ĐẠI THIẾU TRỞ VỀ

Máy bay tư nhân này cùng với máy bay hành khách bình thường không khác nhau lắm, có một phòng ngủ không lớn, một thư phòng, còn lại chính là phòng khách rộng mở.

Trong phòng khách đặt một cái sô pha, ở giữa đặt một bàn trà, hiện tại nhân viên máy bay nâng bàn trà lên cao kéo ra, lập tức thành một bàn ăn.

Bọn họ đặt một ít hoa quả, tiếp theo bưng  lên một ít đồ ăn nóng.

Những món ăn này, rõ ràng là mua ở bên ngoài rồi mới mang lên máy bay, đều rất tinh xảo hương vị cũng tốt.

Cha Trịnh và Trịnh Gia Hòa nói chuyện công ty, mẹ Trịnh và Cố Ngôn Tử nói chuyện về bát quái của giới giải trí, vừa nói chuyện phiếm vừa ăn đồ ăn, cuối cùng vô tình đã bay tới thành phố S.

Cha Trịnh lấy ra một cái áo khoác lông đưa cho mẹ Trịnh: “Bên ngoài hẳn là rất lạnh, mặc vào đi.”

“Chúng ta ra ngoài liền lên xe, có chỗ nào mà lạnh.” Mẹ Trịnh nói, vui rạo rực nhận lấy áo khoác mặc vào, lại cho Trịnh Gia Hòa cũng mặc vào một cái.

“Cảm tình của bác trai bác gái thật là tốt!” Cố Ngôn Tử nhìn một màn này, nói khẽ với Trịnh Gia Hòa.

Trịnh Gia Hòa gật đầu: “Cảm tình bọn họ tốt lắm.”

Cha mẹ hắn, lúc ở trong núi thì quen biết nhau, sau đó cha theo đuổi mẹ nhiều năm, mới rốt cục theo đuổi được mẹ, hai người dìu đỡ nhau từ khi còn trẻ cho tới bây giờ, cảm tình rất tốt.

Mầy người rất nhanh được đón vào xe thương vụ.

Trịnh gia ở thành phố S có biệt thự, vẫn luôn có người chăm sóc, có thể trực tiếp vào ở, thế nhưng lần này bọn họ cũng không lập tức trở về, mà là đi Cố gia trước.

Qua năm, chú Cố đã đi, cha Cố mẹ Cố cũng bận rộn công việc, nhưng bác Cố vẫn còn ở lại.

Bình thường bác Cố vẫn ở nước ngoài, đến năm mới mới về nước ở hai mươi ngày… bà phải đợi qua nguyên tiêu mới đi.

“Dì Tần!” thấy mẹ Trịnh tới, bác Cố cười kêu một tiếng: “Dì Tần dì càng ngày càng trẻ! Đúng rồi, cũng không thể gọi dì là dì Tần, vai vế của chúng ta….”

Bác Cố nói xong, liền cười nhìn về phía Trịnh Gia Hòa và Cố Ngôn Tử.

Bác Cố chủ yếu là muốn trêu ghẹo Trịnh Gia Hòa và Cố Ngôn Tử, nhưng cuối cùng mặt đỏ nhất lại là mẹ Trịnh.

“Chi Chi, bà đã đến rồi.” Bà nội Cố từ trong phòng đi ra, chào hỏi mẹ Trịnh một tiếng.

“Chị….” Mẹ Trịnh nhìn thấy bà nội Cố, vẻ mặt xấu hổ.

Mẹ Trịnh và bà nội Cố từ nhỏ tới lớn quan hệ rất tốt, hai người hầu như không hề giấu nhau điều gì, tuy rằng sau khi lớn tuổi, hai người ít gặp mặt, nhưng cảm tình cũng không nhạt đi.

Nguyên nhân chính là như vậy, lúc này mẹ Trịnh rất là chột dạ.

Bà nội Cố nhìn thấy bà như vậy, cũng không tức giận được: “Chúng ta đã một năm không gặp nhau, đi vào tâm sự cho tốt.”

