằng Thừa không chỉ săn được một con hổ, mà còn là một con mãnh hổ to lớn đã trưởng thành.

Hậu Chủ lại nhìn về phía đống hươu nai sơn dương linh tinh lẻ tẻ kia của mình, trong lòng chán ghét.

Cái tên họ Kỷ này, thật sự khiến người cực kỳ mất hứng.

“Như vậy, ái khanh có thể coi là đứng thứ nhất trong cuộc săn này, trẫm nên thưởng cho ngươi một phần thưởng thật tốt mới được.”

Kỷ Hoằng Thừa chẳng khiêm tốn chút nào, lớn tiếng nói: “Thần đa tạ Hoàng Thượng!”

Hậu Chủ nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ban chết cho hắn ta.

“Nếu đã như vậy, trẫm liền thưởng ngươi cho ngươi một việc.” Gã ngồi trên lưng ngựa, rũ mắt nhìn xuống Kỷ Hoằng Thừa, ngữ khí nhẹ nhàng, nhưng hàm răng lại cắn chặt.

“Mới vừa rồi Tĩnh Vương đi vào rừng đuổi theo hươu, đến bây giờ vẫn chưa trở về. Trẫm lo lắng cho y, nếu ngươi có thể tìm được y về thì trẫm nhất định sẽ có trọng thưởng.”

Hậu Chủ ngẩng đầu nhìn thoáng qua mặt trời dần dần lặn xuống núi, nói.

Cả một ngày đã trôi qua, nhìn sắc trời này, chắc hẳn cũng tới lúc nên nhặt xác cho vị Ngũ đệ kia của gã rồi. Chuyện đen đủi này cứ để cho tên Kỷ Hoằng Thừa này đi làm đi, thuận tiện đến lúc đó gán cho hắn ta một cái tội danh không tận sức bảo vệ Tĩnh Vương, khiến Tĩnh Vương bỏ mạng, sau đó xử tử luôn tên đại ngốc không biết điều này.

——

Giang Tùy Chu ngồi ở trên tảng đá bên dòng suối, mắt thấy Hoắc Vô Cữu ngồi ở ven bờ, rửa sạch sẽ vết thương trên vai rồi băng bó lại một lần nữa.

Đây vẫn là do Giang Tùy Chu bức ép. Hắn tới ven suối thì liền kiên quyết muốn xem mắt cá chân cho Giang Tùy Chu. Giang Tùy Chu lại không chịu, kiên quyết bắt hắn phải xử lý xong vết thương trước đã.

Tất nhiên Hoắc Vô Cữu không lay chuyển được y.

Hắn đứng lên, kéo một bên áo bào buông xuống đến khuỷu tay lên, sau đó xoay người đi tới trước mặt Giang Tùy Chu, có chút không tán đồng mà trừng mắt liếc nhìn y một cái.

“Lúc này sẽ không lộn xộn nữa chứ?” Hắn nói.

Giang Tùy Chu cười hai tiếng, sau đó tùy ý để Hoắc Vô Cữu quỳ một gối trước mặt y rồi đặt cái chân bị trật khớp của y kia lên trên đùi.

“Ngươi có tính toán gì không?” Giang Tùy Chu hỏi.

Chỉ thấy Hoắc Vô Cữu vừa cúi đầu giúp y cởi giày, vừa nói: “Giang Thuấn Hằng đã muốn ngươi chết, vậy tất nhiên sẽ không lập tức sai người tới tìm ngươi. Ta chờ ở chỗ này, chờ đến khi người của bọn họ tìm tới thì ta sẽ trở về trước. Đến lúc đó, ngươi chỉ cần nói mình ngã xuống ngựa bị thương mắt cá chân, sau đó tự mình tìm được bờ suối này. Mấy tên sát thủ kia là người của Bàng Thiệu, chuyện gã ta lén nuôi sát thủ, Giang Thuấn Hằng tuyệt đối không biết, cho nên, gã cũng sẽ không sinh ra nghi ngờ.”


Giang Tùy Chu ừm một tiếng: “Ta cũng nghĩ như vậy.”

