ĐÀN LANG


Lúc tôi và Đại trưởng công chúa đến chùa Bạch Mã thì đã là cuối giờ Tỵ.
Bây giờ đã là đầu thu, trong khoảnh rừng phía sau chùa, lá cây đã ngả sang sắc đỏ.

Một vị tăng nhân dẫn chúng tôi đến trước cửa một tiểu viện, gõ cửa một tiếng.
Cánh cửa gỗ sơn đen không tiếng động hé ra một nửa, Đại trưởng công chúa sửa sang lại tay áo, bước vào bên trong.
Trong viện vô cùng an tĩnh, có thể nghe thấy được tiếng tụng niệm kinh Phạn của tăng nhân văng vẳng vọng tới từ phía xa.

Trong thiền phòng, một người mặc xiêm y màu trắng, để mặt mộc đang ngồi thưởng trà, người này không ai khác chính là hoàng hậu.
Cửa ngay lập tức đóng lại, Đại trưởng công chúa bước tới.

Bà hành lễ với hoàng hậu xong cũng không hề khách sáo, ngồi xuống trước án đối diện với hoàng hậu.
Hoàng hậu đưa mắt nhìn tôi.
Đại trưởng công chúa nói – “Đây là tâm phúc của ta, trung cung không cần kiêng kỵ.”
Hoàng hậu khẽ mỉm cười, nhìn Đại trưởng công chúa – “Lâu ngày không gặp, công chúa vẫn khỏe chứ?”
Đại trưởng công chúa thở dài, nói – “Thiếp tuy không đau ốm gì nhưng từ ngày thánh thượng ngã bệnh, mỗi ngày đều lo lắng bất an, thiết nghĩ trung cung cũng giống như thiếp vậy.”
Nơi đầu mày Hoàng hậu lộ ra nét buồn bã, cũng than thở nói – “Ai mà không vậy chứ.”
“Đã nhiều ngày thiếp không được gặp thánh thượng, không biết hiện giờ tình hình thánh thượng thế nào?” – Đại trưởng công chúa hỏi.
Hoàng hậu cười khổ – “Đừng nói là công chúa, đến như chính thiếp, tuy trên danh nghĩa là trung cung nhưng thật ra chỉ là một tù nhân, hiện giờ ngay cả cung của thánh thượng cũng không được phép bước vào.”
Đại trưởng công chúa cực kỳ kinh ngạc – “Hả? Thái phó lại dám bất kính đến vậy ư?”
“Lão giờ đây đứng trên vạn người, có gì mà không dám.” – Giọng điệu hoàng hậu lạnh nhạt, dứt lời liền chuyển đề tài câu chuyện – “Hôm nay ta tới đây, là vì có một chuyện muốn báo cho công chúa biết.”
Đại trưởng công chúa trưng ra vẻ mặt bình tĩnh – “Xin hoàng hậu cứ nói đừng ngại.”
“Thánh thượng không phải ngã bệnh mà là bị kẻ gian hạ độc.”
Tôi nghe vậy liền cả kinh trong lòng.
Đại trưởng công chúa cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Làm sao trung cung biết?” – Bà hỏi.
Hoàng hậu không trả lời nhưng lại móc từ trong tay áo ra một chiếc bình nhỏ, đặt lên trên án.

Đó là một chiếc bình vàng, thân bình sáng bóng nhưng ngoài điều đó ra thì không nhìn ra được bất kỳ điểm kỳ lạ nào.
“Thứ đựng trong chiếc bình này là cổ độc sản sinh ra từ đất Bách Việt, có tên là “Bách Nhật Miên”.

Người trúng độc này, đầu tiên không thể nói chuyện, bán thân bất toại, kế đó hôn mê bất tỉnh, triệu chứng không khác gì trúng gió.

Thứ Tuần Thượng dùng để mưu hại thánh thượng chính là vật này.” – Hoàng hậu nói.
Đại trưởng công chúa cau mày – “Hửm?”
“Thái y Thái Duẫn Nguyên có hiểu biết rộng rãi về độc vật.


