ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN

- Ta vẫn luôn đang chuẩn bị!

Dương Biện nghiêm túc, trong mắt giống như có lôi điện bùng lên.

Nhưng, bất luận là Khương Phàm hay là bọn người Khương Qua đều mơ hồ nghe được rung động nhỏ xíu trong giọng của Dương Biện.

Đó dù sao cũng là phụ thân của hắn, cũng là đệ đệ hắn thương nhất.

Đó dù sao cũng là Hải Thần đảo mà hắn đã từng tuyên thệ hiệu trung.

Nơi đó, đã từng là nhà hắn đã vì đó mà kiêu ngạo.

Nhưng chính là những người thân kia, ngôi nhà kia lại tự tay tống táng hắn, dùng kình hồn của hắn làm thuốc dẫn.

Cũng chính là phụ thân mà hắn đã từng kính úy, tru diệt mẫu tộc của hắn, lưu vong đến Tang Thi đảo sống không bằng chết.

Nếu như không phải có Sinh Tử Ngâm, hắn sớm đã không còn hài cốt, nếu như không phải gặp được Khương Phàm, hắn năm nào tháng nào lại còn có thể lại về Thần Dụ Chi Hải.

- Nên làm chuẩn bị đều đã làm xong, ngươi cứ việc đi, chúng ta đứng ở phía sau ngươi.

Khương Phàm cùng bọn người Khương Qua ra hiệu, lần lượt đi tới sau lưng Dương Biện.

Dương Biện hít sâu mấy cái, từ trong nhẫn không gian mời ra một nữ tử gầy gò hoảng hốt, cẩn thận từng li từng tí ôm vào trong ngực, sau đó động thân ngẩng đầu, khống chế lấy Hải Linh đón nhận Kim Bảo đảo!

- Đến rồi! Đến rồi, đến rồi!

Bầu không khí tại Kim Bảo đảo lập tức tăng vọt, mấy trăm ngàn người tụ tập trên vách đá cao tại Đông Bộ, ngắm nhìn Hải Linh nơi xa đi tới.

Hải Linh cao ngất khổng lồ, giống như cự nhạc, thủy triều cuồn cuộn lao nhanh trên cơ thể, thao thao bất tuyệt. Mang cho Kim Bảo đảo chèn ép, đồng thời kích thích nhiệt huyết của vô số người hơn.


Không có thất vọng!!

Không hổ là lão đại trong năm huynh đệ!

Mọi người kích động nhìn ra xa, giống như không phải nghênh tiếp tán tu, mà là siêu cấp tân tú tương lai của Thần Dụ Chi Hải.

Cũng xác thực như vậy, nếu như vị lão đại này thật sự có thể trở thành đảo chủ đảo thứ tư, Hải Thần đảo lại trở thành hoàng đạo, tương lai địa vị của hắn sẽ áp đảo trên chúng sinh hải vực, đáng để vô số cường giả nhìn lên.

- Hắn ôm ai trong ngực?

Dương Thiên Hữu ngắm nhìn thân ảnh kia, có cảm giác cổ quái không hiểu.

- Đi qua hoan nghênh.

Dương Thiên Khuyết ra hiệu Dương Thiên Hữu tự mình đi qua, biểu thị thành ý.

- Ta cùng ngươi đi qua.

Hôm nay Dương Lam tỉ mỉ ăn mặc, hương vị thành thục càng phát ra chọc người.

Đại ca đã đồng ý, nếu như người kia xác thực tới nguyện ý tìm Dương gia nương tựa, thông gia xác thực đáng để cân nhắc.

Nàng rất muốn nhìn một chút, nam tử tương lai của mình rốt cuộc dáng dấp ra sao.

Dương Thiên Hữu và Dương Lam đồng hành cùng các cường giả Dương gia, khống chế hải triều, đi đến phía trước ba trăm mét tiếp đón, mặc dù nhìn không tính là quá lâu, nhưng tư thái như thế đã đủ nể tình.

Bọn hắn, dù sao cũng là hoàng tộc!!

Phó Hành Không thì ra hiệu Phó Tiêu Dao tỏ thái độ.

Phó Tiêu Dao mang theo mấy vị trưởng lão nội tông, cũng đi về phía trước ba trăm mét nghênh đón, cũng hiện ra thành ý.

Ầm ầm...

Nữ Yêu khống chế hải triều, đi tới phía trước bến tàu, chậm rãi kéo Dương Biện lên đẩy về phía trước trăm mét.

Dương Thiên Hữu cao giọng nói:

- Hải Thần đảo, Dương Thiên Hữu, phụng mệnh gia chủ, tự mình nghênh đón quý khách!

Dương Biện ôm mẫu thân, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đệ đệ đã từng thân nhất:

- Ngươi, thức tỉnh Viễn Cổ kình hồn.

- Được tiên tổ chiếu cố, thời gian Viễn Cổ kình hồn đã qua đi ngàn năm, tái hiện đến Hải Thần đảo.

- Ngươi rất kiêu ngạo sao?

- Ha ha, ta không nên kiêu ngạo sao?


- Thời gian qua đi ngàn năm Viễn Cổ kình hồn lại tái hiện đến Hải Thần đảo, xác thực đáng để kiêu ngạo, nhưng không phải tiên tổ ngươi chiếu cố, mà là Ngụy Thanh Nguyên điên cuồng.

Đột nhiên xuất hiện một câu như thế, để cho Dương Thiên Hữu khẽ nhíu mày, mặt hiện lên không ngờ.

Dương Lam ho nhẹ hai tiếng, nhắc nhở vị 'Lão đại' trước mặt này chú ý trường hợp, chúng ta cho ngươi đủ mặt mũi, ngươi cũng không nên cho thể diện mà không cần.

- Đáng tiếc...

Dương Biện nhìn Dương Thiên Hữu, chậm rãi lắc đầu.

- Đáng tiếc cái gì?

Dương Thiên Hữu nhìn nam tử bên ngoài mấy trăm mét, cảm giác cổ quái kia càng cường liệt.

- Đáng tiếc không thể tự mình đưa tiễn Ngụy Thanh Nguyên!

- Ngươi có thể đến Hải Thần đảo bái kiến hắn.

- Được rồi, hắn hẳn là đã chết rồi, chỉ là các ngươi không có tuyên bố với bên ngoài mà thôi. Thật giống như Dương Biện trước đó chết rồi, các ngươi miễn cưỡng tuyên bố với bên ngoài rằng hắn đã chết ngoài ý muốn.

- Làm càn!!

Bọn thị vệ sau lưng Dương Thiên Hữu giận tím mặt, người này là chạy tìm tới, hay là đến gây chuyện?

Sắc mặt Dương Lam trầm xuống:

- Vị đại ca ngươi đây, còn giống như không bằng mấy vị huynh đệ của khác ngươi biết nói chuyện. Nếu như ngươi muốn dùng tư thái cao ngạo, ra oai phủ đầu chúng ta, dùng cái này đến hiển lộ rõ ràng mình, đó chính là mười phần sai.

- Ta muốn làm đảo chủ!! Các ngươi, đồng ý sao?

- Nếu như ngươi có thái độ như thế này, chúng ta thật đúng là phải cân nhắc lại.

- Ha ha...

Phó Tiêu Dao cởi mở cười nói, từ đằng xa đi tới:


- Vị bằng hữu đồng hương này có chút ý kiến đối với Hải Thần đảo nhỉ. Chúng ta, giống như có chút tiếng nói chung!

Mười năm trước, rõ ràng là bọn hắn hại chết Dương Biện, không phải nói chết bởi ngoài ý muốn, Thần Dụ Chi Hải cũng làm đồ đần, đáng tiếc vị thiên kiêu số một kia của Hải Thần đảo, không chết ở trên tay kẻ địch, mà lại bỏ mạng ngay chính trong tay người thân mình.

Hoàng tộc như thế này, không xứng với cái danh hoàng tộc.

Dương Thiên Hữu lạnh lùng nói:

- Phó Tiêu Dao, Hải Thần đảo còn chưa tới phiên ngươi đến nói bừa.

Phó Tiêu Dao hồn nhiên không để ý tới, tiếp tục cao giọng mời chào:

- Nếu như Hải Thần đảo còn cần suy nghĩ thêm, không ngại nói chuyện với chúng ta trước?

Khương Phàm ở phía sau nói:

- Thiên Kiếm Thần Tông có thể cho điều kiện gì?

Phó Tiêu Dao cao giọng hô to, vang vọng:

- Thái gia gia ta, phó tông chủ Thiên Kiếm Thần Tông - Phó Hành Không, đã tự mình đến. Nếu như năm huynh đệ các ngươi nguyện ý, bây giờ có thể bái sư đơn giản, chờ về Thiên Kiếm Thần Tông, lại bày yến đốt hương, chính thức bái nhập Thiên Kiếm Thần Tông, hàng ngũ đệ tử thân truyền của phó tông chủ.

Toàn trường xôn xao, các dãy núi, vách đá, cùng bến tàu ở Đông Bộ, vang lên tiếng kinh hô.

- Đây chính là nguyên nhân phó tông chủ bọn họ tự mình tới sao?

- Trời ạ, đệ tử thân truyền của phó tông chủ? Lại còn là năm huynh đệ tập thể bái sư!

- Cái này so với trưởng lão nội tông còn tôn quý hơn nhiều, có phó tông chủ bảo bọc, tương đương với một bước bước lên hạch tâm hoàng đạo.


Bình luận

Truyện đang đọc