ĐẠI THIẾU TRỞ VỀ

Cảnh sát không điều tra được người gửi tin nhắn là ai, người này vài năm sẽ đổi số điện thoại một lần, mà số di động này hoặc là không ghi tên, hoặc là cùng  cha Trịnh không hề có liên hệ với nhau.

Lúc cảnh sát liên hệ với những người đó, những người đó đã sớm không nhớ rõ mình đã xài qua những số điện thoại nào, thậm chí còn có người cho rằng cảnh sát gọi điện tới là kẻ lừa đảo.

Thế nhưng tuy rằng không điều tra ra thân phận của người kia, nhưng có thể khẳng định, người kia nhất định rất hiểu biết cha Trịnh, lại rất không thích Trịnh gia.

Ở trong những tin nhắn này, không ít lần cổ vũ Đàm Trăn đi gây chuyện với Trịnh gia.

“Tôi là thật tình thích Trịnh Gia Hòa, cho nên tuy rằng người này vẫn kêu tôi đi gây phiền toái cho Trịnh gia, tôi cũng chưa làm cái gì.” Đàm Trăn sau khi nói hết tất cả mọi chuyện ra, liền bắt đầu giả vờ đáng thương để được đồng tình, cũng tỏ vẻ muốn nhìn thấy Trịnh Gia Hòa.

Thật cũng có cảnh sát đồng tình với Đàm Trăn.

“Tôi thấy Đàm Trăn kỳ thật cũng không xấu xa như vậy, chỉ là rất thích Trịnh Gia Hòa mà thôi.” Nữ cảnh sát trẻ tuổi cảm thán nói.

Nghe nữ cảnh sát nói thế, nam cảnh sát liền cười nhạo: “Cái này mà thích cái gì? Hắn nếu thật sự thích Trịnh Gia Hòa, sao lại không sớm đem tin tức có người muốn đối phó Trịnh Gia Hòa nói cho Trịnh Gia Hòa biết? nếu hắn nói sớm, Trịnh Gia Hòa nói không chừng đã điều tra ra người kia là ai!”

Nữ cảnh sát kia lập tức á khẩu không trả lời được.

Việc của Đàm Trăn kết án rất nhanh.

Đàm Trăn quả thật không muốn bắt cóc cha Trịnh, bởi vậy cảnh sát cũng không làm khó hắn, dựa theo quy định tạm giam hắn vài ngày, sau đó liền thả hắn.

Nhưng dù vậy, Đàm Trăn từ cục cảnh sát đi ra, cuộc sống cũng đã khác hoàn toàn với trước kia.

Lúc trước hắn ở LK leo lên trên, dùng không ít thủ đoạn, cũng đắc tội với không ít người, kỳ thật ở trong công ty cũng không vui vẻ gì. Ngoại trừ những cái này…. Lúc trước LK sẽ đem việc làm ăn ở Trung Quốc giao cho hắn, là bởi vì hắn có quan hệ rất tốt với một giám đốc ở LK, còn nói mình là bạn học của Trịnh Gia Hòa, có quan hệ rất tốt với Trịnh Gia Hòa.

Nhưng hiện tại, ai cũng biết quan hệ của hắn và Trịnh Gia Hòa kỳ thật không tốt, trên người hắn còn có vết dơ.

LK có ý kiến rất lớn với hắn, hắn muốn bảo vệ chực vụ hiện tại của mình rất khó.

Những cái này còn chưa tính, trong nhà hắn cũng xảy ra chuyện.

Cha của Đàm Trăn tuy rằng đã ly hôn với mẹ Đàm Trăn từ rất sớm, nhưng hắn đối với Đàm Trăn vẫn rất tốt, dù sao Đàm Trăn là đứa con đầu tiên của hắn, từ nhỏ đều thông minh lanh lợi khiến hắn hãnh diện.

Cũng vì điểm này, lúc trước Đàm Trăn ở trước mặt cha mình, khiến mẹ kế và em trai của mình mất mặt không ít, khiến cho cha Đàm đau lòng hắn.

Cũng vì vậy, mà mẹ kế hắn càng ngày càng hận hắn.

Có đôi khi, người hiểu mình nhất không phải là bạn bè của mình, mà lại là kẻ thù của mình. Mẹ kế của Đàm Trăn rất hiểu biết Đàm Trăn, còn vẫn tìm người chú ý hai mẹ con Đàm Trăn.

Chuyện Đàm Trăn bị bắt bà đương nhiên là không có khả năng không biết, không chỉ có như thế, bà còn góp nhặt rất nhiều chứng cứ xác định Đàm Trăn thích nam nhân.

Bà đem tất cả những cái này đến trước mặt cha Đàm, lúc này cha Đàm rất giận dữ.

Nhưng Đàm Trăn không thừa nhận, hắn trực tiếp tỏ vẻ, hắn bị mẹ kế hãm hại.

Sự nghiệp không thuận lợi, trong nhà một đống chuyện ầm ĩ…

Lúc trước Đàm Trăn còn rất tin tưởng mình có thể cướp Trịnh Gia Hòa từ trên tay Cố Ngôn Tử, nhưng tới hiện tại, hắn cũng ý thức được điều đó không có khả năng.

Lúc trước, hắn thật sự vẫn bị người gửi tin nhắn cho hắn tẩy não, thế nhưng cảm thấy Trịnh Gia Hòa vẫn còn thích mình….

Đàm Trăn bận tối mày tối mặt, mà lúc này, Trịnh gia lại bắt đầu đóng cửa từ chối tiếp khách.

Đàm Trăn sau khi đưa những ảnh chụp mình giữ lại cho cảnh sát, cảnh sát liền trực tiếp gửi cho cha Trịnh.

Sau khi cha Trịnh xem qua, liền bị chọc tức.

Hắn tự nhận đời này không thẹn với trời đất, cũng chưa làm ra chuyện gì phải xin lỗi người khác, kết quả… thế nhưng có người trăm phương ngàn kế muốn hại hắn!

Nếu Đàm Trăn đồng ý đề nghị của người đó…. Lúc này nói không chừng hắn đã bị trói lại!

Tính tình cha Trịnh rất tốt, cho tới nay, người khác có khó khăn gì, hắn đều đồng ý giúp đỡ, cũng là bởi vì như vậy, bạn bè của hắn rất nhiều, sau khi về hưu, còn thường thường có người tới chơi.

Đến ngay cả người như Trương Đình Nghiêm cũng có thể bám vào, cũng không chỉ có mình hắn, chẳng qua Trương Đình Nghiêm có chút đặc thù khác với người khác.

Mà hiện tại, cha Trịnh bắt đầu từ chối những người này, còn từ từ xa lánh những bạn bè mà mình không thân.

Ở nhà một khoảng thời gian như vậy, cha Trịnh còn thẳng thắn đưa mẹ Trịnh ra nước ngoài.

Trước đây cha Trịnh mẹ Trịnh từng mua một trang viên ở nước ngoài, lúc trước bọn họ nhớ Trịnh Gia Hòa, rất ít qua ở, cho dù đi cũng chỉ ở vài ngày, nhưng hôm nay cũng hạ quyết tâm, tính toán qua bên kia ở lâu một chút, ở đến năm mới thì về.

Thành phố B đã bắt đầu vào mùa đông, mặc dù có hệ thống lò sưởi, nhưng tóm lại cũng không thể thoải mái, trang viên bọn họ mua kia cũng không giống như vậy, lúc này bên kia thực ấm áp, rất thích hợp để qua mùa đông.

Cha Trịnh mẹ Trịnh cứ rời đi như vậy, Cố Ngôn Tử cảm thấy rất tốt, tốt xấu có thể rời xa nguy hiểm.

Đáng tiếc là, Trịnh Gia Hòa cũng không thể đi.

Cũng không biết người trốn ở chỗ tối là ai, có thể xuống tay với Trịnh Gia Hòa hay không…

Hiện tại Cố Ngôn Tử đã khẳng định, đời trước Trịnh Gia Hòa chết, hẳn là bị mưu sát.

Về phần vì sao hắn nhận được tin tức là Trịnh Gia Hòa bị bệnh tim qua đời… cũng có thể là cha mẹ hắn lừa hắn, cũng có thể là chuyện này còn có ẩn tình khác, người Trịnh gia không muốn nói ra bên ngoài.

Cố Ngôn Tử tìm người gần đây thường xuyên liên hệ với hắn Tần Cầm, nhờ Tần Cầm tìm mấy bảo tiêu cho Trịnh Gia Hòa.

Hắn nhờ Tần Cầm, trên thực tế là nhờ cậu của Trịnh Gia Hòa… quả nhiên, qua vài ngày, cậu của Trịnh Gia Hòa liền đưa cho Trịnh Gia Hòa mấy bảo tiêu không đơn giản.

Trịnh Gia Hòa thấy thế, hơi bất đắc dĩ.

Bình thường hắn chỉ ở nhà và tới công ty, vẫn thực an toàn, kỳ thật cản bản không cần bảo tiêu.

Thế nhưng Cố Ngôn Tử làm như vậy, cũng là bởi vì quan tâm hắn… Trịnh Gia Hòa rốt cuộc không từ chối, vì thế khi ra ngoài phô trương càng ngày càng lớn.

“Lúc trước tôi cảm thấy Trịnh tổng rất ôn hòa, không giống tổng tài bá đạo, gần đây hắn cuối cùng đã có cảm giác giống tổng tài bá đạo.”

“Có sao? Nhưng tôi cảm thấy như vậy rất xấu hổ.”

“Có gì phải xấu hổ! nếu tôi cũng có tiền như Trịnh Gia Hòa, khẳng định cũng sẽ làm như vậy, không, tôi sẽ tìm nhiều người hơn như vậy.”

“Điều này cũng đúng…”

Nhân viên của tập đoàn Minh Lợi cảm khái không thôi, đến ngay cả nhóm thư ký của Trịnh Gia Hòa, cũng không thể nhịn được nói vài câu, mà bọn họ đang trò chuyện, đột nhiên nhìn thấy Cố Ngôn Tử tới đây, lúc này liền ngậm miệng lại.

Cố Ngôn Tử là tới đưa cơm.

Hiện giờ, hắn lo lắng cho an nguy của Trịnh Gia Hòa, đồng thời còn cảm thấy cuộc sống tốt đẹp giống như đang năm mơ vậy.

Mấy ngày nay, cảm tình của hắn và Trịnh Gia Hòa càng ngày càng tốt, đúng là làm cho hắn cảm thấy ngọt ngào trước nay chưa từng có.

Đồng dạng nghĩ như vậy, còn có Trịnh Gia Hòa.

Trịnh Gia Hòa đã sớm biết, cùng Cố Ngôn Tử ở một chỗ cảm giác nhất định sẽ rất tốt, nhưng không nghĩ tới, cuộc sống này so với hắn tưởng tượng còn tốt hơn.

Sáng sớm mỗi ngày, bọn họ cùng nhau tỉnh lại, sau đó cùng làm vệ sinh, một người đánh răng một người rửa mặt, chờ bản thân mình đã chỉnh đốn xong, Cố Ngôn Tử sẽ đi làm cơm, hắn đem quần áo chưa giặt của hai người cho vào trong máy giặt…

Không bao lâu thì có thể ăn sáng, bọn họ sẽ cùng nhau ăn bữa sáng, sau khi ăn xong, hắn ra ngoài làm việc, Cố Ngôn Tử ở trong nhà làm việc.

