ĐAN VŨ CÀN KHÔN

- Tại hạ chỉ đến từ cửu phẩm chân võ thế gia, tự nhiên không có quan hệ gì với nhất phẩm chân võ thế gia Kiền Kinh Tần gia.

Tần Phàm bưng chén rượu lên, bình tĩnh thong dong nói, trên mặt không hề có chút gợn sóng.

- Ngươi thật sự không phải là người của Kiền Kinh Tần gia sao? Không phải là người đến dò hỏi tình báo của Thái gia chúng ta?

Lúc này Thái Dao mới hòa hoãn sắc mặt, nghiêm túc nhìn Tần Phàm hỏi.

- Ngươi là người của Lạc Thành Thái gia?

Lúc này Tần Phàm cũng hỏi ngược lại, hắn nhớ rõ Tô Dương từng nói qua, lần này trong thập đại hành hương giả người đứng đầu chính là Lạc Thành Thái gia Thái Hiên.

- Hừ, còn nói không phải đến dò hỏi tình báo sao!

Thái Dao khẽ hừ một tiếng, trừng mắt nói.

- Vậy chỉ có ngươi được hỏi chuyện của ta, ta hỏi ngươi thì lại không được sao?

Tần Phàm cười khổ giang tay, đối với kiểu nói chuyện của Thái Dao thật có chút bất đắc dĩ.

Đôi mắt to linh động của Thái Dao chợt ngây ra, sau đó mới xoay chuyển, thanh âm có chút xấu hổ nói:

- Xem như ngươi nói đúng, không sai, ta chính là người của Lạc Thành Thái gia. nguồn TruyenFull.vn

Tần Phàm chỉ mỉm cười, cũng không thèm để ý, lại tiếp tục uống rượu.

- Uy uy uy, ngươi nghe được ta là người của nhất phẩm chân võ thế gia Lạc Thành Thái gia, ngươi không có gì tỏ vẻ sao?

Lúc này Thái Dao lại cong miệng, có chút bất mãn nói.

- Vậy ngươi nghĩ ta phải tỏ vẻ gì đây?

Tần Phàm đặt chén rượu xuống, hờ hững nói. Trong lòng của hắn làm sao không rõ tâm tư của những đại tiểu thư đại thế gia thế này, ngươi càng đối với nàng lễ độ cung kính thì nàng ngược lại càng xem thường ngươi. Nhưng hắn cũng không phải loại người dễ dàng hướng cường quyền cúi đầu, càng sẽ không nịnh bợ người khác, cho nên cũng không xem là hắn cố ý làm như vậy.

- Có chút người khi biết ngươi là người của nhất phẩm chân võ thế gia, hận không thể quỳ xuống đi lấy lòng, nhưng ngươi không tệ, có thể cùng ta giao bằng hữu.

Tiếp theo lại nghe Thái Dao mở miệng nói, quả nhiên nàng ngược lại cảm thấy hứng thú với Tần Phàm.

- Tại hạ cho rằng giao bằng hữu chính là chuyện riêng của hai người, không có quan hệ gì tới gia thế hay thực lực. Nếu như ngươi ưa thích cả ngày đem câu nói nhất phẩm chân võ thế gia bắt trên miệng, bản thân ta còn phải suy nghĩ lại cô có tư cách làm bằng hữu của ta hay không.

Tần Phàm cũng bình tĩnh đáp.

Lúc này Thái Dao không khỏi chợt ngẩn ra.

- Ngươi thật sự rất thú vị, khác hẳn với những người khác.

Một lát sau Thái Dao chợt lộ ra dáng tươi cười động lòng người, lúc này khi nàng cười rộ lên mị ý trên vầng trán thản nhiên toát ra, trên gương mặt non nớt đáng yêu lúc này cũng tăng thêm vài phần phong vận.

- Như nhau thôi.

Tần Phàm cầm chén rượu trong tay đưa lên hướng Thái Dao ý bảo. Thiếu nữ trước mắt xem như ngây thơ rực rỡ, không có gì xảo trá, hơn nữa tuy rằng hắn không cố ý phải đi kết giao cùng nhất phẩm chân võ thế gia, nhưng nếu có thể có quan hệ hữu hảo chung quy không có chỗ xấu, cho nên Thái Dao cũng đáng giá cho hắn giao kết.

- Tốt, trước kia ta rất ít uống rượu, hôm nay ta sẽ cùng ngươi uống một chén.

Thái Dao có chút vui vẻ cầm chén rượu rót nửa chén, sau đó cụng chén với Tần Phàm, liền uống cạn, trong giây lát trên gương mặt hiện lên vẻ đỏ ửng say lòng người, tăng thêm vài phần đáng yêu.