Mẹ Trịnh liền lập tức đi theo.

Mà lúc này, ông nội Cố và cha Trịnh bắt đầu nói chuyện.

Tuổi của ông nội Cố so với cha Trịnh lớn hơn một chút, nhưng không lớn nhiều lắm, hai người đã có giao tình vài thập niên, quan hệ rất tốt.

Trước đây Cố Ngôn Tử thường xuyên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lúc ấy không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng hiện tại gặp lại, lại hơi xấu hổ.

So sánh ra thì những người khác thích ứng rất nhanh, Trịnh Gia Hòa thậm chí còn cùng bác Cố nói chuyện cũ….

Cố Ngôn Tử không có việc gì làm, liền quyết định lấy điện thoại, bắt đầu suy nghĩ kịch bản mới của mình.

Kịch bản mới này, hắn cũng không định tự mình viết, là lấy đến cho nhân viên của phòng làm việc của mình viết, cho nên, suy nghĩ của hắn cũng không nhiều, chỉ có một đại cương.

Hắn đọc rất nhiều sách, lại có trí nhớ vài năm sau, nếu kêu hắn tự làm một kịch bản hoàn chỉnh thì hắn không lập tức làm được, dù sao tư liệu phải tra cũng rất nhiều, những chi tiết nhỏ cũng quá nhiều, nhưng nếu kêu hắn làm đại cương, làm một giả thiết đơn giản, vậy thì không hề khó chút nào.

Lần này Cố Ngôn Tử định viết, vẫn là thể loại đô thị.

Có một ít đề tài, không làm qua là giẫm phải mìn, không làm qua là không thể chiếu phim hoặc là sụp đổ, nhưng phim đô thị chỉ cần biên kịch không viết lung tung, chọn diễn viên thích hợp, cục điện ảnh sẽ không bắt chẹt, bình thường cũng sẽ không thất bại.

Đương nhiên, một bộ phim truyền hình muốn được nhiều người thích, cũng phải có điểm khác biệt.

Bộ phim truyền hình này của Cố Ngôn Tử, hắn viết hơi không giống người thường.

Cha của nữ chính, là một nhà giàu mới nổi dựa vào sản xuất nông nghiệp làm giàu, thế nhưng hắn tuy rằng là nhà giàu mới nổi, nhưng thái độ làm người thực hiểu biết, rất coi trọng giáo dục, nữ nhi từ nhỏ đã được bồi dưỡng, cũng chính là nữ chính. Mà nữ chính không phụ sự kỳ vọng của mọi người, rất là xuất sắc.

Cha của nữ chính, là muốn nữ chính tiếp nhận công ty của hắn, không nghĩ tới một ngày đẹp trời hắn đột nhiên bị bệnh nặng.

Nữ chính ở nước ngoài học tập liền vội vàng về nước, đối mặt với công ty đã rối tung lên.

Đồng thời, bởi vì cô đột nhiên về nước, bạn trai của cô ở nước ngoài có người khác….

Nữ chính rút kinh nghiệm xương máu, thẳng thắn đá bạn trai, giao toàn bộ trái tim cho sự nghiệp.

Nhưng cha mẹ cô, lại hy vọng cô có thể kết hôn sinh con….

Nữ chính liền suy xét, muốn tìm một người bạn trai nghe lời có thể đặt ở trong nhà. Trong nhà người bạn trai này có thể nghèo một chút, nhưng nhất định phải đẹp, năng lực có thể nhỏ một chút, nhưng nhất định phải lo cho gia đình, thu vào có thể thấp một chút, nhưng lòng tự trọng không thể quá mạnh…. Mà quan trọng nhất là, cô không muốn tìm người buôn bán, tránh cho cuối cùng tìm về một nam nhân mơ ước việc làm ăn của nhà mình.

Nữ chính coi trọng nam chính là một thấy giáo dạy học.

Cô cảm thấy, tìm một ông chồng dốt đặc cán mai với buôn bán, nhưng chỉ số thông minh lại cao tương lai có thể dạy dỗ con cái, như vậy là tốt nhất.

Cô lại không biết, cô nghĩ nam chính chỉ là một người trợ giảng bình thường ở trường đại học, kỳ thật ở trong giới học thuật rất nổi tiếng…

Tình cảm của nữ chính và nam chính Cố Ngôn Tử đều viết ra, về phần những chi tiết ở bên trong, để cho nhân viên của hắn viết đi, sau đó hắn sẽ phụ trách sửa chữa.

Cố Ngôn Tử tính toán chờ ngày nghỉ của tết âm lịch kết thúc, sẽ đưa đại cương cho nhân viên của mình.

Hắn là một ông chủ tốt, tạm thời nên để cho bọn họ nghỉ ngơi thật tốt!

Ngón tay Cố Ngôn Tử bay nhanh trên điện thoại, mà lúc này, mẹ Trịnh nói với bà nội Cố về Trương Đình Nghiêm,  thậm chí nói ra cả hoài nghi của mình.

“Việc này để cho lão Trịnh đi làm, bà chỉ cần đứng ở bên cạnh lão Trịnh là được.” bà nội Cố nói: “Rồng sinh rồng phượng sinh phượng, con của chuột sẽ đào hang, thật là có đạo lý, cha mẹ nuôi của Trương Đình Nghiêm là người nhân hậu, thế nhưng lại nuôi ra người tính tình sai lệch như hắn.”

“Đúng vậy….” vẻ mặt mẹ Trịnh thực phức tạp.

“Không nói những chuyện này, chúng ta vẫn nên nói chuyện của Ngôn Tử và Gia Hòa đi!” bà nội Cố nói.

Mẹ Trịnh nghe vậy, lập tức liền ngồi nghiêm chỉnh: “Chị, chị cũng biết, Gia Hòa vẫn không tồi….”

“Gia Hòa không tồi, Ngôn Tử không xứng với hắn.”

“Không có không có, Ngôn Tử rất tốt.” Mẹ Trịnh vội vàng nói.

“Tiểu tử thối kia, sao so được với Gia Hòa, nghe nói hắn đối với Gia Hòa hết quấn lấy rồi lại đánh đập….”

“Nào có, đều là Gia Hòa, thế nhưng lại coi trọng Ngôn Tử….”

….

Hai người nói một hồi lâu, cuối cùng nhìn nhau cười, đột nhiên phát hiện không cần phải nói gì.

Vai vế lộn xộn thì cứ lộn xộn, cũng không phải là chuyện lớn gì.

Bà nội Cố và mẹ Trịnh nói chuyện thật vui vẻ, bên kia, cha Trịnh và ông nội Cố cũng nói chuyện với nhau thật vui.

Thật lâu sau, ông nội Cố cảm thán nói: “Cậu thật sự là nghĩ thoáng, tôi còn kém hơn cậu.”

Cha Trịnh nghe vậy, cười cười: “Khi tôi còn trẻ, đã qua những ngày khổ như vậy, có thể ăn no đối với tôi mà nói đã là chuyện hạnh phúc lớn lao, hiện giờ ngày qua tốt như vậy, tôi còn có gì mà phải bất mãn?”

“Cũng đúng.” Ông nội Cố gật đầu.

“Hơn nữa cả đời người, sinh không dùng chết cũng không mang theo được, quan trọng nhất chính là mình qua được những ngày vui vẻ hài lòng, mà muốn như vậy, có đôi khi phải nghĩ tới những chuyện vui vẻ.” cha Trịnh lại nói.

Ông nội Cố đồng ý.

Trước kia hắn một lòng muốn Cố gia như thế nào, nhưng hiện giờ tuổi lớn, hắn lại nghĩ thoáng hơn rất nhiều.

Người Trịnh gia ở lại Cố gia ăn cơm chiều, sau khi ăn cơm chiều, liền đi bên cạnh ở.

Kỳ thật Trịnh Gia Hòa muốn ở lại, nhưng cha Cố không đồng ý, lại không cho Cố Ngôn Tử đi qua.

Cố Ngôn Tử đồng ý.