Lúc thánh thượng mới nằm liệt giường, thiếp đã nghi ngờ trong chuyện này có điều khuất tất, từng mời Thái thái y đến để kiểm tra cho thánh thượng, chẳng bao lâu sau đã bị Thái thái y tra ra.” – Hoàng hậu nói – “Nhưng sau đó, Thái tử giám quốc, liền không cho phép ta ra vào tẩm cung của bệ hạ, mà thái y chữa bệnh cho bệ hạ cũng là thủ hạ của Tuần Thượng.

Công chúa có từng nghĩ xem là vì sao hay không?”
Thần sắc Đại trưởng công chúa bất định, nói – “Nhưng nếu Thái phó cùng Thái tử muốn mưu hại vua thì việc gì phải giữ lại tính mạng cho thánh thượng?”
“Đây cũng chính là điểm suy xét chu toàn nhất của bọn chúng.

Nếu như thánh thượng bạo bệnh mà chết, vậy thì người trong thiên hạ há có thể không sinh nghi?” – Hoàng hậu nói – “Công chúa thử nghĩ lại mà xem, ban ngày Thái tử vừa mắc phải chuyện vu cổ thì ngay đêm đó, thánh thượng liền hôn mê bất tỉnh, trên đời này sao lại có chuyện trùng hợp như vậy? Thái tử trước nay hành sự luôn ngoan lệ, đối với thánh thượng phản nghịch bất hiếu, chuyện này ai ai cũng rõ.

Ở trong cung tiến hành vu cổ chính là tội chết, cho dù Thái tử không thể bị phế, nhưng chuyện này một khi bị phát hiện thì đừng nói là Đông cung, ngay cả Tuần thị cũng không tránh khỏi bị liên đới diệt tộc.

Đối diện với mối họa như vậy, há có thể không bí quá hóa liều?”
Đại trưởng công chúa lộ ra vẻ bừng tỉnh ngộ, thở dài một tiếng – “Hóa ra là như vậy.” – Dứt lời, bà đưa tay áo chấm lên khóe mắt ướt át, nghẹn ngào nói – “Thương thay cho đệ ta! Bôn ba vất vả cả nửa đời, cuối cùng lại bị ruột thịt mưu hại!”
Hoàng hậu cũng nức nở, cầm khăn lau nước mắt – “Lúc thiếp mới biết được chân tướng cũng vô cùng khiếp sợ đau lòng, chỉ hận cung cấm không được tự do, lại không có người để tin tưởng.

Chỉ đành dấn thân vào chốn hiểm nguy, vụng trộm xuất cung…” – Dứt lời, hoàng hậu liền hít vào một hơi – “Thánh thượng từng nói với thiếp, trong số thân quyến, chỉ có duy nhất công chúa là có thể tin cậy.

Giờ đây, dõi mắt nhìn quanh, người mà thiếp có thể dốc hết ruột gan cũng chỉ có một mình công chúa mà thôi.”
Đại trưởng công chúa cũng lộ vẻ xúc động, nói – “Nhưng việc đã đến nước này, không biết trung cung có có tính toán như thế nào?”
Hoàng hậu nghiêm nghị nói – “Nay thánh thượng đang trong cơn nước lửa, thiếp dù có phải chịu thịt nát xương tan cũng không thể để cho gian thần được như ý.

Thiếp đã truyền thư báo cho Lương Vương và Sở Vương liên lạc với tông thất.

Chỉ tiếc là bệ hạ vẫn đang hôn mê bất tỉnh, không thể xin chiếu.

Chuyện ngày hôm nay, chỉ có Thái hậu mới có thể chủ trì đại cuộc.

Chỉ cần Thái hậu phát chiếu, đem tội của Thái tử và Tuần thị chiếu cáo thiên hạ, vậy thì quân đội của châu quận và phiên quốc tất nhiên có thể nâng cao cờ cần vương.”
Tôi đứng ở bên cạnh yên lặng lắng nghe, trong lòng âm thầm lắc đầu.
Tuần Thượng nắm trong tay Hoàng đế và Thái tử, đã là nắm chắc cái ghế danh chính ngôn thuận, há lại chỉ vì một tờ chiếu thư mà ấm đầu đi tạo phản.

Chưa nói đến chuyện xách động đám phiên vương và châu quận giương cờ cần vương kia có mấy phần chắc chắn, cho dù có thành công khởi binh đi chăng nữa, chỉ sợ binh mã còn chưa kịp nhìn thấy Lạc Dương thì Tuần Thượng đã kịp tiễn Thái hậu cùng đám đồng mưu xuống suối vàng rồi.

Chiếu thư của Thái hậu chẳng qua chỉ là mượn danh nghĩa, chỉ khi nào chiến thắng nắm chắc trong tay thì mới có tác dụng.
Đại trưởng công chúa nghe hoàng hậu nói vậy thì hơi gật gù nhưng lại thở dài nói – “Chuyện này khó đây…”
Hoàng hậu hơi biến sắc, vội nói – “Lẽ nào Thái hậu không bằng lòng?”

Đại trưởng công chúa nói – “Nếu đã là vì cứu thánh thượng, Thái hậu há lại không bằng lòng? Chỉ có điều Thái hậu cũng đang bị vây khốn trong cung, nếu như tùy tiện phát chiếu, một khi bị bè lũ Tuần thị phát hiện thì không chỉ Thái hậu, mà ngay cả tính mạng của trung cung cùng chúng ta cũng đều gặp nguy hiểm.

Vì tính kế an toàn, trước tiên phải cứu Thái hậu từ trong cung ra trước đã.”
Hoàng hậu nói – “Về chuyện này xin công chúa cứ yên tâm, tướng quân Dữu Mậu, chư tướng trong điện, tướng quân Hậu Quân của Bắc quân cùng chư tướng của Tây quân đều một lòng trung thành với thánh thượng.

Một khi khởi sự, chắc chắn có thể bảo vệ Thái hậu chu toàn.”
Tôi ngẫm nghĩ, hoàng hậu bình thường nom có vẻ xoàng xĩnh, nhu thuận, không ngờ lại có thủ đoạn như vậy, chẳng những nội vệ mà ngay cả trong Bắc quân cũng có thể cài cắm tai mắt.

Song tài nói dối của bà ta cũng chẳng vừa, đến lúc cầm được chiếu thư rồi thì có lẽ bọn họ cũng chẳng màng đến sống chết của Thái hậu.

Coi như nhưng kẻ này có dốc hết sức bảo vệ đi chăng nữa thì Tuần Thượng vẫn nắm giữ phần lớn binh mã, nếu có đánh thật thì cũng chưa chắc đã chiếm được ưu thế.
Đại trưởng công chúa nghe vậy liền mỉm cười.
“Hoàng hậu suy tính sâu xa, thiếp vô cùng ngưỡng mộ.

Chỉ có điều lần hành sự này vẫn còn nhiều điều chưa chắc chắn, lại đại động can qua, chỉ e sẽ làm tổn thương đến vô số người vô tội.” – Bà nhìn hoàng hậu, khí sắc trấn định – “Chỗ thiếp còn có môt cách khác, tuy không phải là kế hoạch lớn lao gì nhưng lại càng vẹn toàn hơn một chút, không biết hoàng hậu có thể chấn nhận hay không?”
Hoàng hậu nghe vậy liền ngẩn người ra.Tôi hoàn toàn không ngờ được Đại trưởng công chúa lại đem toàn bộ mưu kế của tôi kể lại hết với hoàng hậu.
Hoàng hậu hiển nhiên cũng không ngờ tới công chúa lại có tài thao lược như vậy, sau khi nghe xong, thần sắc liền trở nên phức tạp nhưng ánh mắt lại lấp lánh sáng.
“Hóa ra bất kể là ở đâu, cũng còn có rất nhiều chí sĩ nguyện đánh một trận vì thánh thượng.” – Hoàng hậu cảm khái.
Đại trưởng công chúa nói – “Đây là biện pháp do Tạ thị, Dự Chương Vương và thiếp cùng bàn bạc với nhau, có điều vai vế của thiếp không bằng người, luôn cảm thấy lực bất tòng tâm.

Nay gặp được hoàng hậu, thật như trút được gánh nặng trong lòng.

Trung cung là mẫu nghi thiên hạ, nếu luận danh chính ngôn thuận, không có ai có thể thích hợp hơn.

Vì vậy thiếp xin dâng kế sách này lên cho hoàng hậu, mong hoàng hậu nhận lấy, đạt thành đại sự!” – Dứt lời bà trịnh trọng quỳ xuống vái lạy hoàng hậu.
Hoàng hậu mỉm cười, đỡ Đại trưởng công chúa đứng dậy – “CHúng ta đều là vì an nguy của thánh thượng, chỉ mong cứu thiên hạ khỏi cơn nước lửa, cần gì phải phân rõ đôi bên.”
Hai người lại thương lượng hồi lâu, thấy sắc trời dần tối, hoàng hậu không tiện nán lại lâu, bèn cáo từ.
Trước khi chia tay, hoàng hậu nói với Đại trưởng công chúa – “Tuy Tuần Thượng giám sát trung cung nghiêm ngặt nhưng lão không có cách nào cài người vào trong cung của thiếp.

Lại nói, Dữu Mậu cùng Hậu Quân tướng quân đều là người trung nghĩa, có thể giúp thiếp lén lút xuất cung.

Nếu công chúa cần nghị sự với thiếp, có thể nhờ Dữu Mậu truyền tin, còn nếu muốn hẹn gặp thì cũng có thể hẹn ngày giờ, thiếp sẽ y theo đó mà đến chùa Bạch Mã.


Song tính mạng của thánh thượng đương lúc nguy cấp, chỉ e Tuần Thượng cũng chẳng chịu chờ lâu, chúng ta phải nhanh lên mới được.”
Đại trưởng công chúa nói – “Hoàng hậu yên tâm, thiếp tất nhiên là hiểu.”
Hai người từ biệt.

Hoàng hậu đội mũ vành che mặt lên, đi theo nội thị đứng chờ ở bên ngoài rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của hoàng hậu, khóe môi Đại trưởng công chúa hiện lên nét cười nhàn nhạt.
Tôi hỏi – “Nô tỳ nghe những lời công chúa vừa nói, là có ý muốn hiến kế này cho hoàng hậu.”
“Vậy không tốt hay sao?” – Đại trưởng công chúa khoan thai nói – “Như vậy, chuyện ủ mưu giết người là do Hoàng hậu cùng Tạ thị, ta chẳng qua chỉ giúp một tay, đến lúc thích hợp đi xin một tờ chiếu thư mà thôi.”
Tôi nói – “Nếu vậy, bao công lao đều sẽ thuộc về hoàng hậu.”
“Công lao ấy à?” – Đại trưởng công chúa cười nhạt nói – “Ngươi nói xem, sau khi Tuần thị sụp đổ, hoàng hậu sẽ đối phó với Thái tử như thế nào?”
“Nếu như bệnh tình của thánh thượng là do trúng độc thì đợi sau khi thánh thượng bình phục, có thể bẩm báo sự thật, tiến hành chuyện phế lập.”
Đại trưởng công chúa cười một tiếng.
“Loại chuyện thuận lợi như vậy, từ xưa đến nay đã từng thấy bao giờ chưa?” – Bà khoan thai nói – “Ngươi cứ chờ mà xem, hoàng hậu sẽ không chờ đến khi bệ hạ tỉnh lại, nhất định sẽ trừ khử Thái tử trước.”
Tôi kinh ngạc – “Thế há chẳng phải là giết vua?”
Đại trưởng công chúa không ừ hử, chỉ nói – “Loại chuyện dơ bẩn như thế cứ để cho bọn họ ra mặt, chúng ta tự giữ trong sạch, chẳng an ổn hơn sao?”
Tôi hiểu ra.
Trừ khử Thái tử, chuyện này đối với ai cũng có cái lợi riêng.

Công chúa tuy không đủ mưu lược nhưng trong chuyện cân nhắc lợi hại, nặng nhẹ thì quả là tính toán chi li, lòng dạ thành thục.
Song chuyện này cũng chẳng can hệ gì đến tôi, kế sách này tuy là Đại trưởng công chúa mua ở chỗ tôi nhưng tiền trao cháo múc, còn về phần bà sử dụng nó như thế nào cũng là chuyện của bà, không khiến tôi phải chõ mồm vào.
“Công chúa quả là cao kiến, nô tỳ vô cùng khâm phục.” – Tôi nịnh bợ nói.Thời điểm trở lại phủ Hoàn đã là chạng vạng tối.
Tôi vừa bước xuống xe ngựa liền lập tức trông thấy một người đứng trước cửa phủ, chính là Công tử.
Đại trưởng công chúa cũng nhìn thấy hắn, liền vô cùng kinh ngạc.
“Nguyên Sơ, sao con lại đứng đây?” – Bà hỏi.
“Thấy trời đã tối mà mẫu thân vẫn chậm chạp chưa về nên con cố ý đứng đợi ở đây.” – Công tử nói.
“Chỉ là ở bên ngoài hơi lâu một chút, có gì đâu mà phải đợi.” – Đại trưởng công chúa tuy miệng nói như vậy như trên mặt vẫn lộ ra nét vui vẻ, kéo lấy tay hắn đi vào trong phủ.
Hai người nói chuyện vài câu, Công tử mới đưa mắt nhìn tôi, hỏi – “Hôm nay Nghê Sinh cũng theo hầu mẫu thân cả ngày sao?”
Đại trưởng công chúa đáp – “Đúng vậy.”
Công tử nói – “Phải chăng là mẫu thân muốn để Nghê Sinh qua đó hầu hạ?”
“Hửm?” – Đại trưởng công chúa nhìn Công tử, lại liếc mắt nhìn tôi, ý tứ sâu xa hỏi – “Nguyên Sơ không vui à?”
Công tử nói – “Chỉ là con thấy dạo gần đây mẫu thân hay gọi Nghê Sinh qua hầu cho nên mới hỏi như vậy.”
“Ta thì cần Nghê Sinh hầu hạ gì chứ.” – Đại trưởng công chúa nhìn tôi, cười một tiếng, nói với Công tử – “Con yên tâm, nếu như nó đã là người trong viện của con thì sau này ta cũng sẽ không tùy tiện sai sử nữa.”
Công tử lộ ra vẻ nghi hoặc không hiểu, Đại trưởng công chúa cũng không giải thích nhiều, chỉ cười tủm tỉm kéo hắn đi về phía chính đường.
“Hôm nay mọi người đến phủ của thúc phụ ta sao?” – Trở về viện, Công tử hỏi tôi.
Tôi đáp – “Đúng vậy.

Thu mẫu đơn của Xương Ấp Hầu phu nhân vừa mới nở nên mời công chúa đến thưởng hoa.”
“Vậy vì sao lại đưa cả nàng theo?”
“Xương Ấp Hầu phu nhân nói gần đây bà hay mộng mị khó ngủ, muốn hỏi thăm quỷ thần.” – Tôi thuận miệng đáp.
“Sau đó liền về phủ?”
“Vâng.” – Tôi nói

“Nhưng ta vừa hỏi phu xe, lão nói nàng theo mẫu thân đến chùa Bạch Mã.”
Tôi – “…”
Công tử nói – “Nghê Sinh, có phải nàng theo mẫu thân ta mưu tính chuyện gì hay không?”
Tôi vô tội nói – “Ta có thể mưu tính chuyện gì chứ?”
Thấy hắn không ừ hử, tôi vội giải thích – “Công chúa đúng là đã tới chùa Bạch Mã,  là muốn đến tiểu thiền viện bái Phật.

Công chúa nói gần đây tâm thần bà luôn không yên nhưng lại sợ chủ công cùng công tử lo lắng cho nên không cho phép ta nói ra.”
Công tử nhìn tôi, vẻ không tin – “Thật ư?”
Tôi nhìn dáng vẻ này của hắn liền hiểu hôm nay không thể đối phó qua loa cho qua chuyện.
“Nếu công tử đã muốn biết, ta đành nói cho huynh nghe vậy.” – Tôi do dự, ngập ngừng nói – “Có điều tuyệt đối không thể để cho đại trưởng công chúa biết, nếu không công chúa nhất định sẽ trách phạt ta.”
Ánh mắt Công tử hơi sáng lên, lập tức nói – “Nàng nói với ta, ta nhất nhiên sẽ không tiết lộ ra ngoài.”
Tôi thở dài một hơi – “Đúng như công tử đoán, những gì mà ta vừa nói chỉ là viện cớ thôi.”
Công tử đắc ý, vội hỏi – “Vậy hai người rốt cuộc đã đi làm chuyện gì?”
“Đi hỏi vợ thay cho công tử.”
Công tử sửng sốt nhìn tôi.
Tôi thản nhiên thưởng thức vẻ biến đổi khó lường trên mặt hắn, cảm thấy cực kỳ ngoạn mục.
“Thay ta hỏi vợ?” – Công tử nghi ngờ nhìn tôi
“Đúng vậy.” – Tôi nói – “Công chúa vô cùng lo lắng cho hôn sự của công tử, lúc trước nhìn trúng Nam Dương công chúa, sau lại coi trọng Ninh Thọ huyện chúa, cứ như vậy dao động không quyết được.

Dạo gần đây, công chúa nghe được Dự Chương Vương đang có ý định tuyển rể cho cho Ninh Thọ huyện chúa mới nổi lên tâm tư muốn xác định một phen, bèn lấy sinh thần bát tự của công tử, công chúa cùng huyện chúa đến cầu thần hỏi Phật, muốn xem công tử thích hợp với người nào hơn.”
Công tử nửa tin nửa ngờ – “Cho dù như vậy thì chuyện này liên quan gì tới nàng?”
“Tất nhiên là liên quan đến ta rồi.” – Tôi nói – “Công chúa sợ mấy kẻ phương sĩ, thấy đồng kia nói bậy bạ mới dẫn ta theo dự thính.”
Công tử nhìn tôi, một lúc sau mới nói – “Không phải nàng cũng biết gieo quẻ đó sao, sao mẫu thân không để cho nàng xem?”
Tôi nói – “Ta cũng đã tính qua nhưng công chúa nói chuyện này trọng đại, phải để nhiều người xem mới chính xác.”
“Ồ?” – Công tử nói – “Vậy cuối cùng kết quả ra sao?”
Tôi vội nói – “Chuyện này không thể nói.

Người trong chùa nói đây là thiên cơ, tiết lộ sẽ mất linh.” – Dứt lời, tôi liền mặt ủ mày chau – “Nhưng hiện giờ ta lại nói chuyện này cho công tử biết, cũng không biết có xem là tiết lộ hay không nữa.”
Công tử hừ một tiếng, khinh thường.
“Nếu mẫu thân lại muốn gọi nàng qua, nàng cứ báo cho ta biết,” – Hắn nói – “Ta thay nàng tìm cớ từ chối.”
Tôi đồng ý nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, nói thì nói vậy nhưng Đại trưởng công chúa đã tốn một khoản bạc lớn như thế nào có thể mặc cho hắn làm rối lên được.
Công tử thở dài, cau mày nói – “Tình thế hiện nay như vậy mà mẫu thân vẫn còn thời giờ đi để ý mấy chuyện vặt vãnh này.”
Tôi nghe vậy liền biết là hắn đã tin, bèn thở phào một hơi.
“Vậy theo ý của công tử thì chuyện gì mới không phải là chuyện vặt vãnh?” – Tôi nhìn hắn, cố ý hỏi – “Chẳng lẽ chuyện trong triều mới xem là chuyện lớn ư?”
“Trong triều?” – Công tử không tỏ ý kiến, chỉ nói – “Nghê Sinh, nếu mẫu thân có ý muốn nàng tính chuyện trong triều, nàng cũng phải lập tức nói cho ta biết.”
Tôi nói – “Vì sao? Chẳng lẽ không thể tính?”
“Chuyện triều đình hung hiểm, nàng chớ dính vào thì hơn.” – Công tử nói.
Tôi cười cười, đồng ý.
Trong lòng tôi hiểu rõ, Công tử rốt cuộc đã đánh hơi được chút manh mối, bằng không hôm nay cũng sẽ không hoài nghi như vậy.
Có điều hắn phát hiện hơi muộn, hiện tại mẻ lưới của Đại trưởng công chúa đã bày xong, đến lúc muốn thu cá rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc