CƯỚI CHIẾN THẦN TÀN TẬT VỀ LÀM THIẾP VÀ CÁI KẾT

Quả thực Hoắc Vô Cữu quay lại rất nhanh.

Hắn một tay cầm kiếm, phía trên còn đang nhỏ máu. Hắn ôm một ít cành củi khô ráo, một tay khác thì xách một con thỏ trắng như tuyết đã không còn hơi thở.

Hắn đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh bờ sông chỗ của Giang Tùy Chu, rồi nhanh nhẹn lột da ngay bên bờ sông.

Rõ ràng trên tay hắn đang cầm lợi kiếm dài hơn ba thước, nhưng lại không hề ngại vướng bận chút nào, động tác cực kỳ nhanh nhẹn. Giang Tùy Chu ngồi ở bên cạnh tò mò nhìn hắn chỉ trong chốc lát đã xử lý sạch sẽ con thỏ, sau đó đặt ở trên tảng đá sạch bên cạnh mình.

Làm xong những thứ này, hắn lại đi chỉnh đống cành khô kia.

Giang Tùy Chu không nhịn được mở miệng nói: “Sao cái gì ngươi cũng biết làm thế?”

Hoắc Vô Cữu giương mắt nhìn về phía y, chỉ thấy Giang Tùy Chu rất là ngoan ngoãn mà ngồi ở trên tảng đá bên cạnh. Rõ ràng trên người mặc tiễn tụ(*) kỵ trang gọn gàng, nhưng căn bản không thể che lấp được phong thái công tử phú quý đặc biệt kia. Nơi hoang sơn dã lĩnh này, chung quanh chẳng có một người nào ở, y ngồi ở đây liền giống như một viên ngọc đẹp bị bỏ quên nơi hoang dã vậy.

(*) Tiễn tụ: loại áo dài ống bó, cách gọi này xuất phát từ ngày xưa thích khách hay giấu ám tiễn vào trong ống tay áo.

Đôi mắt kia suốt ngày bị giam cầm trong phú quý, thật sự là nhìn cái gì cũng mới mẻ.

Hoắc Vô Cữu khác với y, từ nhỏ hắn đã sống buông thả tự do. Dương Quan hoang vắng, không có chỗ nào để chơi, thuở nhỏ hắn đi ra ngoài chơi cùng người ta, đều là đi cưỡi ngựa săn thú, bắt con thỏ, bắn chim nhạn. Sau khi bắt được động vật, bọn họ liền nướng ngay tại chỗ để ăn, trừ cái này ra thì cũng không còn gì khác chơi được.

Còn về sau, hắn đi theo phụ thân hành quân đánh trận trong liên tục nhiều năm, điều kiện tự nhiên còn gian khổ hơn cả Dương Quan. Trên đường hành quân, từ trước đến nay có cái gì thì ăn cái đó, bắt được con mồi thì nướng lên ăn, tự nhiên lại cực kỳ bình thường.

Hiện giờ chẳng qua hắn chỉ giết con thỏ, nhưng trong mắt vị Vương gia này lại biến thành “cái gì cũng biết” rồi.

Trên mặt hắn không khỏi lộ ra hai phần cười, rũ mắt xuống, lấy đá lửa ra rồi dùng kiếm quẹt, lúc này tia lửa liền tóe lên, hắn ném xuống đống cành khô, lửa phụt lên.

Nhìn Hoắc Vô Cữu cười, Giang Tùy Chu cũng có chút ngượng ngùng.

Kể ra thì bản thân mình là người hiện đại thiếu hiểu biết, đến con gà còn chưa từng giết nữa.

Hoắc Vô Cữu xiên con thỏ đã được lột sạch rồi nướng trên lửa. Một lát sau thì liền có mùi thịt ngập tràn, thịt thỏ béo mỡ đã được lửa nướng lên, trên lớp da phát ra âm thanh lèo xèo.

Ánh mắt Giang Tùy Chu không nhịn được mà chuyển từ thịt đang nướng sang khuôn mặt của Hoắc Vô Cữu.

Lúc này mặt trời vừa vặn, sáng choang mà chiếu vào thân mình của Hoắc Vô Cữu. Trước hôm nay, Giang Tùy Chu chưa từng thấy dáng vẻ Hoắc Vô Cữu đứng lên bao giờ, càng chưa từng thấy dáng vẻ vừa tùy ý vừa tiêu sái ngồi trên mặt đất như thế này của hắn.

Hắn thật sự rất đẹp, dáng vẻ lúc này, tựa như đã ném đi gông xiềng nặng nề đè trên người, một lần nữa toả sáng ra hào quang thuộc về hắn vậy.

Đây mới là dáng vẻ mà Hoắc Vô Cữu vốn nên có.

Chỉ trong chốc lát, ánh mắt của y đã bị Hoắc Vô Cữu phát giác.

