ĐẠI TỐNG SIÊU CẤP HỌC BÁ


- Tiểu tử nhà ngươi khôn khéo vừa thôi, ta đang nói chuyện nghiêm túc đấy.

- Ngươi nói đi, ta đang nghe!Chu Bội ngồi trên một cái ghế to, chân đi đôi giày thêu màu xanh lá đung đưa, nàng dường như đang tính toán cái gì đó.

Một lát sau nàng nhíu mày lại, mắt đẹp hiện ra ý cười:- Ta quyết định rồi, ta sẽ đầu tư ba ngàn lượng bạc vào cửa tiệm của ngươi.

Phạm Ninh sợ hết hồn, hắn đang định đem bán khối đá ven suối giá năm trăm lượng bạc làm vốn mở cửa tiệm.

Tuy nhiên Chu Bội lại ném tiền vào cửa tiệm của mình, Phạm Ninh lập tức vui mừng, nhướn mày hỏi:- Ngươi nói thật chứ?- Ngươi thấy bộ dạng ta giống nói đùa sao?Chu Bội xụ mặt, nghiêm túc nói:- Thứ nhất, ta đầu tư ba ngàn lượng bạc thì ta muốn lấy bốn phần cửa tiệm; thứ hai, mỗi tháng phải báo cáo thu chi với ta; thứ ba, phần của ngươi không được tùy ý cho người khác, nếu muốn phải hỏi ý kiến ta.

Phạm Ninh gãi đầu, điều kiện thứ nhất không phải hà khắc, ba ngàn lượng bạc đổi lấy bốn phần, chính hắn còn được lợi.

Cái điều kiện thứ ba cũng có thể chấp nhận, dù sao hắn cũng sẽ không dễ nhường lại cho ai phần của mình.


Nhưng về điều kiện thứ hai, hắn cảm thấy khó thực hiện, mỗi tháng báo cáo thu chi với nàng, lúc mình phải học bài, làm sao có thời gian?Chu Bội dường như biết Phạm Ninh khó xử, nàng thản nhiên nói:- Ta không nói là phải báo cáo thu chi trước mặt ta, viết thư báo cáo cũng được.

Cách này không tồi, Phạm Ninh vui vẻ đồng ý:- Một lời đã quyết!***Việc Chu Bội đầu tư làm rối loạn kế hoạch tỉ mỉ của Phạm Ninh, đương nhiên, việc đầu tư của Chu Bội vào cửa tiệm là một chuyện tốt.

Gần như tất cả các nhà quyền quý, giàu có ở toàn bộ vùng Giang Nam đều tới tham gia chúc thọ Chu Nguyên Phủ, một khi cửa tiệm của cháu gái nhà họ Chu được khai trương, khi bọn họ đến Mộc Đổ trấn mua đá, có thể không nể mặt Chu gia sao?Phạm Ninh đứng trong nhà thủy tạ suy nghĩ, ánh mắt vô tình nhìn lại phía trên đỉnh núi, tiểu ca ca của Chu Bội, Chu Triết vẫn đang ngồi trong đình tựa như một hòa thượng đang ngồi thiền, lâu vậy rồi mà chưa thấy đứng dậy, chẳng lẽ y ngày nào cũng vậy?Lúc này có một người đàn bà trung tuổi bước đến chỗ Chu Triết nói vài câu, không ngờ Chu Triết đứng dậy đi theo bà ta, điều này khiến Phạm Ninh cảm thấy hơi kỳ lạ, người phụ nữ này là ai?Bà ta tuy mặc một bộ đồ làm từ vải bồi loại tốt nhất, nhưng nhìn khí chất rất bình thường, chắc không phải mẹ của Chu Bội, cũng không phải nhũ mẫu gì cả.

Vừa nghĩ đến, Phạm Ninh lập tức hiểu ra, người phụ nữ này là nhũ mẫu đã già chuyên môn chăm sóc cho Chu Triết, cho nên Chu Triết mới nghe lời, theo bà ta đi khỏi.

Cửa phía sau mở ra, Chu Bội cầm hai quyển trục đi vào:- A Ngốc, đi chuẩn bị đi! Buổi đấu giá thạch sắp bắt đầu rồi.

Phạm Ninh phấn chấn tinh thần, đây chính là mục đích thực sự khiến hắn đến Chu phủ, hắn thấy Chu Bội cầm một quyển trục giống như một bức tranh cuốn lại, thuận miệng hỏi:- Bức tranh trong tay ngươi là tranh gì?Chu Bội cười thần bí:- Đương nhiên là bức tranh ta chuẩn bị cho buổi đấu thạch, không đơn giản như ngươi nghĩ, dựa vào miệng lưỡi nhanh nhẹn khó giành được thắng lợi, vì vậy phải có sự chuẩn bị.

Nói xong, nàng đặt bức tranh lên bàn, cẩn thận mở ra, trên đó vẽ một vũ y đường nét mềm mại, kỹ thuật múa tự nhiên, vô cùng sống động, sôi nổi, giống hệt Đôn Hoàng bay trên trời.