Hoắc Vô Cữu đặt giày vớ của y sang bên cạnh, rồi nắm lấy mu bàn chân y. Giang Tùy Chu sinh ra vốn đã trắng, ngày thường hai chân lại chẳng gặp ánh nắng, lúc này dưới ánh mặt trời trắng đến nỗi tựa như có thể phát sáng, mạch máu màu xanh ẩn hiện, càng hiện ra được vẻ trắng muốt của y.

Để lòng bàn tay thô ráp của Hoắc Vô Cữu nắm chặt như vậy, không hiểu sao bên tai y lại có chút nóng lên.

Kỳ quái thật sự.

Mà Hoắc Vô Cữu lại làm như không hề chú ý tới, trong tay thoáng run run, sau đó liền bắt đầu kiểm tra thương thế của y.

“Chịu đựng một chút.” Hoắc Vô Cữu nói.

Không đợi Giang Tùy Chu lên tiếng trả lời, hắn đã đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bẻ một cái. Giang Tùy Chu hít mạnh một hơi thì liền nghe thấy được tiếng xương cốt rất nhỏ.



“Được rồi.” Y nghe Hoắc Vô Cữu nói. “Nhưng mà sẽ còn sưng đỏ, chăm sóc mấy ngày là sẽ tiêu ngay.”

Nói xong, hắn kéo vạt áo của mình xuống rồi giúp Giang Tùy Chu bó lại mắt cá chân, mang giày vào lại một lần nữa.

Chỉ có chính hắn biết, một khắc khi nơi trắng muốt trước mắt bị mảnh vải che khuất, hắn mới có thể thở phào nhẹ nhõm thế nào.

Hắn đứng dậy, ngồi xuống cạnh bên Giang Tùy Chu.

“Vậy sau này thì sao?” Giang Tùy Chu hỏi. “Về sau ấy, ngươi đã có tính toán gì chưa?”

Đây là điều từ ban nãy tới bây giờ, y vẫn luôn muốn hỏi.

Y biết, Hoắc Vô Cữu trong dã sử có thể chạy thoát khỏi Tĩnh Vương phủ, rồi lên đường rời khỏi Nam Cảnh trở lại Bắc Lương, trong đó nhất định có mấu chốt gì đó không thể để người ta biết. Hiện giờ, chuyện này có thể diễn ra trước thời hạn, Giang Tùy Chu biết, việc này không thể thoát khỏi liên quan tới y.

Nếu không phải y trăm phương nghìn kế muốn tìm đại phu cho Hoắc Vô Cữu, thuộc hạ của hắn cũng không thể nào dựa vào cơ hội này để tìm được Hoắc Vô Cữu. Nghĩ đến việc bởi vì trù tính trước của mình, mà lại bất ngờ khớp với thế lực của Hoắc Vô Cữu, cũng vì vậy mà giúp được hắn, Giang Tùy Chu liền cảm thấy rất là kỳ diệu, thậm chí có loại vui sướng vô hình, đè nén lại mà cũng chẳng đè nổi.

Hoắc Vô Cữu liếc mắt nhìn về phía y thì thấy hai mắt y sáng lấp lánh, đang nhìn chằm chằm mình.

Tất nhiên hắn biết Giang Tùy Chu đang hỏi cái gì. Y không những không tức giận, mà trong lòng còn cao hứng cho hắn, Hoắc Vô Cữu nhất thời lại không biết, chính mình có nên bởi vậy mà thở phào một hơi hay không.

Hắn nên vì thế mà cao hứng, nhưng tất cả lo lắng lúc trước đều là buồn lo vô cớ, hắn lại có chút mất mát mơ hồ.

Hắn dừng một chút, nói: “Tiếp sau đó thì đang định làm cho ngươi chút đồ ăn đây.” Hắn cứ như là nghe không hiểu Giang Tùy Chu hỏi cái gì, đứng dậy, thần sắc tự nhiên, chững chạc đàng hoàng.

“Không phải, ta nói là ……” Giang Tùy Chu vội vàng mở miệng nói.

“Ta biết ngươi nói cái gì.” Hoắc Vô Cữu nói. “Tuy nhiên, chẳng phải ngươi cũng nói, muốn ta bảo vệ ngươi chu toàn sao?”

