CUỒNG LONG XUẤT THẾ


“Ông nội, ông đừng giận!” 

Thấy ông Lâm tức giận, Lâm Thanh Nham vội vàng ngừng nói, đỡ ông nội Lâm: “Đừng dọa con!” 

“Cha, con sẽ không nói gì nữa!” 

Lâm Vân Bạch không dám chế giễu Diệp Huyền nữa, nếu ông Lâm xảy ra chuyện gì phiền toái. 

“Haaa...” 

Ông Lâm nặng nề thở ra một hơi rồi thở hổn hển: “Các con chỉ cần nhớ rằng, Diệp Huyền không phải là người bình thường!” 

“Bây giờ chúng ta phải đi gặp ông Lưu để bàn về dự án Tân Dân Sinh. Xốc lại tinh thần cho ta!” 

Giọng điệu của ông Lâm rất nghiêm túc, Lâm Thanh Nham cũng không dám nói thêm gì nữa, cô biết rất rõ Dự án Tân Dân Sinh có ý nghĩa rất lớn đối với Tập đoàn nhà họ Lâm. 

Theo địa chỉ ghi trong tờ giấy do Thư ký Vương đưa, họ đi đến một căn phòng lớn sang trọng ở tầng trên. 

“Ông Lâm!” 

Thấy ông Lâm đ ến, thư ký Vương đang đợi ngoài cửa mỉm cười, giọng điệu rất khách khí. 

“Thư ký Vương, xin chào!” 

Lâm Vân Hà cũng lịch sự và bắt tay anh một cách chân thành. 

Thư ký Vương khẽ mỉm cười: “Thân thể Ông Lưu không tốt, ông ấy cần nghỉ ngơi nhiều hơn nên đã rời đi trước rồi. Chủ tịch Lưu Bình Vân sẽ thay mặt ông Lưu đến gặp ngài. Mời ngài vào.” 

“Cảm ơn thư ký Vương! Chúng tôi sẽ vào ngay!” 

Lâm Vân Hà rất vui vẻ, liên tục nói lời cảm ơn! 

Trong phòng bao sang trọng, Chủ tịch Lưu Bình Vân đang thảo luận công việc với các giám đốc điều hành. 

Khi nhìn thấy có người tiến vào, tất cả đều nhìn sang! 

“Ông Lâm, hoan nghênh!” 

Lưu Bình Vân cười rất vui vẻ, cho Lâm Vân Hải đủ mặt mũi, chủ động chào hỏi! 

Đúng vậy, ông nhớ rõ lời cha mình, nhất định phải dành đủ sự tôn trọng dành cho Diệp Huyền, người mà Diệp Huyền coi trọng cũng không thể thờ ơ! 

Nhìn thấy Lưu Bình Vân chủ động hạ thấp địa vị để chào hỏi, mấy người nhà họ Lâm có chút xấu hổ! 

Đặc biệt là Lâm Thanh Nham, trong lòng tràn đầy khó hiểu. Mấy người bọn cô mới là bên có chuyện cầu người, có chào hỏi cũng phải là do bọn cô chủ động chào hỏi trước mới đúng chứ? 

“Chủ tịch Lưu, mọi người, xin chào,” 

Lâm Vân Hà nở nụ cười, vội vàng bước lên phía trước! 

“Ha ha, ông Lâm, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi!” 

Lưu Bình Vân là con trai của Lưu Công Thiên, tương lai là người kế thừa của nhà họ Lưu, lúc bình thường rất khó có thể gặp được ông! 

Lâm Vân Hải vội vàng gật đầu rồi ngồi xuống. 

Tuy rằng lúc bình thường Lâm Thanh Nham rất lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng lúc này cô lại rất khẩn trương, giống như một cô bé sợ mắc lỗi! 

“Tập đoàn Lâm thị có danh tiếng rất tốt trong giới. Tôi cảm thấy rất an tâm khi giao lại dự án Tân Dân Sinh cho Tập đoàn Lâm thị.” 

Lưu Bình Vân cũng không quá khách khí, trực tiếp nói chuyện làm ăn. 

Lâm Vân Hà hưng phấn, không ngừng gật đầu: “Chúng tôi không có ý kiến, chúng tôi đều hiểu rõ quy củ trong giới.” 

Lưu Bình Vân gật đầu: “Nếu vậy, đợi tới khi đấu thầu dự án, ông đến đó làm thủ tục là được. Còn những việc khác, phía chúng tôi sẽ xử lý.” 

