CUỒNG LONG XUẤT THẾ

 Trương Vãn Thanh nhẹ nhàng nói: “Giang Kim Bưu sở hữu một phần năm đất thương mại ở Dương Thành, được công nhận là trùm đất ở Dương Thành!” 

 “Ngoài việc là trùm đất đai, ông ấy còn sở hữu mấy con phố thương mại và trung tâm mua sắm lớn. Hầu như tất cả mọi người ở Dương Thành đều đã nghe qua sự huy hoàng của ông ấy.” 

 “Anh vậy mà không biết ông ấy?” 

 “Ừm.” 

 Diệp Huyền chỉ cười nhẹ. 

 Suy cho cùng thì Lưu Công Thiên của Lưu gia và trùm đất Giang Kim Bưu thậm chí còn chưa phải là thành viên cơ bản của Thương Hội Giang Nam. 

 Mà chủ tịch Thương Hội Giang Nam chỉ là một cấp dưới bình thường dưới trướng Diệp Huyền. 

 Cho nên, trong mắt Diệp Huyền, cái gọi là nhân vật lớn được công nhận ở Dương Thành chẳng qua cũng chỉ đến thế thôi. 

 “Anh Diệp, ông nội tôi nói tình trạng của bệnh nhân rất kỳ lạ, nếu nói có bệnh thì không hiểu sao lúc ông nội bắt mạch mọi thứ đều bình thường!” 

 “Thế nhưng tinh thần của người đó rất suy yếu và uể oải, giống như bị bệnh lâu ngày vậy!” 

 “Ông nội tôi đã thử nhiều phương pháp điều trị nhưng đều không có tác dụng. Ông nội nói chưa bao giờ gặp phải tình trạng kỳ lạ như vậy!” 

 “Cho nên muốn nhờ anh Diệp chẩn đoán giúp.” 

 Diệp Huyền nghe cô nói xong thì trong lòng hắn đã có phán đoán sơ bộ rồi! 

 Thiếu năng lượng và tinh thần uể oải không nhất thiết là do bệnh tật gây ra. 

 Trúng tà cũng sẽ xuất hiện tình huống như vậy! 

 Trong khi hai người nói chuyện, xe đã chạy đến một trang viên tư nhân ở vùng ngoại ô. 

 Ngay khi Diệp Huyền bước xuống xe, hắn liền cảm thấy trang viên bị bao phủ bởi một luồng khí tức mà người bình thường khó phát hiện ra! 

 Diệp Huyền là người tu tiên, hết thảy nghiệp chướng đều không thể thoát khỏi con mắt hắn. 

 Chỉ nhìn một cái, Diệp Huyền cơ bản đã xác định được chủ nhân của trang viên này đã xảy ra chuyện gì! 

 Trúng tà! 

 Sau khi vào trang viên, Diệp Huyền nhìn thấy một người đàn ông trung niên có khí chất uy nghiêm ngồi trong đại sảnh, Giang Kim Bưu. 

 Ngồi trên ghế sofa cạnh ông ta là một người phụ nữ với khuôn mặt hốc hác tiều tụy. 

 Dù vậy, nhìn vào dáng vẻ của người phụ nữ này thì không khó để nhận ra rằng khi bà ấy khỏe mạnh chắc chắn là một người phụ nữ xinh đẹp. 

 Bà ấy là vợ của Giang Kim Bưu. 

 Nếu nhìn vào tướng mạo thì người phụ nữ xinh đẹp này thường xuyên làm việc thiện. 

 Tại sao bà ấy lại trúng tà. 

 Diệp Huyền cũng có chút hứng thú trong lòng. 

 Khi Trương Vũ Hà nhìn thấy Diệp Huyền tới, ánh mắt ông lập tức sáng lên! 

 Ông thầm nghĩ, nếu ngay cả Diệp Huyền cũng không nhìn ra manh mối thì chắc chắn người phụ nữ này chữa không được! 

 “Diệp Huyền, đã phiền cậu theo Vãn Thanh tới đây, vất vả rồi!” 

 Giọng Trương Vũ Hà nghe có vẻ kích động, nhanh chóng kéo Diệp Huyền đến giới thiệu với người đàn ông trung niên: 

 “Anh Giang, cậu ấy chính là bác sĩ Diệp thần kỳ mà tôi đã nói với anh trước đó!” 

 Giang Kim Bưu nhìn Diệp Huyền từ trên xuống dưới, sau đó lập tức kéo Trương Vũ Hà sang một bên: 

 “Bác sĩ Trương, tôi kính trọng anh là thần y của Dương Thành nên mới đặc biệt đưa anh đến chữa trị cho vợ tôi, sao anh lại gạt tôi như vậy?” 

 “Nếu anh không chữa được cho vợ tôi thì tôi cũng sẽ không trách anh, tôi có thể ngay lập tức đưa vợ tôi đến thủ đô điều trị! Sao anh phải tìm một thằng nhóc đến đây để đẩy trách nhiệm?” 

 Lúc đầu ông ta còn tưởng rằng Trương Vũ Hà mời đến một vị bác sĩ nổi tiếng, trong lòng cực kỳ chờ mong! 

 Nhưng mà người đến lại là một chàng trai trẻ! 

Bình luận

Truyện đang đọc