Giang Tùy Chu chẳng hiểu việc này thì có liên quan gì, chỉ lên tiếng trả lời: “Đúng vậy.”

Hoắc Vô Cữu cúi người cầm lấy kiếm của Giang Tùy Chu, lúc cúi đầu thì liền nhìn thấy Giang Tùy Chu đang lộ vẻ mặt khó hiểu mà nhìn về phía hắn.

Trong ánh mắt hắn biểu lộ hai phần bất đắc dĩ, đưa tay vỗ một cái trên đỉnh đầu y.

“Nếu hiện giờ ta muốn đi, tất nhiên cũng có thể đi bất cứ lúc nào.” Hắn nói. “Nhưng mà, Giang Thuấn Hằng không tìm ngươi tính sổ sao?”

Tất nhiên phải tìm rồi.

Giang Tùy Chu chỉ ừ ừ mà không nói.

“Cho nên, ta không có tính toán gì cả.” Hắn nói. “Ta ở lại nơi này, gặp chiêu nào thì phá giải chiêu ấy, chung quy vẫn có thể chờ cơ hội đến để có thể tìm ra nhược điểm của bọn hắn. Đến lúc đó nội ứng ngoại hợp, có thể khiến bọn họ trở tay không kịp, cũng có thể khiến cho bọn hắn nhìn xem, cái gì gọi là dẫn sói vào nhà.”

Giang Tùy Chu nghe được lời này, phụt cười ra tiếng.

“Dẫn sói vào nhà đối với ngươi mà nói, cũng không phải là lời tốt gì.” Y nói.

“Ta cũng không muốn làm người tốt gì cả.” Hoắc Vô Cữu mang kiếm kia ra giữa sông rửa sạch, rồi nói với Giang Tùy Chu. “Ở đây chờ ta, một hồi nữa ta sẽ trở về ngay.”

Giang Tùy Chu gật đầu đồng ý, sau đó nhìn Hoắc Vô Cữu một tay cầm kiếm mà đi vào trong rừng.

Nụ cười của y dần dần biến mất, ánh mắt dừng lại phía sau lưng Hoắc Vô Cữu, mãi cho đến khi bóng dáng hắn biến mất ở trong rừng, mãi vẫn chưa xê dịch.

Trong lòng y hiểu rất rõ, tuy Hoắc Vô Cữu nói rất nhẹ nhàng, nói rằng mình muốn nội ứng ngoại hợp, nói muốn để Hậu Chủ dẫn sói vào nhà, nhưng Giang Tùy Chu biết, đối với Hoắc Vô Cữu mà nói, biện pháp dễ dàng nhất, cũng đơn giản nhất chính là trở lại Bắc Lương.

Hắn là một tướng quân bách chiến bách thắng, quân đội của hắn chính là tay chân của hắn, là lưỡi dao sắc bén trong tay hắn.

Nhưng hiện tại, bản thân mình lại là thứ trói buộc tay chân của hắn.

Hắn không đi, chỉ bởi vì đã đáp ứng với mình.

Giang Tùy Chu không nói rõ được cảm giác hiện tại của mình.

Bất kể là trước khi xuyên qua, hay là sau khi xuyên qua, y vẫn luôn phải tự mình cố gắng chống đỡ bản thân mình. Trước khi xuyên qua, tuy rằng y có cha mẹ, nhưng cha y có rất nhiều tình nhân và con cái, trong mắt mẹ y chỉ có cha y.

Mà y hiện giờ, nhìn có vẻ phú quý ngợp trời, kỳ thật căn bản là đang đi trên sợi dây thừng. Nhiều người nhìn chằm chằm y như hổ rình mồi như vậy, lại còn có nhiều người cần phải nương tựa y đến thế, y không có lựa chọn.

Nhưng hiện tại……

Có một người lại nguyện ý trói buộc tay chân, vứt bỏ mũi kiếm, nhẫn nhục phụ trọng mà sống trong tay kẻ địch, chính là bởi vì đã đáp ứng với y, phải bảo vệ y.

Dường như y đã không còn cô đơn nữa rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc