ĐẠI TỐNG SIÊU CẤP HỌC BÁ


Triều Tống chưa có ảnh chụp hoặc là ảnh điện tử, danh tác phần lớn thông qua vẽ lưu truyền xuống, người thưởng thức dù sao cũng rất ít, cho nên giống như Phạm Thiết Qua, cũng chỉ nghe danh, không thấy qua bức tranh này, kỳ thật rất bình thường.

Phạm Ninh cười giải thích:- Bức danh họa của Phạm Khoan, tên là Khê Sơn Hành Lữ Đồ, tảng đá này giống với bức vẽ như đúc, cho nên tảng đá này được gọi là Khê Sơn Hành Lữ Thạch, là trân phẩm trong mắt văn nhân, ngay cả Lý huyện lệnh cũng động tâm với nó.

- Vậy làm sao đệ lại biết? – Minh Nhân và Minh Lễ hiếu kì hỏi.

Phạm Ninh không giấu diếm, kể lại quá trình mình dùng ba quan tiền mua tảng đá kia cho phụ tử ba người một lần, hơn nữa hắn ám chỉ Nhị thúc, cái người bán hàng kia chỉ tốn mấy chục văn tiền mua tảng đá kia.

Hai huynh đệ nghe được thản nhiên hướng tới, Minh Nhân đập một quyền lên bàn:- Ta quyết định, ngày mai ta phải đi các thôn xóm Thái Hồ mua đá.

Minh Lễ ôm bả vai huynh đệ, trong mắt toát ra nét thương cảm giống như thi nhân:- Con đường phát tài cô độc mà xa xôi, hơn nữa bạc quá nặng, một mình huynh gánh không nổi, thêm ta nữa!- Hai tên ngốc các ngươi! – Phạm Thiết Qua tức sôi máu.

Y hung tợn trừng hai đứa con trai, thẳng cổ giận dữ hét:- Cút trở về phòng làm bài tập ngay cho ta! Sáng mai thành thật đi học, không cho nghĩ ngợi lung tung!Hai huynh đệ làm mặt quỷ về phía Phạm Ninh, nhanh như thỏ chạy mất.

Mãi tới tối Phạm Ninh về tới Mộc Đổ trấn, vừa vào nhà thì mẹ hắn Trương Tam Nương liền giận nói:- Sao giờ con mới về, đã ăn cơm chưa?- Con vẫn chưa ăn.

- Con chờ chút, mẹ nấu cho bát mì.


Tam Nương bước nhanh tới nhà bếp, Phạm Ninh đi quanh nhà, không thấy cha đâu, hắn liền hỏi:- Mẹ, cha đâu rồi?- Ông ấy và tam thúc con trở về nhà cũ rồi, chuẩn bị thuê người về xây nhà.

Phạm Ninh trở về phòng mình, cất kỹ đá Thái Hồ, vô tình trông thấy một tấm thiệp mời vô cùng đẹp trên bàn của mình.

Trên mặt thiệp mời là một hàng chữ màu vàng, xung quanh dát kim tuyến, hắn liền mở ra, hóa ra là thiệp mời tới dự lễ mừng thọ tuổi 60 Chu Nguyên Phủ.

Vừa thấy nét chữ, hắn liền mỉm cười, là nét chữ của Chu Bội.

Đã mấy ngày không gặp rồi, không biết nàng bận cái gì.

Nhìn lại ngày giờ, hắn liền giật nảy mình, ngày mừng thọ là ngày kia, hắn vẫn chưa chuẩn bị gì cả.

Tiếng gọi của mẹ hắn ngoài sân vọng tới:- Ninh nhi, mau xuống ăn cơm đi.

- Con đến đây.

Phạm Ninh cầm thiệp mời chạy nhanh xuống lầu, tay quơ thiệp mời hỏi:- Mẹ ơi, thiệp này được mang tới từ lúc nào?- Giữa trưa nay, tiểu thư của Chu gia tự mình mang tới, nói con nhất định phải đi.

Trương Tam Nương bưng một bát mì nóng hổi đặt lên bàn, bên trên có bỏ một quả trứng chần nước sôi.

Trương Tam Nương ngồi trước bàn, nhìn con trai ăn, cười tủm tỉm:- Chu tiểu thư thật là người hiểu biết lễ nghĩa, thân phận người ta cao quý như vậy, không ngờ tự mình mang thiệp mời đến cho con, không chỉ có vậy, con bé còn mang quà đến cho mẹ.

- Mẹ nhận món quà của nàng rồi sao?Trương Tam Nương lập tức mất hứng:- Con nói vậy là sao? Người ta có tâm như vậy, chẳng lẽ ta không nhận?- Mẹ, coi như con chưa nói gì, mẹ kể tiếp đi.

Trương Tam Nương liếc Phạm Ninh một cái, cười nói:- Trong mắt mẹ, nàng ta giống như tiên nữ, mẹ thích cái miệng nhỏ nhắn của nàng nhất, bờ môi đầy đặn, vừa đỏ vừa mọng, nhất là ánh mắt xinh đẹp ấy, giống như là một viên đá quý lấp lánh.

- Nhìn lại làn da của con bé, vừa trắng lại vừa mịn, thật là giống… quả trứng gà vừa bóc vỏ vậy.

Phạm Ninh cắn miếng trứng chần nước sôi trong bát mì, nghe được câu này, lập tức bị nghẹn, vội vàng buông đũa xuống.


Trương Tam Nương giật mình, vội vàng đứng dậy bưng một chén nước tới cho con trai.

Phạm Ninh uống một hơi hết sạch nước mới cảm thấy đỡ hơn một chút.

Hắn không muốn nghe mẫu thân nói về Chu Bội nữa, liền quan sát căn phòng nói:- Nếu sửa sang lại nhà cũ, mẹ định bán cái nhà này sao?Trương Tam Nương lắc đầu:- Mẹ và cha con đã bàn qua, nhà ở đây để cho con, chúng ta sẽ về ở căn nhà tại quê luôn.

Phạm Ninh cảm động, liền vội vàng lắc đầu:- Mẹ, con không cần đâu.

- Đừng nói điều ngốc nghếch nữa.

Con năm nay đã chín tuổi, qua thêm bảy tám năm nữa phải nghĩ đến chuyện lớn cả đời, bắt đầu đính hôn rồi thêm các việc khác, nếu không có nhà ở, ai dám gả con gái cho con? Chuyện này con đừng can thiệp vào, mẹ và cha đã quyết định rồi.

Trương Tam Nương tuy khen Chu Bội là thế, nhưng trong thâm tâm biết rằng, gia cảnh hai nhà chênh lệch nhau rất xa, thích nàng thì rất thích, nhưng sự thật thì không thể thay đổi.

Phạm Ninh lại ăn vài miếng mì, nghi ngờ hỏi:- Việc xây nhà ở quê, mẹ có đủ tiền chứ ạ?- Có đủ rồi, nhà chúng ta vốn đã tích góp được một chút, mấy tháng nay cha con kiếm thêm được hơn bốn mươi quan tiền, thêm phần thưởng từ việc con tham gia thi đấu thần đồng, hiện nay chúng ta có một trăm năm mươi quan tiền, xây một cái nhà lớn ở nông thôn cũng chỉ tốn nhiều nhất sáu mươi quan tiền thôi.

Từ ngoài sân truyền đến tiếng cha hắn, Phạm Thiết Chu:- Không cần đến sáu mươi quan tiền đâu.

Trương Tam Nương vội vàng đứng dậy đi ra ngoài đón:- Cha con đã về rồi!- Mọi người đã ăn cơm chưa?- Vẫn chưa ăn! Bận rộn suốt một ngày, chưa muốn ăn.

Trương Tam Nương lại đi vào bếp:- Để ta đi nấu mì cho hai người.

Trong chốc lát, Phạm Thiết Chu dẫn theo Phạm Thiết Ngưu bước vào, Phạm Thiết Chu cười với con trai:- Hôm nay chúng ta chỉ tốn năm mươi lăm quan tiền là đã thu xếp xong tất cả mọi chuyện.


Phạm Ninh cười hỏi:- Bao gồm cả tiền mua đất sao?- Phía tây nhà cũ của chúng ta chính là hai mẫu đất của nhà Lưu Nhị thúc đấy, chúng ta hôm nay đã đàm phán xong, mua lại với giá mười hai quan tiền, sau đó xây một căn nhà hai gian, mái ngói, tường gạch màu xanh, đã khoán anh em nhà họ Vương giá bốn mươi quan tiền rồi, ta tính chi thêm mấy quan tiền để xây một cái bến thuyền nho nhỏ để tiện dừng thuyền.

Phạm Ninh nhớ tới một việc, vội nói:- Cha, ở gian bếp của nhà cũ có một tảng đá, đó là đá Thái Hồ của con, cha đừng ném đi nha.

- Tất nhiên cha biết đó là đá của con rồi, tam thúc đã giúp con khiêng về, đang ở trong sân đó.

Ngày kia chính là ngày sinh thần của Chu đại quan, Phạm Ninh định ngày mai về nhà cũ mướn người mang khối đá Thái Hồ đó đến đây, không ngờ tam thúc đã thay mình khiêng tới đây.

Hắn liền mừng rỡ:- Cảm ơn tam thúc!Hắn nóng lòng, ruột gan như có lửa đốt, đặt bát xuống chạy ra sân, suýt nữa va vào mẹ hắn đang bước vào cửa.

Trương Tam Nương sợ tới mức lùi lại một bước, nước mì nóng tràn ra ngón tay, bỏng rát tới mức suýt nữa thì đánh rơi bát mì.

Trương Tam Nương tức giận mắng to:- Tên nhãi thối tha, vội vội vàng vàng, khi nào mới sửa được cái tật này?Phạm Ninh le lưỡi, chạy vội ra sân, thấy một khối đá Thái Hồ dựng dưới tán cây, chính là khối đá hắn phát hiện trong rừng trúc -Tấn Nương vũ y thạch (tượng Tấn Nương đang múa).

.


Bình luận

Truyện đang đọc