Hắn nâng mắt nhìn về phía y, nói: “Làm sao vậy?”

Giang Tùy Chu cuống quít dời ánh mắt.

“Không có gì.” Y có chút chột dạ, vội vàng thuận miệng tìm lấy cái cớ. “Chỉ đang suy nghĩ, sau hôm nay, có phải ngươi vẫn phải giả vờ chân còn chưa khỏi hay không?”

Hoắc Vô Cữu ừm một tiếng.

“Trước khi chuẩn bị sẵn sàng động thủ, không thể để bọn hắn phát hiện.” Hắn nói.

Giang Tùy Chu gật gật đầu.

“Vậy hiện giờ, ngươi có ý tưởng gì chưa?” Y hỏi.

Hoắc Vô Cữu trầm ngâm một lát.

“Ngươi biết Lâu Việt không?” Hắn hỏi.

Đương nhiên Giang Tùy Chu biết.

Nam Cảnh hiếm có danh tướng, đều từng là chí giao hảo hữu của Hoắc lão Hầu gia.

Nhưng mà năm đó, Cảnh U Đế toan tính diệt trừ Hoắc gia, Hoắc gia mới khởi binh làm phản, từ đó thế gia danh tướng Cảnh triều đều biến thành phản tặc lật đổ cựu triều. Mà bởi vì Lâu Việt không có liên quan tới việc này, lúc ấy lại đang xuôi nam quét sạch giặc Oa, cách xa ngoài ngàn dặm, cho nên mới ở lại Nam Cảnh.

Hai người Cảnh U Đế và Cảnh Hậu Chủ đều biết giao tình của hắn ta cùng Hoắc lão Hầu gia, bởi vậy mới không dám dùng hắn ta. Mãi cho đến bên trong sách sử, khi Hoắc Vô Cữu chỉ huy quân xuôi nam tới Lâm An, Hậu Chủ vẫn chưa từng cho Lâu Việt lên chiến trường.

Ba ngày trước khi thành bị phá, Hậu Chủ tịch thu toàn bộ binh quyền của Lâu Việt, xử tử hắn ta.



Đương nhiên, cho dù đã có được tất cả binh lính trong tay Lâu Việt, nhưng Hậu Chủ vẫn không ngăn cản được thế tiến công của Hoắc Vô Cữu, mà giết Lâu Việt, cũng là vì không yên tâm về hắn ta, sợ hắn ta thông đồng với ngoại địch.

Nghĩ như vậy, Giang Tùy Chu ngừng một chút.

Y biết, Lâu Việt có một cô con gái, tên là Lâu Uyển Quân. Sau khi Nam Cảnh diệt vong, Hoắc Vô Cữu đã cứu nàng, thu lưu nàng.

Sau đó, hắn vẫn luôn mang Lâu Uyển Quân theo bên người, cho dù hắn trở lại Dương Quan trấn thủ, cũng vẫn luôn như thế.

Về quan hệ của hai người bọn họ, trên sách sử để lại rất nhiều dấu vết. Lúc còn trẻ, Lâu Việt cùng Hoắc lão Hầu gia thường xuyên qua lại, hài tử nhà mình cũng có hôn ước trên miệng, cho nên nói hai người Hoắc Vô Cữu và Lâu Uyển Quân, cũng coi như là thanh mai trúc mã quen biết từ nhỏ.

Lâu Uyển Quân mất mẹ từ nhỏ, vẫn luôn đi theo bên cạnh phụ thân, mưa dầm thấm đất, cũng xem như là một tướng tài hiếm có.

Tuy nhiên Lâu Việt là người bảo thủ, không chịu để nàng lên chiến trường, càng không để nàng mang binh bao giờ. Sau khi Lâu Uyển Quân đi theo Hoắc Vô Cữu, mới có cơ hội lên chiến trường, từ đó được lưu danh ở trên sử sách.


Tuy hai người bọn họ chưa thành hôn, nhưng bất kể chính sử hay dã sử thì đều ngầm thừa nhận Lâu Uyển Quân là hồng nhan tri kỷ của Hoắc Vô Cữu, hơn nữa không nói đến việc Lâu Uyển Quân từng có một đứa con trai, không rõ sinh phụ, nhưng lại theo họ của Hoắc Vô Cữu.

Những cái này, đều là chuyện mà Giang Tùy Chu biết rõ ràng. Luận văn liên quan đến việc này, y đã xem qua không dưới năm bài.

Nhưng không biết tại sao, lúc này nghĩ đến, trong lòng y lại sinh ra vài phần cảm giác khó tả vô hình.

Y không thể nói rõ đó là cảm giác gì, tóm lại không thoải mái cho lắm.

Y nhất thời xuất thần, đến tận khi nghe thấy thanh âm Hoắc Vô Cữu thì mới hồi phục tinh thần lại.