Hắn thực thích làm việc, nhưng có khi vừa tới công ty, liền nhìn thấy một đống công việc, cũng sẽ cảm thấy hơi buồn bực. nhưng hiện tại, chỉ cần nghĩ tới buổi trưa Cố Ngôn Tử sẽ tới đưa cơm, hắn mỗi ngày liền chàn ngập chờ mong, hiệu suất công việc tăng lên rất nhiều.

Giữa trưa, bọn họ sẽ cùng nhau ăn cơm, sau đó, bình thường Cố Ngôn Tử sẽ trực tiếp ở lại công ty với hắn.

Công việc của Cố Ngôn Tử chỉ cần có máy tính là có thể làm được, ở nhà làm hay là ở công ty làm, cũng không hề khác nhau.

Cũng bởi vậy, buổi chiều hắn có một khoảng thời gian, có thể đi phòng nghỉ xem Cố Ngôn Tử.

Cuộc sống như vậy, mới là thứ hắn vẫn chờ đợi cho tới nay.

Trịnh Gia Hòa nhìn thấy Cố Ngôn Tử tới đây, khóe miệng cong lên: “Anh đã kêu trợ lý Chu mua một cái sô pha để ở trong phòng nghỉ, như vậy nếu em không muốn ngồi, thì cũng có thể nằm thoải mái một chút.”

Văn phòng của Trịnh Gia Hòa thông với phòng nghỉ, cũng giống như khuôn mẫu của khách sạn, có giường, còn có bàn làm việc.

Cố Ngôn Tử cũng không phải lúc nào cũng ngồi ở trước bàn học làm việc, hắn thường xuyên sẽ nằm một lát, xem tư liệu hoặc là xem sách.

Nằm ở trên giường không thoải mái…. Trịnh Gia Hòa cho người mang sô pha lại cho hắn.

“Thật giỏi!” Cố Ngôn Tử cười rộ lên, lộ ra hai má lúm đồng tiền: “Thế nhưng hôm nay em không thể ở đây, em muốn đi gặp Chu đạo.”

“Hắn rốt cuộc đã hẹn gặp mặt?” Trịnh Gia Hòa nói.

Kịch bản của Cố Ngôn Tử đã viết gần xong, đầu tư cũng đã chuẩn bị tốt, nhưng cho tới bây giờ, cũng chưa gặp qua đạo diễn kia…

“Đúng vậy, hắn rột cuộc hẹn gặp mặt em.” Cố Ngôn Tử cũng thực cảm khái.

Hắn biết tính cách Chu đạo hơi quái gở, thế nhưng hiện tại xem ra, Chu đạo không phải là quái gở, cũng không biết trước đây hắn quay phim như thế nào.

Cố Ngôn Tử cùng Chu đạo hẹn vào buổi chiều, gặp mặt ở một quán cà phê nào đó.

Cố Ngôn Tử tới trước, gọi một ly cà phê sau đó bắt đầu chờ người.

Phim của Chu đạo hắn đều xem tất cả, nhưng không tìm được ảnh chụp trên mạng của Chu đạo, lúc này sợ Chu đạo không nhận ra mình, mình cũng không nhận ra Chu đạo, liền vẫn nhìn ra cửa.

Nhưng hắn rất nhanh liền ý thức được, mình suy nghĩ nhiều.

Chu đạo là tới cùng người khác, hắn không biết Chu đạo, nhưng hắn nhận ra người ở bên cạnh Chu đạo…. Đó không phải là người lúc trước hắn đến nhà Chu đạo, đã ngăn hắn ở ngoài cửa không cho hắn vào hay sao?

“Hai người khỏe.” Cố Ngôn Tử đứng dậy chào hỏi, lại nhìn về phía người hắn cho là Chu đạo: “Ngài chính là Chu đạo phải không? Tôi là người mê phim của anh.”

Cố Ngôn Tử vươn tay ra, nhưng Chu đạo không bắt tay hắn, cuối cùng  người bên người Chu đạo cầm tay Cố Ngôn Tử: “Xin chào, ngại quá, Chu đạo không thích tiếp xúc với người khác.”

“Không có việc gì.” Cố Ngôn Tử nói.

“Không nghĩ tới biên kịch hắn nói dĩ nhiên là cậu… lúc trước tôi ngăn cản cậu, ngại quá.” Người nọ lại nói.

Cố Ngôn Tử còn nói không có việc gì.

Thanh niên đi cùng Chu đạo thực hay nói, cùng hắn nói chuyện rất thoái mái, chỉ là hôm nay hắn tới đây, chủ yếu là vì Chu đạo….

Cố Ngôn Tử cùng người này nói chuyện vài câu, đã biết tên của người này, sau đó liền biết được hắn là người đại diện của Chu đạo, liền nhìn về phía Chu đạo.

Trên mạng có tư liệu của Chu đạo, năm nay Chu đạo mới ba mươi lăm tuổi, nhưng nhìn hắn so với tuổi thực tế phải lớn hơn một chút.

Đầu của hắn có tóc trắng, nếp nhăn ở khóe mắt cũng rất rõ ràng.

Xem ra là một nam nhân rất thành thục, nhưng trên thực tế… cả người Chu đạo rất là thận trọng, giống như đứa nhỏ sợ người lạ.

“Chu đạo, về đầu tư của bộ phim này, còn có kịch bản…”

“Cậu… có thể nói chuyện với người đại diện của tôi.” Chu đạo nói.

Cố Ngôn Tử chú ý Chu đạo quá mức khẩn trương, đồng thời rất tín nhiệm  người đại diện của mình… Cố Ngôn Tử cũng liền nói chuyện với người đại diện của Chu đạo.

Người đại diện của Chu đạo rất nhanh cùng Cố Ngôn Tử bàn xong chuyện muốn nói, hai người trao đổi phương thức liên hệ.

Lúc này, thời gian đã không còn sớm, Cố Ngôn Tử chủ động mời bọn họ ăn cơm, nhưng bị từ chối.

Kỳ thật Cố Ngôn Tử cũng không muốn ở bên ngoài ăn, đối với lời từ chối cũng vừa lòng, hai bên đi ra quán cà phê.

Vào lúc ban đêm, Cố Ngôn Tử ăn cơm xong, liền đem chuyện buổi chiếu nói với Trịnh Gia Hòa, lại nói: “Chu đạo hình như quá hướng nội, từ đầu tới đuôi chỉ nói với em một câu, tất cả đều là người đại diện nói chuyện với em, cũng may hợp đồng cũng đã bàn bạc thỏa đáng.”

“Bàn xong là được rồi.” Trịnh Gia Hòa nói.

“Đúng vậy! người đại diện của Chu đạo thật thẳng thắn.” Cố Ngôn Tử cười cười, đang muốn nói cái gì, di động liền vang lên.

Gọi điện thoại tới chính là người đại diện của Chu đạo.

Cố Ngôn Tử nhận điện thoại, sau đó nghe đối phương nói: “Cố biên kịch, tôi còn muốn nói với cậu một chuyện… ngoại trừ những điều trong hợp đồng lúc trước, tôi còn muốn ký thêm một hợp đồng khác.”

“Anh muốn ký thêm cái gì?” Cố Ngôn Tử nhướng mày. Lúc trước hắn có ấn tượng rất tốt với người đại diện, nhưng hiện tại nghe lời nói của hắn, ấn tượng đối với hắn xuống dốc không phanh.

Trong giới này có ít người đại diện, ngoại trừ phụ trách diễn viên của mình, còn có thể nghĩ cách kiếm tiền ở chỗ khác.