Mắt Phạm Ninh mở to, cái này không phải là đá Tấn Nương Vũ Y của mình sao?Váy áo bay bồng bềnh, rất giống vũ nữ cực kỳ hấp dẫn trong bức tranh.

Phạm Ninh thật là khâm phục cô bé này, không ngờ có thể tìm ra điển tích liên quan.

Phạm Ninh lại nhìn một chút lời tựa, chính là Lục Tham Vi đích thân vẽ, tên là Nam Triều Vũ Nữ Đồ, Phạm Ninh tất nhiên là biết Lục Tham Vi, danh họa nổi tiếng khắp Tô Châu thời Nam Triều.

Theo như Lịch Đại Danh Họa Ký của Trương Ngạn Viễn, y đã thu về trong tay rất nhiều tác phẩm của họa sĩ này, bức Nam Triều Vũ Nữ Đồ chính là một trong số đó.

Phạm Ninh hỏi:- Đây là bản gốc sao?- Đây là bản sao, bản gốc ở chỗ ông nội ta.

Chu Bội đắc ý nói:- Ông nội ta tốn mười ngàn quan tiền mua được, sau khi thăm dò con cháu của Lục Tham Vi.


Phạm Ninh lập tức kích động:- Có bức tranh này, khối đá Tấn Nương Vũ Y đã trở thành khối đá Thái Hồ loại cực phẩm rồi, chỉ cần đổi tên thành đá Nam Triều Vũ Nữ là được.

- Đồ nhà quê, nhìn bức này đã!Chu Bội cười hì hì chầm chậm mở một bức tranh khác, Phạm Ninh thở dài một tiếng, sự thật đúng như suy nghĩ của hắn, là Khê Sơn Hành Lữ Đồ của Phạm Khoan, và đó cũng là bản sao.

Nhưng có hai bức tranh này, hắn có thể dựa vào hai khối đá Thái Hồ bộc lộ tài năng trong buổi đấu giá.

Giống như một cái bát, vốn dĩ là một cái bát mẻ cũ rích, nhưng nếu một đại sư nổi tiếng dùng qua cái bát đó, lập tức nó sẽ có linh hồn, trở thành vật trưng bày trong tủ.

Đá Thái Hồ cũng giống như vậy, nếu như không có bức Khê Sơn Hành Lữ Đồ kia, khối đá của Phạm Ninh cũng chỉ là một khối đá Thái Hồ thượng phẩm.

Nhưng Khê Sơn Hành Lữ Đồ kia đã mang lại linh hồn cho đá Thái Hồ, khiến nó có khí chất cao quý, giá trị bỗng nhiên được tăng lên rất nhiều lần.

So ra mà nói, khối đá Nam Triều Vũ Nữ vẫn có chút kém, dù sao địa vị của Phạm Khoan ở triều Tống cũng không nhỏ.

- Có hai bức tranh này, tại buổi đấu thạch hôm nay sẽ không bị chèn ép.

Chu Bội cuộn tròn bức tranh cười nói:- Hội đấu thạch chắc đã bắt đầu rồi, chúng ta đi thôi!***Đấu thạch, đấu trà, đấu tranh và đấu thơ ở thời Tống đều giống nhau, đều là một nhóm người có học tham gia hoạt động vì mục đích yêu thích, chỉ có điều đấu thạch lại ở một mức cao hơn, không giống như đấu trà tốn chi phí khá thấp, lại phổ biến.


Đấu thạch thường thường thịnh hành trong tầng lớp học thức cao, nhưng ở các nhóm người buôn bán bậc trung có học thì cũng khá phổ biến.

Một khối đá không những thể hiện tư tưởng của bản thân, mà còn để khoe khoang, đồng thời chính tảng đá cũng có giá trị, có những giá trị tiềm tàng, giá trị của nó phù hợp với sự giàu sang của người giàu có.

Cả đấu trà và đấu thạch đều rất coi trọng phạm vi, vật họp theo loài, người cùng người, giống như tứ thúc của Phạm Ninh - Phạm Đồng cùng một đám người thi rớt tú tài đấu trà, đây chính là phạm vi của họ, hắn không thể hòa vào đám người đấu trà.

Phạm vi đấu thạch cũng vậy, phủ Bình Giang có rất nhiều người thưởng thức tác phẩm đá, có rất nhiều phạm vi, đa số chỉ tốn mấy trăm văn hoặc mấy quan tiền để mua đá bình thường ngắm, bọn họ là khách hàng chủ yếu của ngõ Kỳ Thạch.

Nhưng ở Bình Giang phủ vẫn có hai phạm vi đấu thạch cao cấp, mỗi phạm vi đều có khoảng ba mươi đến bốn mươi người, có văn nhân, thương nhân, mỗi người đều nắm giữ khối tài sản khổng lồ, họ mới có thể bỏ nhiều tiền thu thập đá có tên tuổi.

Ví dụ như ông nội của Từ Tích là Từ Trọng, lão cũng là một thành viên trong một phạm vi, cho nên lão mới mở ra tiệm Kỳ Thạch để sưu tầm các khối đá cho các khách hàng cao cấp.

.


Bình luận

Truyện đang đọc