“Làm sao vậy?” Y nghe thấy Hoắc Vô Cữu hỏi.

Giang Tùy Chu vội cười cười, tuy nhiên không biết tại sao, khóe miệng có chút dằn xuống, cười cũng thật miễn cưỡng: “Tất nhiên là biết rồi.”

Hoắc Vô Cữu lộ vẻ mặt nghi hoặc: “Hai người các ngươi có khúc mắt sao?”

Giang Tùy Chu lắc lắc đầu: “Không có.”

Hoắc Vô Cữu nhíu mày nhìn nhìn y, rồi lại giương mắt nhìn lên trời: “Sắc mặt khó coi như vậy, bị cảm nắng rồi sao?”

Giang Tùy Chu cũng không biết vì sao mà sắc mặt mình khó coi, thậm chí cũng không phát giác được. Y chỉ bỗng nhiên cảm thấy không thoải mái cho lắm, có lẽ là dược hiệu mà Cố Trường Quân cho vẫn chưa qua đi, thỉnh thoảng sẽ phát tác lại.

Y nói: “Không có gì, ngươi nói tiếp đi.”

Hoắc Vô Cữu nhìn y vài lần, nói tiếp: “Cũng không còn gì để nói, chỉ là năm xưa ta trời xui đất khiến đã cứu hắn một mạng, lúc này dự định mang ân cầu báo.”

Hắn nói cực kỳ thản nhiên, cứ như chuyện mang ân cầu báo này là tiền đặt cược vậy.

Giang Tùy Chu cố đè sự không thoải mái trong lòng xuống, hỏi tiếp: “Sao ngươi có thể xác định hắn sẽ nguyện ý giúp ngươi?”

Hoắc Vô Cữu nhìn ngọn lửa vang lên đôm đốp, nói: “Tuy hắn trung thành, nhưng cũng không phải là kẻ đần độn. Giang Thuấn Hằng là loại người nào, hắn nên hiểu rõ. Huống chi, hiện giờ chúng ta và Cảnh triều sớm đã là ngươi chết ta sống, hắn cũng nên suy nghĩ rõ ràng mà đưa ra lựa chọn khôn ngoan.”

Nói đến chỗ này, hắn nhẹ nhàng nói: “Cho dù chính hắn không muốn sống, thì cũng phải suy nghĩ cho nữ nhi của hắn.”

Giang Tùy Chu dừng lại.

Nghe Hoắc Vô Cữu nói như vậy……

Hẳn là hắn cùng Lâu Uyển Quân cũng coi như không có tư tình phải không?

Cũng không biết tại sao, rõ ràng đang nói chính sự, nhưng y nghe thấy lời này của Hoắc Vô Cữu, suy nghĩ thứ nhất trong đầu lại là việc này.

Y ngẩn người, tiếp đó hậu tri hậu giác mà có chút ảo não.

Y suy nghĩ cái gì vậy chứ! Hoắc Vô Cữu cùng Lâu Uyển Quân rốt cuộc là quan hệ gì, đâu có liên quan gì tới y……

Bỗng nhiên, một hồi khí nóng ập vào mặt.

Giang Tùy Chu ngẩng đầu thì liền thấy một tay Hoắc Vô Cữu cầm cành khô, đưa con thỏ đã được nướng phần da ngoài giòn rụm, béo ngậy tới trước mặt y.

“Là do phơi nắng nên bị choáng, hay là dược mà Lý Trường Ninh kê cho ngươi có vấn đề gì?” Hắn nói. “Sao cứ ngẩn ra mãi vậy, mau mau ăn đi.”

——

Quả thực tay nghề của Hoắc Vô Cữu rất tốt.



Nơi thôn dã không có gia vị, hắn chỉ dùng lửa nướng, đã có thể nướng con thỏ này đến ngoài giòn trong mềm, ngon tuyệt.

Tuy nhiên, khẩu vị của Giang Tùy Chu cũng không nhiều, dạ dày lại yếu ớt, chỉ mới ăn một cái thỏ chân đã ăn không vô nữa.

Dư lại hơn phân nửa con thỏ, toàn bộ rơi vào trong bụng Hoắc Vô Cữu.

Chờ Giang Tùy Chu ăn xong, Hoắc Vô Cữu liền nhanh nhẹn thu dọn xung quanh cho sạch sẽ, trong chốc lát, vết tích nhóm lửa đã chẳng còn lại chút nào.

Mặt trời dần dần lặn xuống.

Giang Tùy Chu ngồi ở bờ sông, vô cùng buồn chán mà ngẩng đầu nhìn ánh nắng dần dần ngả về phía tây. Phong cảnh trong núi rất đẹp, gió vừa sạch vừa êm dịu, kể từ khi Giang Tùy Chu tới nơi này, còn chưa từng được nhàn nhã như vậy.