Ví dụ như một đoàn phim nào đó, ban đầu tính toán trả tiền thù lao cho diễn viên là một trăm vạn, nhưng lúc bàn bạc với người đại diện, nói nghệ sĩ của mình chỉ cần tiền thù lao tám mươi vạn là được, nhưng phải đưa cho hắn mười lăm vạn…

Đoàn phim có thể tiết kiệm được năm vạn, đương nhiên là đồng ý, người đại diện thì sao?  Hắn có thể lấy tiền như vậy, khẳng định là ở chỗ diễn viên còn muốn lấy nhiều hơn.

Hiện tại người đại diện này của Chu đạo muốn ký thêm một phần hợp đồng khác, Cố Ngôn Tử lập tức nghĩ tới những chuyện này.

“Là như vậy, Chu đạo có một ít vấn đề về tâm lý, tôi cảm thấy phải ký thêm một phần hợp đồng khác để đảm bảo trong quá trình quay phim sẽ không xảy ra chuyện làm tổn thương tới hắn.” người ở bên kia điện thoại nói.

Cố Ngôn Tử sửng sốt.

Cố Ngôn Tử vừa là người đầu tư vừa là biên kịch, có một số việc không thể lừa hắn, người đại diện của Chu đạo cũng đem tình huống của Chu đạo nói ra: “khi Chu đạo còn trẻ đã từng bị bạo lực trường học, hoàn cảnh nhà hắn không tốt, bởi vậy bị chứng hậm hực cùng chướng ngại giao tiếp, sau đó đã trải qua trị liệu, chứng bệnh của hắn cũng đã chuyển biến tốt đẹp, bắt đầu làm đạo diến quay phim, tình huống của hắn càng tốt hơn, nhưng lúc trước sau khi phim hắn quay trình chiếu, liền gặp phải một chuyện….”

Lúc Chu đạo quay bộ phim đầu tiên, mới hai mươi bảy tuổi.

Lúc ấy không ai để hắn trong mắt, bộ phim điện ảnh kia bán vé cũng rất thấp, nhưng làm cho người ta không thể tưởng tượng chính là, Chu đạo đem bộ phim này ra nước ngoài tham gia một giải thưởng điện ảnh, cuối cùng lại được đề cử thành đạo diễn xuất sắc nhất.

Tuy nói cuối cùng Chu đạo không đoạt giải, nhưng chỉ là một để cử, liền đủ để chứng minh bản lĩnh của hắn… sau đó, một giám khảo của giải thưởng trong nước rất có danh tiếng sau khi xem phim của Chu đạo, lại đánh giá Chu đạo rất cao.

Chu đạo ở nước ngoài không nhận được giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất, ở trong nước cũng không nhận được, nhưng phim của hắn lại đoạt giải phim điện ảnh xuất sắc nhất.

Sau đó phim của Chu đạo quay, bộ sau càng nối tiếng hơn bộ trước, bán vé tuy rằng vẫn không tốt, nhưng danh tiếng rất tốt, đạo diễn xuất sắc nhất ở trong nước cuối cùng cũng tới tay.

Mà khi Chu đạo xảy ra chuyện chính là bộ phim điện ảnh của hắn chiếu vào  hai năm trước.

Lúc ấy phim của hắn va chạm với một bộ phim có chế tác lớn.

Khi đó ai cũng không để ý thành tựu nhỏ bé của hắn ở trong lòng, tất cả mọi người đều cảm thấy, bộ phim được chế tác lớn kia sẽ bán được nhiều vé hơn, về phần hắn…. một năm này khẳng định là lấy không ít giải thưởng.

Nhưng mà tất cả mọi người đều nghĩ sai rồi.

Bộ phim được chế tác lớn kia, tuy rằng lúc mới chiếu bán được rất nhiều vé, nhưng sau đó càng ngày càng thấp, bị người khác lên án, ngược lại phim của Chu đạo, thế nhưng không hiểu sao lại bạo phát phòng vé.

Đương nhiên cũng là có nguyên nhân.

Bộ phim này của Chu đạo, quay so với ba bộ phim trước ấm áp hơn nhiều, hơn nữa bộ phim này, nói về câu chuyện của một cậu bé sống ở trong một ngọn núi cố gắng thay đổi vận mệnh của mình, câu chuyện phấn đấu như vậy, rất nhiều người đồng ý xem.

Đứa nhỏ kia cho dù bỏ học, cho dù ở trong tầng hầm, cũng kiên trì mỗi ngày cầm sách giáo khoa học tập, khiến cho rất nhiều người xúc động.

Phim của Chu đạo nổi tiếng, nhưng với hắn mà nói cũng không phải là chuyện tốt, bởi vì ở trong cuộc sống, thường xuyên có người ở trên mạng nhục mạ hắn.

“Khi đó tình trạng của hắn tốt lên một chút, nhưng đụng tới những fan điên cuồng, thích bộ phim có chế tác lớn kia, bọn họ không chỉ ở trên mạng nhục mạ hắn, còn tra ra thông tin cá nhân của hắn….” người đại diện Chu đạo nói tới đây, cũng không nói tiếp nữa.

Nhưng Cố Ngôn Tử đã hiểu được.

Chu đạo tuy rằng chuyển biến tốt đẹp, nhưng bị kích thích như vậy, bệnh tình rất có thể sẽ càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Trách không được ở đời trước, Chu đạo lại nhiều năm không quay phim.

Mà đời này Chu đạo đồng ý quay kịch bản hắn viết, chỉ sợ là có quan hệ với hắn.

“Anh cứ gửi hợp đồng tới, tôi sẽ xem.” Cố Ngôn Tử nói.

Người đại diện Chu đạo đồng ý, không bao lâu, Cố Ngôn Tử nhận được một bộ hợp đồng được gửi qua internet.

Người đại diện của Chu đạo tên là Kim Uân, mà tên trên mạng của hắn, tên là thịt kho tàu.

Thịt kho tàu: “Phần hợp đồng này cậu ký với tôi, đừng để cho Chu đạo biết.”

Cố đại thiếu gia: “Không thành vấn đề.”

Thịt kho tàu: “Cảm ơn.”

Cố đại thiếu gia: “Không cần cảm ơn.”

Hai người cũng không nói chuyện nhiều, mà Cố Ngôn Tử sau khi xem qua hợp đồng của đối phương, liền cảm thấy hợp đồng này có thể ký.

Lúc này, hắn kỳ thật hơi lo lắng, lo lắng quay phim sẽ làm cho tình trạng của Chu đạo xấu đi, nhưng Kim Uân rõ ràng rất quan tâm Chu đạo, nhưng không có ngăn cản, vậy quay phim sẽ không ảnh hưởng tới trạng thái tinh thần của Chu đạo.

Cố Ngôn Tử hẹn Kim Uân ngày hôm sau gặp mặt, sau khi gặp mặt, bọn họ đối mặt ký tất cả hợp đồng.

“Lúc trước tôi cũng tìm hiểu cậu…. cậu thích nam nhân?” sau khi ký hợp đồng xong, Kim Uân đột nhiên hỏi.

Cố Ngôn Tử hơi sửng sốt, sau đó thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy.”

“Rất tốt.” Kim Uân hơi chần chờ, rất nhanh cười nói: “Tôi cũng vậy.”

“Khéo thật.” Cố Ngôn Tử không rõ đối phương vì sao lại nói như vậy.

“Chu đạo cũng vậy.” Kim Uân liếc mắt nhìn Cố Ngôn Tử.

Cố Ngôn Tử trừng mắt nhìn, cũng không kỳ quái.

Đời trước sau khi Chu đạo quay bộ phim về đề tài đồng tính kia, còn có người hoài nghi tính hướng của hắn, Cố Ngôn Tử cũng hiểu được Chu đạo hẳn là giống mình.

Hiện tại hắn chỉ qua là chứng thực chuyện này.

Từ từ! Cố Ngôn Tử đột nhiên nhìn về phía Kim Uân: “Anh và Chu đạo là một đôi sao?”

Kim Uân gật đầu: “Phải” về sau hắn cũng sẽ vào đoàn phim, việc này sợ là không giấu được Cố Ngôn Tử, hắn cũng liền hào phóng thừa nhận.

“Hai người thực xứng đôi.” Cố Ngôn Tử nói, tình huống của Chu đạo như vậy, có Kim Uân sẽ tốt hơn rất nhiều, hiện tại hắn hy vọng Kim Uân không phải là tên khốn kiếp, có thể đối tốt với Chu đạo một chút.

“Cảm ơn.” Kim Uân cười cười với Cố Ngôn Tử.

Bộ phim này, Cố Ngôn Tử rất coi trọng, theo sát toàn bộ hành trình.

Sau đó liền phát hiện, quay phim thật không dễ dàng.

Đồng thời hắn cũng hơi cảm khái. Kim Uân đối với Chu đạo thật sự rất tốt, tình huống hiện giờ của Chu đạo, không quá thích hợp tham dự giai đoạn chuẩn bị của đoàn phim, Kim Uân liền đem toàn bộ mọi chuyện gánh vác, bận rộn đến chân không chạm đất.

Cố Ngôn Tử đột nhiên nghĩ tới bộ phim về chủ đề đống tính mà Chu đạo đã quay.

Phim về đề tài đống tính, phần lớn là bi kịch, nhưng bộ phim kia của Chu đạo, nói về sự cứu giúp và chuộc tội, phần cuối cùng của phim là hình ảnh hừng đông, lại làm cho ánh mắt của người ta chua sót, nhịn không được rơi lệ, đồng thời toàn thân lại dào dạt ấm áp.

Lúc này Cố Ngôn Tử bận rộn, thời gian càng qua nhanh, đúng là rất nhanh đã tới cuối năm.

Tết âm lịch năm nay, là ở tháng hai, mà trước tết âm lịch, có một giải thưởng rất quan trọng đối với người trong giới giải trí.

Trước tháng hai hàng năm, giải thưởng Hồng Diệp sẽ tiến hành bình chọn cho các phim truyền hình trong năm trước.

Cố Ngôn Tử đã sớm quên chuyện này, cho tới khi sản xuất Điền gọi điện cho hắn, hưng phấn mà nói với hắn <Giang Sơn> được để cử là phim truyền hình xuất sắc nhất trong giải Hồng Diệp, mà hắn được để cử là biên kịch xuất sắc nhất.

Ngoại trừ những cái này, nữ chính của bộ phim truyền hình <Giang Sơn> này, còn được để cử là nữ chính xuất sắc nhất.

Điện ảnh và truyền hình Gia Thành hằng năm sẽ sản xuất vài bộ phim truyền hình, nhưng đã thật lầu rồi không có xuất hiện trong giải thưởng Hồng Diệp, thậm chí ngay cả đề cử cũng rất lâu rồi không có, hiện tại được đề cử, còn có hy vọng lấy thưởng rất lớn….

Thanh âm của sản xuất Điền đã hơi phát run.

“Chúc mừng.” Cố Ngôn Tử theo bản năng nói.

“Tôi phải nói chúc mừng với cậu mới đúng! Biên kịch xuất sắc nhất!” sản xuất Điền nói: “Cậu còn trẻ như vậy, đã được đề cử là biên kịch xuất sắc nhất, tiền đồ nhất định sẽ sáng lạn!”

Cố Ngôn Tử thực trẻ tuổi, lần này tuy rằng được để cử, nhưng hơn phân nửa sẽ không được đoạt giải, đã có thể được như vậy, đối với tương lai của Cố Ngôn Tử, cũng đã có ưu đãi rất lớn.

Sản xuất Điền còn thật lòng chúc mừng.

Mà Cố Ngôn Tử tới lúc này, mới có cảm giác chân thật.

Bình luận

Truyện đang đọc