Hai ngày hắn ở thành phố B hơi phóng túng, vẫn còn mệt, hôm nay nghỉ ngơi thật tốt cũng tốt, liền thẳng thắn không ở cùng Trịnh Gia Hòa.

Nếu không…. Hắn sợ mình không kìm lại được.

Nhưng mà….

Buổi tối hôm nay, Cố Ngôn Tử đang dùng điện thoại xem tiểu thuyết mới, liền thấy Trịnh Gia Hòa gọi điện tới: “Ngôn Tử, em đi ra.”

“?” Cố Ngôn Tử gửi dấu chấm hỏi trên QQ.

“Anh ở trong sân nhà em.” Trịnh Gia Hòa nói.

“Anh sao lại qua được?” Cố Ngôn Tử vừa hỏi, vừa xoay người đứng lên, lén lút đi xuống dưới lầu.

“Em quên rồi sao, lúc nhỏ em hay trốn sang nhà ông ngoại anh chơi, sau đó liền mở một cái cửa ở trên tường….” Trịnh Gia Hòa nói. lúc trước vì để thuận tiện cho Cố Ngôn Tử, liền làm một cái cửa nhỏ ở chỗ tường giữa hai nhà,  thế nhưng chờ ông ngoại và bà ngoại hắn lần lượt qua đời, một tòa nhà bị bỏ không, cửa này liền hoàn toàn trở thành vật trang trí, thậm chí tất cả mọi người đều quên mất nó.

Trịnh Gia Hòa hỏi lão quản gia trong nhà, mới có được chìa khóa.

Sau đó, hắn liền lừa Cố Ngôn Tử trở lại.

Đương nhiên tuy rằng lừa người trở lại, nhưng hắn cuối cùng cũng không làm gì, còn nhìn chằm chằm Cố Ngôn Tử buộc hắn đi ngủ sớm.

Mấy ngày nay cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi của Cố Ngôn Tử không có quy luật, sau đó liền quen thức đêm, vậy cũng không tốt.

Trịnh Gia Hòa và Cố Ngôn Tử ôm nhau mà  ngủ, tới ngày hôm sau, cha Cố vừa tức giận vừa hiểu được, sau đó đành cho Trịnh Gia Hòa ở Cố gia.

Để cho con hắn ở Trịnh gia, không bằng để cho Trịnh Gia Hòa đến ở nhà bọn họ!

Trịnh Gia Hòa vui vẻ đồng ý.

Người Trịnh gia ở thành phố S ba ngày, liền đi trở về.

Thứ nhất, Trịnh Gia Hòa bận rộn nhiều việc, không thể trì hoãn được, thứ hai… cha Trịnh tra được một chuyện.

Cảm tình cha Trịnh đối với Trương Đình Nghiêm, kỳ thật rất phức tạp.

Cũng vì xuất phát từ đủ loại nguyên nhân, hắn đồng ý kéo Trương Đình Nghiêm một phen, để cho Trương Đình Nghiêm qua tốt một chút, về phương diện khác…. Hắn cho dù ngoài mặt dấu diếm, nhưng trong lòng kỳ thật cũng không thích người này.

Nguyên nhân chính cũng là như vậy, trước kia hắn chưa bao giờ điều tra qua Trương Đình Nghiêm, cũng không truy cứu Trương Đình Nghiêm tới cùng.

Hắn vẫn nghĩ, Trương Đình Nghiêm là người miệng lưỡi trơn tru không đáng tin cậy, là tiểu nhân thấy quyền thế thì muốn bám lên, lại không nghĩ hắn thế nhưng lại có gan hại người!

Đồng thời, hắn cũng hơi khó hiểu.

Trương Đình Nghiêm… vì sao muốn hại hắn?

Phát hiện Trương Đình Nghiêm cùng một bảo mẫu nhà mình qua lại gần gũi, còn đưa cho bảo mẫu kia một ít đồ vật, sặc mặt cha Trịnh xanh mét hừ lạnh một tiếng.

Bình luận

Truyện đang đọc