Có điều, y vẫn không nhịn được nói: “Hoàng Thượng cũng nhẫn tâm quá đi, hơn nửa ngày rồi, vẫn chưa phái người tới nhặt xác cho ta.”

Hoắc Vô Cữu ngồi ở bên cạnh cười một tiếng: “Gã cũng sợ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”

Giang Tùy Chu bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, vội vàng hỏi: “Đúng rồi, ngươi đi lâu như vậy, sẽ không bị phát hiện chứ?”

Hoắc Vô Cữu nói: “Không đâu, bọn họ đều ở trên bãi săn, sẽ không quay lại doanh địa, huống chi, chẳng phải hôm nay ta đã để ngươi nhốt ở trong phòng rồi sao?”

Giang Tùy Chu nhìn về phía hắn: “Ngay từ lúc đó ngươi đã biết sẽ xảy ra chuyện sao?”

Hoắc Vô Cữu thầm nghĩ, từ lúc biết ngươi phải hộ tống vây săn thì ta đã biết rồi.

Tuy nhiên trước hôm nay, những suy đoán đó chẳng qua chỉ là lo lắng mà thôi, không làm được gì. Hoắc Vô Cữu không phản bác, tạm thời thầm chấp nhận.

Nghĩ như vậy, Giang Tùy Chu liền có chút không yên tâm.

“Nếu không, ngươi cứ trở về đi?” Y nói. “Vạn nhất bị phát hiện, chẳng phải ngươi sẽ nguy hiểm sao? Hiện giờ ta chỉ cần ở chỗ này chờ người là được, không cần ngươi trông giữ ở đây đâu.”

Hoắc Vô Cữu giương mắt nhìn về phía y: “Trong núi có sói.”

Giang Tùy Chu dừng một chút, không nói được tiếng nào.

“Bọn hắn muốn khởi công xây dựng bãi săn, còn nuôi mấy con mãnh hổ ở chỗ này .” Hoắc Vô Cữu nói tiếp.

Giang Tùy Chu ngượng ngùng không lên tiếng.

Nhìn dáng vẻ này của y, khóe môi Hoắc Vô Cữu không tự chủ được mà nhếch lên, tính tình xấu xa cũng bắt đầu quấy phá.

“Không sợ?” Hắn nói, rồi làm bộ đứng lên. “Vậy ta đi nhé?”

Giang Tùy Chu hoảng hốt, vội vàng duỗi tay kéo vạt áo hắn lại.

“Đừng!” Y vội nói.

Hoắc Vô Cữu đứng ở đằng xa, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong ánh mắt lại lóe lên tia sáng dù bận vẫn nhàn, cúi đầu nhìn y.

Hắn đứng ngược sáng, Giang Tùy Chu không nhìn thấy được thần sắc trêu tức ở trong mắt của hắn, hơn nữa cũng quên người này từ nhỏ đã lăn lê bò lết trong quân doanh, bất kể có đứng đắn như thế nào, trong xương cốt vẫn mang theo hai phần lưu manh xấu xa.

Y chỉ tưởng rằng mình không nói lời nào, khiến Hoắc Vô Cữu thật sự cảm thấy y không sợ.

Y ngẩng đầu nhìn Hoắc Vô Cữu, có chút không được tự nhiên mà mở miệng nói: “…… Đã chờ ở đây cả ngày rồi, thêm chốc lát nữa cũng không mất gì đâu.”

Tuy có chút cứng miệng, nhưng vẻ mặt lòng còn sợ hãi kia lại là thật.

Nhờ ánh hoàng hôn, hiển nhiên Hoắc Vô Cữu thấy rõ biểu tình của y.

…… Tĩnh Vương này nhìn qua thì rất tinh khôn, thế mà thật sự không nhìn ra mình đang trêu chọc y.

Nhìn lúc bày mưu lập kế trên triều đình, so chiêu với Bàng Thiệu cũng không thấy rơi vào thế hạ phong, tại sao lại dễ bị mình lừa như thế?

Chỉ bị đôi mắt trong sáng kia nhìn thôi mà tim Hoắc Vô Cữu đã nhũn ra, tựa như gió đêm hơi lạnh trong núi của thời tiết đầu hạ lúc này đang thổi vào bên trong tận tâm khảm vậy.

Cái tay nắm lấy vạt áo hắn rõ ràng không có mấy sức lực, nhưng hắn lại thuận theo chút lực đạo kia, ngoan ngoãn ngồi xuống.

“Trêu ngươi thôi.” Trong giọng nói Hoắc Vô Cữu tràn đầy sự thỏa hiệp, tay dường như đã không nghe sai khiến nữa mà xoa xoa đỉnh đầu Giang Tùy Chu.

Lực đạo dịu dàng vô cùng.

Bình luận

Truyện đang đọc