Lưu Bình Vân trong lúc giơ tay nhấc chân tự nhiên mang theo khí chất uy nghiêm và độc đoán, hiển nhiên là phong phạm của ông chủ lớn. 

Vậy là, dự án đã được quyết định giao cho Tập đoàn Lâm thị. 

Rất đơn giản. 

Không hề phức tạp như họ tưởng. 

Trong mắt Lưu Bình Vân, dự án hơn chục tỷ này không phải là một cơ hội lớn gì. Nhưng đối với nhà họ Lâm, đây là cơ hội vàng để đột phá tình trạng hiện tại. 

Lâm Vân Bạch phấn khích, mạnh mẽ gật đầu: “Xin anh Lưu yên tâm, chúng tôi sẽ không làm anh thất vọng.” 

Đôi mắt đẹp của Lâm Thanh Nham lấp lánh, cô vô cùng phấn khích! 

Để giành được dự án lớn này Tập đoàn Lâm thị đã bỏ ra vô số tâm huyết! 

“Có một chuyện các người phải nhớ kỹ, dự án Tân Dân Sinh này là nhà họ Lưu chúng tôi muốn cho Thương hội Trấn Nam xem!” 

“Nhà họ Lưu chúng tôi sẽ gia nhập Phòng Thương mại Trấn Nam nhờ vào dự án này, đây cũng là bước đệm để nhà họ Lưu nhảy lên một sân khấu lớn hơn, các người phải hết sức chú ý vào nó!” 

Lưu Bình Vân nói xong, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay. 

Lâm Vân Hà là người cực kỳ khéo léo, ông lập tức đứng lên nói cảm ơn: “Chủ tịch Lưu, cảm ơn cậu. Đợi tới lúc đến tham gia đấu thầu, chúng tôi nhất định sẽ ghé qua cảm tạ!” 

Lưu Bình Vân chỉ khẽ cười, không nói gì. 

“Được.” 

Sau khi cân nhắc lại một lần nữa, Lâm Vân Hà nhịn không được mà nói ra câu hỏi trong lòng: 

“Chủ tịch Lưu, cậu có thể nói cho chúng tôi biết ai đang âm thầm giúp đỡ nhà họ Lâm chúng tôi không? Là Diệp Huyền sao?” 

Thấy tới lúc này rồi mà ông nội cô còn hỏi về Diệp Huyền, Lâm Thanh Nham không khỏi chua xót trong lòng! 

Diệp Huyền có năng lực gì mà có thể khiến một nhân vật lớn như chủ tịch Lưu phải ra mặt giúp đỡ? 

Ông nội hỏi thẳng như vậy, không phải là quá thiếu tôn trọng chủ tịch Lưu sao? 

Lưu Bình Vân khẽ mỉm cười, trong lòng ông đã đoán được người nhà họ Lâm không biết Diệp Huyền có năng lực thông thiên! 

Nếu Diệp Huyền không nói cho người của nhà họ Lâm biết, vậy mình cũng giấu đi! 

Đây là chuyện của Diệp Huyền, nếu mình tự ý can thiệp sẽ không tốt lắm! 

Nghĩ như vậy, Lưu Bình Vân mỉm cười nói: “Việc này tôi cũng không biết rõ. Dự án Tân Dân Sinh được giao cho Tập đoàn Lâm thị các người là ý định của cha tôi.” 

“Lúc đầu, Dự án Tân Dân Sinh được chuẩn bị giao cho Tập đoàn Thiên Di, nhưng Bàng Hổ Cường và băng đảng gã đã bị Chiến Bộ thanh lý.” 

“Tập đoàn Thiên Di phải bận rộn giải quyết quan hệ với Bàng Hổ Cường, họ không còn tinh lực để làm tốt dự án này.” 

“Vậy nên chúng tôi bàn giao dự án cho tập đoàn Lâm thị.” 

“Nói cho cùng, nhà họ Lâm các người cũng có thể coi là có quý nhân tương trợ, mới khiến cho cha tôi thay đổi chủ ý ban đầu!” 

“Đừng nói các người không biết ai đang giúp đỡ mình chứ?” 

Lưu Bình Vân nói xong, vẻ mặt càng ngày càng khiến người khác nhìn không thấu! 

“Chủ tịch Lưu, trước đó con gái tôi có liên hệ Trang Công Tử của nhà họ Trang.” Lâm Vân Bạch thấp giọng nói. 

Ông ta vẫn cho rằng Trang Công Tử đã giúp nhà họ Lâm! 

Lâm Thanh Nham cũng vội vàng gật đầu! 

“Người của sòng bài?” Vẻ mặt Lưu Bình Vân tràn đầy khinh thường: “Bọn họ không có cái năng lực đó đâu!” 

Lưu Bình Vân thật sự muốn nói Trang Công Tử gì đó là cái thá gì, có thể so được với Diệp Huyền sao! 

Nghe đến đây, một nhà Lâm Vân Hà càng thêm hoang mang! 

Nếu không phải Trang Công Tử, vậy là ai giúp nhà họ Lâm? 

Nhưng bọn họ cũng không tiếp tục hỏi nữa, nếu không sẽ làm Lưu Bình Vân phản cảm! 

Mang cái đầu đầy hoang mang, họ chuẩn bị trở về nhà. 

“Ông nội, là ai đang giúp nhà họ Lâm chúng ta?” 

Lâm Thanh Nham thì thầm. 

Lâm Vân Hà khổ sở suy nghĩ: “Chuyện này ta cũng không biết... Dù sao cũng không phải cái tên họ Trang kia!” 

“Trang Công Tử thật vô liêm sỉ!” 

Lâm Vân Bạch phẫn nộ, nghĩ đến cảnh bản thân cười lấy lòng và bày tỏ biết ơn với Trang Công Tử, ông càng chán nản và tức giận! 

Mà Lâm Thanh Nham cũng rất tức giận! 

Trong lòng cô đã không ngừng biết ơn Trang Công Tử, lại còn tự hào vì bản thân có thể quen biết người tài giỏi như gã! Không ngờ, Trang Công Tử chỉ là một kẻ đạo đức giả. 

Đôi mắt già nua của Lâm Vân Hà hơi nheo lại, rơi vào trầm tư: “Có phải Diệp Huyền đứng sau chuyện này không?” 

Lâm Thanh Nham và Lâm Vân Bạch hoàn toàn câm nín, bọn họ đều cảm thấy ông đã già đến lẩn thẩn rồi. 

Sao ông lại luôn cho rằng nhà họ Lâm có được lợi ích gì thì là công lao của Diệp Huyền? 

Trở lại biệt thự, Lâm Vân Hà thấy đèn trong sảnh biệt thự đã sáng, mỉm cười nói: “Diệp Huyền về nhà trước chúng ta.” 

Lâm Vân Bạch lạnh lùng nói: “Một tên nông dân, đến dự tiệc liền bị cảnh tượng hoành tráng đả kích khiến cho không thoải mái, nên mới về nhà sớm, để không mất mặt xấu hổ.” 

Khi Lâm Thanh Nham đi vào, phát hiện Diệp Huyền không có ở trong phòng khách, trong lòng thầm cảm thấy không ổn! 

Cô chạy về phòng trong cơn thịnh nộ! 

Đúng như cô đoán, Diệp Huyền đã ngủ ngon lành trên ghế sofa trong phòng rồi! 

Lâm Thanh Nham liếc mắt nhìn nội y nóng bỏng cá tính trên giường cô. Có đủ các loại quần nhỏ gợi cảm, áo ngực phá cách và vớ chân ấn tượng! 

Chiều nay Diệp Huyền không có ở nhà, cho nên Lâm Thanh Nham không chút kiêng kỵ tha hồ thử quần áo, nhưng lại quên dọn dẹp trước khi ra ngoài! 

“Mấy thứ này không phải đã bị Diệp Huyền thấy hết rồi chứ? Xấu hổ chết mất...” 

Lâm Thanh Nham không khỏi đỏ mặt! 

Cô vội vàng đóng cửa lại, nhanh chóng thu dọn quần áo, phát hiện thiếu một chiếc qu@n lót ren nhỏ, là loại đặc biệt gợi cảm và quyến rũ! 

“Đâu mất rồi?” 

Lâm Thanh Nham lật chăn bông lên cũng không nhìn thấy, không khỏi nhìn về phía Diệp Huyền đang nằm, tình cờ nhìn thấy viền ren của chiếc quần nhỏ của mình dưới thân Diệp Huyền! 

“Tên khốn này thật sự dám lấy trộm qu@n lót của mình...” 

Bình luận

Truyện đang đọc