[ĐAM MỸ] TỨ HÔN

Tác giả: Đản Thát Quân

Biên tập: Red9

"Tướng quân!"

Phó tướng cưỡi ngựa từ xa chạy vội tới, sau đó ghìm dây cương lại đứng bên cạnh Đỗ Hành.

"Tình hình trận chiến như thế nào?" Đỗ Hành ở trên lưng ngựa thấy thế liền hỏi.

"Như tướng quân dự liệu."

Đỗ Hành nhìn những tướng sĩ bên cạnh còn dư không lại bao nhiêu liền cất tiếng cười to, nói ba chữ "Được". Sau đó y giơ bát rượu trong tay lên, cất cao giọng nói "Các huynh đệ, các ngươi đều là binh sĩ tinh nhuệ của Tiếu thị, đều là những tướng sĩ anh dũng! Đây là trận cuối, tất cả chúng ta cùng uống cạn bát rượu đầy, quyết chiến với kẻ địch, không chết không từ!" Y ngửa mặt uống cạn rượu, sau đó không do dự nâng bát ném mạnh xuống đất vỡ tan.

Bên cạnh y, mười mấy tướng sĩ mặt đầy máu me, trên người bao phủ một tầng bụi bặm đều nâng bát uống một hơi cạn sạch, cùng đồng thanh hô lớn.

"Có chết cũng không từ."

"Có chết cũng không từ."

"Có chết cũng không từ."

Đỗ Hành đến nơi đang nổi lên trận lửa lớn, bên tai truyền đến tiếng vang của đao kiếm đang va đập vào nhau của các tướng sĩ. Y biết rõ trận chiến này, bọn họ nhất định một đi không trở lại. Song, nam nhi lại chết ở nơi gần quê nhà, da ngựa bọc thây, là nơi chiến trường Tu La thảm khốc, một lần duy nhất này của họ cũng đáng giá!

Y chậm rãi giơ lên thanh kiếm nhuộm đầy máu tươi trong tay, dùng sức thúc mạnh vào ngựa xông lên phía trước, miệng thét lớn.

"Các huynh đệ, giết!"

"Giết!"

"Giết!"

"Giết!"

Trên chiến trường ánh đao bóng loáng, khói lửa tứ phía bốc lên.

Hai mắt của Đỗ Hành đỏ cả lên, tay cầm Xích Tiêu trong tay vung lên không biết mệt mỏi, hàn quang bức người, bảo kiếm như bao bởi sương tuyết giờ đã dính đầy những vết máu nhầy nhụa.

"Giết Đỗ Hành, cắt lấy thủ cấp, Đại Vương sẽ có thưởng."

Rõ ràng không còn mấy người tại nơi hiểm yếu này chống lại đoàn người Đỗ Hành, quan Tư Đồ không nhịn được tức giận quát lớn.

Từ lâu hai con mắt đã đỏ lên trông thấy, nghe xong những lời này Đỗ Hành liền không kiềm chế nổi cảm xúc mà càng đánh càng hăng. Trong nháy mắt, mọi áp lực đều dồn về phía Đỗ Hành, nhưng y vẫn không lộ ra một tia yếu thế.

"Bắn cung!"

Tên quan Tư Đồ không màng đến những binh lính của mình đang bao vây xung quanh Đỗ Hành, phất tay ra lệnh khai cung.

Vô số mũi tên như màn mưa nhanh chóng lao tới, Đỗ Hành đạp lên ngựa tung mình lên trên không, không ngừng vung Xích Tiêu, dù vậy trên người vẫn bị trúng không ít mũi tên. Mấy chục binh lính cùng nhau xông lên, trong nháy mắt liền bao y lại bên trong.

"Đỗ tướng quân!"

"Đỗ Hành!"

Các tướng sĩ cùng thủ hạ dưới trướng của Đỗ Hành không nhịn được bi thống rống lên, nhanh chóng xông lên mở con đường máu chạy đến bên y, gắng bảo vệ y ở bên trong.

Thanh trường kiếm của Đỗ Hành chống xuống đất, y vốn không thể để bản thân ngã xuống mà phải đứng vững hai chân, nhưng cả thân thể vô lực vịn lấy thanh kiếm chậm rãi ngã xuống.

"Đỗ tướng quân!"

Tất cả tướng sĩ đều đồng thanh rống lên.

Đỗ Hành chỉ cảm thấy sức mạnh của thân thể dần biến mất, nhưng không cảm thấy đau mà ngược lại, tầm mắt càng ngày càng thêm mơ hồ.

Nhớ đến Đỗ Nguyễn cùng nụ cười ác độc, y không khỏi bất đắc dĩ kéo môi lên.

Có lẽ bởi vì Đỗ Nguyễn dùng trăm phương ngàn kế, từng bước áp sát, có lẽ cũng bởi vì quan hệ mờ ám của y và Tiếu Mặc, sớm đã có quá nhiều vấn đề.

Tất cả đều làm cho bọn họ từng bước đi về phía đối lập nhau.

Ngươi sống, ta chết.

Nhưng cũng tốt, ai nói cái chết không phải là một cách giải thoát?

Vào giờ khắc này, trong đầu chợt vang lên một âm thanh, miễn cưỡng đánh gãy những hình ảnh, hồi ức.

"Tử Kính, cùng ta ngồi ngắm nhìn giang sơn, từ đây tận tình góp sức vì thiên hạ, không phải tốt hơn sao?"

Đêm trước y xuất chiến, Tiểu Kỳ nhịn không được nhẹ giọng hỏi.

Y còn nhớ, khi đó y đã trả lời "Không được. Nếu chỉ để ngắm nhìn một thiên hạ thái bình, vậy còn cần Tử Kính làm gì nữa?"

...

Có lẽ, cả đời này của y có duy nhất một lời nói dối.

Đỗ Hành nặng nề ngã xuống vũng máu, bỗng nhiên không biết từ nơi nào thổi đến một cơn gió mát, xen lẫn vô số cánh hoa đào màu hồng nhạt, giống như lần đầu gặp nhau vậy.

Người kia ngồi dưới tán cây đào chìm trong giấc ngủ.

Cánh hoa bay lả tả chậm rãi rơi lưu lại trên người hắn, hạ trên người hắn, ánh mắt ấy như nhắm cũng như đang hé mở, ánh mắt này của hắn có chút ôn nhu mà cũng có chút gì đó bi thương.

Đỗ Hành cảm giác như hắn đang đi qua một màn trời đầy hoa, thấy hắn nhìn mình nở một nụ cười ấm áp.

Nhưng sinh mệnh này giống như nhanh chóng sẽ tiêu tan, tầm mắt cũng không rõ ràng.

Khoé môi của Đỗ Hành không ngừng ngước lên, y thấy màu áo bay phất phới của người đó, phiêu dật trong gió.

Nhân sinh giống như chỉ mới là lần đầu tiên gặp gỡ, thật tốt.

Nhưng nếu có kiếp sau, ta chỉ nguyện.... Ta và ngươi không có ngày tương ngộ.

Đế đô, Trường An.

"Nhìn kìa, đó là thần tích(1)! Thần tích!"

Bên ngoài truyền đến tiếng huyên náo của mọi người, một khoảng trời tối đen của màn đêm ở đế đô bỗng từ trên hạ xuống vô vàn kim quang.

Tiếu Mặc bước đi lảo đảo đi ra bên ngoài.

Bên trong hoàng cung truyền đến tiếng kêu kịch liệt của mọi người, cuối cùng không biết ai đó hô lên một tiếng "Trời phù hộ Bách Việt, Đại Vương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Âm thanh càng lúc càng lớn, cuối cùng tất cả mọi người ở trong cung đều quỳ xuống, cùng một lòng mà lớn tiếng hô...

"Trời phù hộ Bách Việt, Đại Vương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

"Trời phù hộ Bách Việt, Đại Vương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

"Trời phù hộ Bách Việt, Ngô Vương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

...

Âm thanh hùng tráng vang chuyển cả trời đất, phảng phất như một trận cuồng phong bao phủ toàn bộ đế đô khiến lòng người nhiệt huyết sôi trào.

Tiếu Mặc đứng đó, ánh kim quang mình rồng thêu trên hoàng bào mà hắn mặc ánh lên. Gió rì rào thổi lên khiến mái tóc phất phơ trong gió, tựa hồ kéo dài ánh lên màu trắng như tuyết. Ánh mắt của hắn nhìn về một nơi nào đó xa xăm, bễ nghễ thiên hạ.

Kim quang hạ xuống càng ngày càng nhiều, nháy mắt hướng hoàng cung bay đến tụ lại bên người Tiếu Mặc, hắn làm trung tâm, kim quang chậm rãi lan toả.

Tiếu Mặc rốt cuộc run rẩy đưa tay sờ lên kim quang bên người, kim quang lại giống như bông tuyết, chạm đến trong nháy mắt liền tan ra.

Cảm giác ấm áp thật hợp với lòng người.... Giống như là y vậy.

"Bệ hạ... Bệ hạ... Trận chiến ở Di Địch quân ta đại thắng." Tô Ninh Hải từ xa bước nhanh tới, sau đó nặng nề hướng Tiếu Mặc quỳ xuống, mắt rưng rưng bi thống mà phục ngã xuống đất "Nhưng Đỗ tướng quân y... Đã dùng thân báo quốc."

Tiếu Mặc vô lực dựa vào cửa cung lớn mày đỏ, ngón tay thon dài nắm thành quyền.

Đỗ.... Hành.

Tiếu Mặc muốn nói gì đó nhưng ngay cả một từ hắn cũng không thốt ra được.

Y rõ ràng, rõ ràng là đã không còn có thể trở lại nữa.

Chính Tiếu Mặc hắn đã tự tay ép Đỗ Hành đi đến con đường đó, là hắn vốn biết rõ trận chiến ở Di Địch không khác nào con đường chết nhưng vẫn ép Đỗ Hành phải đi xa!

Con đường Đế Vương xa ngàn dặm nhuốm đầy màu đỏ của máu, nhất định nhất tướng công thành vạn cốt kho (2).

Thiên hạ rộng lớn này, đều là giang sơn của Tiếu thị hắn.

Hắn rốt cuộc cũng trở thành vị vua Tiếu thị vĩ đại nhất, hắn rốt cuộc cũng trở thành....

Nhưng, sẽ chẳng còn có người vào trời đông giá rét đem tay của hắn đặt vào ngực áo mình, sẽ chẳng còn người ôm chặt hắn, nhẹ nhàng an ủi hắn khi hắn gặp ác mộng, cũng sẽ chẳng bao giờ có người dung túng cho sự tuỳ hứng của hắn, sẽ chẳng bao giờ có người....

"Làm người cô đơn, bệ hạ thật sự không sợ?"

Lưng của Tiếu Mặc thẳng tắp, cương trực. Nhưng...cô đơn.

"Truyền ý chỉ của Trẫm, truy tặng Đỗ Hành vi hộ quốc công, gia phong Võ Thành vương, ban thưởng thuỵ trung võ, lập miếu thờ phụng. Hiền vương Tiếu Kỳ hộ giá có công, ban thưởng bạch ngân một vạn lượng, quan mang, kim bạch và lương thực 13000 hộc(3).

"Nô tài tuân chỉ."

Tiếu Mặc đứng chắp tay ra sau, nhìn hàng người trong hoàng cung đang hướng chính mình quỳ xuống, trong ngoài hoàng đình lại một tiếng vạn tuế xuất ra, kim quang trên trời lại dần dần biến mất....

Rốt cuộc hắn vẫn không nhịn được, lệ rơi đầy mặt.

Tiếu Kỳ nhồi trong thư phòng, ngửa đầu nhìn ánh trăng tròn ngoài cửa sổ.

Ánh trăng mông lung, mờ ảo, lạnh lẽo như nước.

"Vương gia! Vương gia!"

Cửa bị đẩy, một gia nhân hốt hoảng chạy vào, Tiếu Kỳ liền rời vị trí đang ngồi đứng lên, tay áo không cẩn thận làm đổ chén trà lên án thư, không những thế còn để nước làm ướt một bộ tranh.

Tiếu Kỳ không chú ý tới bức tranh đã bị làm ướt, hắn chạy đến bên người kia, vội vàng hỏi "Tình hình ở Di Địch thế nào rồi? Có tin tức gì hay không?"

Thẩm Đại Hải bi thống ngã nhào dưới chân Tiếu Kỳ "Vương gia, Đỗ đại nhân y... y đi rồi...."

Cả thân thể khựng lại như bị sét đánh, Tiếu Kỳ lùi lại vài bước, đụng phải hành lang đằng sau lưng mình thì bất giác dừng lại.

"Làm sao...làm sao có thể..."

Hắn không dám tin, miệng lẩm bẩm.

Thẩm Đại Hải liền vội vàng đứng lên đỡ lấy thân thể lảo đảo của Tiếu Kỳ "Vương gia!"

Tiếu Kỳ chỉ cảm thấy lồng ngực khó chịu, cảm giác bức bối cuồn cuộn nổi lên, sau đó đột nhiên "ộc" một tiếng phun ra một bụm máu lớn.

Thẩm Đại Hải kinh ngạc đến ngây người, một bên hô to "Người đâu mau đến, mau đi tìm thái y!" Một bên thì luống cuống tay chân dùng tấm lụa mà lau đi vết máu trên khoé môi, trên mặt hắn.

Tiếu Kỳ đẩy Thẩm Đại Hải nhanh chóng hướng cửa mà đi.

"Vương gia! Vương gia! Ngài không thể đi! Ngài đi rồi sẽ phụ tấm lòng thành của Đỗ đại nhân dành cho Vương gia mất!"

Tiếu Kỳ ngoảnh mặt làm ngơ.

Hiện thực cùng với hồi ức đan xem nhau.

"Hiền vương không cần lo lắng, Tử Kính tự có tính toán."

Trước kia không lâu, người đó còn lập lời thề son sắt mà tươi cười với mình.

Không ngờ dự định của y là như vậy, biết rõ việc xuất chiến chỉ có con đường chết nhưng hết thảy lại không để ý tới.

Chỉ vì, trong cung chỉ có riêng Đỗ Hành khiến hắn tâm tâm niệm niệm.

Vậy hắn tính là cái gì?

Hắn cửu tử nhất sinh liều mạng đem y từ quỷ môn quan cứu ra, y lại dễ dàng buông tha cho tính mạng mình như thế.

Tức chính vì y, việc này với y vốn có lẽ là có tội nhưng không lẽ phải chịu tội xuất chinh.

Thẩm Đại Hải vốn là một lão nhân từng trải, nhưng giờ phút này lại không biết nên làm gì để khuyên bảo hắn.

Quá khổ, quá khổ... Nếu người mà Đỗ đại nhân yêu không phải là người kia, mà là Vương gia thì có phải tốt hay không?!

Đáng tiếc! Thật đánh tiếc!

....

"Tử Kính, cùng ta ngồi ngắm nhìn giang sơn, từ đây tận tình góp sức vì thiên hạ, không phải tốt hơn sao?"

Trước khi y rời cung, y không nhịn được nhẹ giọng nói "Không được!" Ngũ quan của hắn như tranh vẽ, dưới ánh dương quang ý cười nhàn nhạt có cảm giác như toàn thân toả ra đầy ánh hào quang. "Không được. Nếu chỉ để ngắm nhìn một thiên hạ thái bình, vậy còn cần Tử Kính làm gì nữa?"

....

"Đỗ Tử Kính, Đỗ Tử Kính... Ngươi thật là độc ác!"

Tiếu Kỳ đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, tơ máu lưu lại trên khoé môi lập tức rơi xuống tạo thành một vẻ đẹp kinh tâm động phách.

Một đời một kiếp của hai người, chỉ muốn cùng y đơn giản đan mười ngón tay vào nhau cùng sống tới đầu bạc răng long.

Mà chung quy ra, vẫn là đòi hỏi quá nhiều.

Đỗ Hành, ngươi đi rồi, ân oán dây dưa một đời cứ như vậy mà kết thúc.

Rốt cuộc không còn bị ngươi lừa gạt, không còn rơi vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan....

Ánh mắt Tiếu Kỳ trở nên bi thương.

Đời này của hắn tính toán hết thảy mọi việc, chỉ nguyện che chở lo chu toàn cho người kia. Ngươi không còn, đời này của ta cũng coi như kết thúc.

Từ nay về sau, thế gian này không còn ngươi, chỉ còn dư lại ta thân đơn lẻ bóng.

Như vậy thì có lợi gì?

Tháng giêng ngày hai mươi lăm, hộ quốc công Đỗ Hành táng thân cho nước nhà ở trận chiến Di Địch, phong liệt như tồn, truy tặng võ Thành vương, ban thưởng thuỵ trung võ.

Tháng giêng ngày hai mươi bảy. Hiền vương Tiếu Kỳ qua đời, được tẫn táng như một vị vương gia, được lệnh hưởng thái miếu, thuỵ hào viết "Hiền" dùng để ca ngợi bằng nhiều lời tốt đẹp.

Hoàn Chương 2.

(2): Thần tích cũng có thể hiểu là sao, thần thánh,.... Được mọi người tôn thờ.

(3) Nhất tướng công thành vạn cốt kho:

(Nghĩa đen) Mỗi một ông tướng khi thành công đều phải trả giá bằng cả vạn bộ xương binh lính chết khô.

(Nghĩa bóng) Vinh quang của bậc vua chúa cũng đều phải trả giá bằng sinh mạng của hàng vạn dân thường.

(Theo wikipedia)

(4) Hộc: Đơn vị đo tương tự "lượng".

Bình luận

Truyện đang đọc