ĐA DANH CHI HẬU



Cố Tịch Hy sợ nước, nhưng Cố sư phụ muốn nàng không được có điểm yếu chết người này, lúc xưa nhất quyết ép nàng học bơi.

Cắn răn học, coi như cũng đạt được đến trình độ bì bõm, có thể nín thở dưới nước.
Bây giờ, nàng mới thật sự thấm thía những gì mà Cố sư phụ dạy.
Khi Cố Tịch Hy định thần lại, đã thấy nàng và Hoàng Phủ Minh Phong ngồi cặp mép bờ của Bạc thủy, nhưng cảnh vật lạ lùng, so với vị trí ban đầu lại càng hoang tàn, hiu hắt.
Nàng vừa ho khan, vừa xem xét cơ thể ướt đến tả tơi của mình.
Một giọng nói trầm thấp vang lên:
“Nàng bơi thật quá tệ…”
Cố Tịch Hy giật mình, đến lúc này thần trí mới thật sự bừng tỉnh, nàng quay phắt sang nam nhân bên cạnh.


Bộ dạng hắn cũng ướt đến khó coi như nàng, nhưng khác biệt là trên bả vai còn cắm một nửa mũi tên, phần cán bị gãy mất, có lẽ là khi quay cuồng dưới lòng sông mà va vào đâu đó.
Nàng chồm qua gần hắn, một cảm giác lo lắng và hối hận lan đến toàn tâm.
“Điện hạ không sao chứ?”
Hoàng Phủ Minh Phong mặc y phục màu đen, trời tối lại càng khó nhìn ra lượng máu.
Hắn còn chưa kịp lắc đầu, Cố Tịch Hy đã hốt hoảng phát hiện ra một điều bất thường đáng sợ.
Môi Hoàng Phủ Minh Phong trắng bệch, hơn nữa còn đang có dấu hiệu chuyển sang màu thâm.
Nàng ở trong giang hồ lâu như vậy, sao có thể không biết đây là biểu hiện của việc gì…
Cố Tịch Hy thời khắc này không chú trọng lễ tiết, cũng chẳng buồn suy tính thiệt hơn, giống như khi nàng lao ra toan đỡ mũi tên này cho hắn, mang lý trí cất sang một bên, chỉ chừa cho bản năng tồn tại.
Nàng hấp tấp lật áo choàng của hắn ra, lại nghiến răng, một phen nữa, xé rách lớp áo bên trong ở vị trí vết thương trên bả vai.
Hoàng Phủ Minh Phong thâm trầm nhìn nàng xé từng lớp áo của hắn, xé đến lớp cuối cùng, làm lộ ra một mảng da thịt bị mũi tên ghim sâu.

Cố Tịch Hy xám mặt, kinh hãi mà kêu lên:
“Điện hạ, mũi tên có độc!”
Vết thương của hắn đang rách, máu vẫn đang chảy, hơn nữa còn chảy ra thứ máu đen ngòm.
Hắn đương nhiên biết mũi tên này có độc, nhưng chỉ là đột nhiên có chút liều mạng, muốn chờ xem nàng phản ứng ra sao.
Cố Tịch Hy lại nghiến răng xé vải lần nữa, nhưng lần này là xé y phục của chính nàng.

Một phần vải được xé thành một mảnh dài, được nàng đưa lên cột chặt ở vị trí nối khớp vai với xương ngực, để độc ngưng chạy về tim.
Nàng mím môi, vẻ mặt rất đanh, nhưng rõ ràng hai mắt đã ửng hồng:
“Điện hạ, chàng gắng chịu đau một chút.”
Hắn hỏi:
“Nàng muốn làm gì?”

“Rút tên.” Bắt buộc phải rút, tránh độc tính ngày càng lan sâu, nếu thấm vào xương, nếu độc quá mạnh thì dù cứu chữa được một mạng, chỉ e tay này của hắn cũng sẽ bị phế mất.
“Nàng biết rút tên?”
Cố Tịch Hy rất quả quyết:
“Thiếp biết!”
Ở đây không có rượu, càng không có thuốc giảm đau, chỉ có thể tát nước từ sông Bạc lên rửa phần máu đông xung quanh miệng vết thương, song không có tác dụng giúp người kia bớt đau đớn.
Nhưng đau còn hơn là chết!
Nàng căng sức tập trung, hai tay níu chặt lấy vai hắn, ngón tay thon dài, mịn màng mang theo chút lành lạnh, nhẹ nhàng lần theo vị trí vết thương.
Mũi tên cắm thật sâu…
Cố Tịch Hy cắn chặt môi mình tới mức vết thương ở môi chưa kịp lành lại một lần nữa bị xé rách, máu tươi khe khẽ lấm tấm.
Nàng nắn chặt vết thương, vừa thu vừa đẩy, động tác trông rất nhẹ nhàng, nhưng nàng thừa biết, người gánh vết thương đang đau đến tưởng như xương cốt đứt lìa.
Nhưng Hoàng Phủ Minh Phong không tỏ vẻ đau, đến khi mũi tên thật sự đã trườn ra khỏi da thịt, hắn đều không kêu lên lấy một tiếng dù là khẽ nhất.

Hắn bình tĩnh tới mức khiến Cố Tịch Hy nghi hoặc thứ độc tính kia có phải làm tê liệt đi cảm xúc tê liệt của hắn không…
Nàng vừa tìm phần vải sạch sẽ nhất trên y phục mình để xé ra, cầm máu vết thương cho hắn, vừa e dè hỏi;
“Điện hạ đau không?”
Hắn gật đầu:
“Có đau.”
Cố Tịch Hy nhớ đến những vết thương sâu hoắm khác vẫn còn vương rõ sẹo trên người hắn, tự âm thầm gật gù.

So với mấy vết thương đó, chuyện rút tên này cũng không đáng là gì.
Máu đã cầm xong, nàng lại xé tiếp một mảnh y phục nữa để bọc lấy mũi tên lại, tính đến khi giải độc sẽ cần dùng xem xét.


Trông vạt trước bộ y phục của nàng lúc này trông thật quá thảm hại.
Nàng vẫn giữ tay mình trên vết thương của hắn, khóe mắt khẽ run lên, như đang chất chứa một nỗi sợ nào đó rất to lớn.
Cố Tịch Hy lúc này, trông thật sự rất giống một con mèo nhỏ bị đại thú dọa cho sợ đến thu người, vừa ướt vừa run.

So với người bị thương là Hoàng Phủ Minh Phong, nàng còn thảm thương hơn mấy phần.
Hắn cúi đầu nhìn nàng, cuối cùng cũng không kiềm lòng được buông vài lời an ủi:
“Nàng đừng bày ra vẻ lo lắng như thế.

Độc này không phát nặng nhanh, sáng hôm sau quay về, Điền Thương sẽ có cách thôi.”
Hắn cũng không nghĩ đến, bản thân lúc này sẽ bất tri bất giác mà an ủi nàng thế này.
Cố Tịch Hy hít sâu một hơi, giọng đã thôi cứng rắn, ngược lại còn có hơi run rẫy:
“Thiếp xin lỗi…”
Lời nói của hắn vang trên đỉnh đầu nàng:
“Xin lỗi?”
Nàng càng cúi gằm đầu xuống hơn, cả bờ vai gầy cũng run lên khe khẽ:
“Là thiếp gây họa cho điện hạ…”.


Bình luận

Truyện đang đọc