Tần Phàm mỉm cười, cũng uống cạn một chén.

- Ca!

Vừa mới đặt chén rượu xuống, liền nghe thấy Thái Dao đột nhiên đứng lên hướng thang lầu ba lên tiếng kêu to, thanh âm của nàng tuy có vẻ non nớt nhưng thập phần to rõ.

Tần Phàm nghi hoặc quay đầu lại, liền thấy một đệ tử thế gia đang định đi lên lầu bốn chợt ngừng chân lại, nghe Thái Dao kêu to liền chậm rãi hướng bên này đi tới, bước chân thong dong, khí độ bất phàm.

Người kia ước chừng hai mươi tuổi, bộ dạng thật anh tuấn, gương mặt trắng nõn sạch sẽ, mái tóc được chải cẩn thận tỉ mỉ, mặc một bộ y phục cẩm bào màu tím dùng nguyên liệu cực kỳ tinh tế, trên người có uy nghiêm thản nhiên. Thái Dao gọi hắn là ca, người này tự nhiên cũng là người của nhất phẩm chân võ thế gia Lạc Thành Thái gia.

- Ca, sao huynh cũng tới đây?

Thấy nam tử kia đi tới, Thái Dao vui mừng đứng lên, thật thân mật khoác tay lên cánh tay hắn hỏi.

- Hẹn mấy người bằng hữu gặp nhau một chút, nha đầu, muội có muốn cùng ca đi lên lầu chín hay không?

Người kia lộ ra nụ cười thân thiết, thoạt nhìn thập phần sủng nịch đối với muội muội của mình.

- Không đi, muội thích ở đây, hơn nữa muội vừa kết giao một người bằng hữu.

Thái Dao lắc lắc đầu nói, sau đó nhảy nhót đem người dẫn tới bên cạnh bàn của Tần Phàm, giới thiệu:

- Vị này chính là ca ca của ta, Thái Hiên.

Tần Phàm nghe tên người này không khỏi nao nao, người này chính là người đứng hàng thứ nhất trong thập đại triêu thánh giả Thái Hiên?

- Vị này chính là…

Thái Hiên thấy Thái Dao đang cùng một người lạ ngồi chung một chỗ, cũng có vẻ nghi hoặc.

- Tại hạ Tần Phàm, lần này cũng là triêu thánh giả đi Chân Võ thánh điện.

Tần Phàm chỉ đành lễ phép đứng lên, trong miệng bình tĩnh thong dong nói, cũng không bởi vì đối phương là người của nhất phẩm chân võ thế gia mà lộ ra thần sắc lấy lòng.

- Người của Kiền Kinh Tần gia?

Cũng giống như Thái Dao, Thái Hiên cũng có đồng dạng nghi vấn, sau đó hắn kỳ quái chuyển hướng nhìn thoáng qua Thái Dao, hắn biết cô muội muội này của mình xưa nay không hề có cảm tình gì với người của Kiền Kinh Tần gia.

- Không phải, hắn chỉ đến từ một cửu phẩm chân võ thế gia, cũng không phải Kiền Kinh Tần gia.

Thái Dao vội vàng giúp Tần Phàm giải thích.

- Không sai, tại hạ đến từ cửu phẩm chân võ thế gia Nam Phong Tần gia.

Tần Phàm cũng không giấu diếm, dù sao lấy năng lực của nhất phẩm chân võ thế gia Lạc Thành Thái gia, muốn tra ra thân phận chân thật của hắn cũng không có gì là khó khăn.

- Nga?

Trong lòng Thái Hiên không khỏi hơi có chút kinh ngạc, thật không ngờ một đệ tử của cửu phẩm chân võ thế gia ở trước mặt mình có thể thong dong tự tin đến như thế, cũng có thể bảo trì dáng vẻ hờ hững cùng khí độ. Hơn nữa cô muội muội này của hắn nhìn qua có vẻ như hiền hòa, nhưng người có thể làm cho nàng xưng là bằng hữu quả thật ít càng thêm ít.

- Không biết các hạ có để ý tại hạ cũng cùng xá muội ngồi chung hay không?

Một lát sau Thái Hiên mỉm cười, nhìn Tần Phàm hỏi.

- Mời.

Tần Phàm cũng không chút giả vờ, đưa tay ý mời đối phương cùng ngồi xuống, sau đó có tiểu nhị ân cần chạy tới.

- Ca, huynh không phải muốn đi lên lầu chín hay sao?

Lúc này Thái Dao ở một bên cũng chu cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn nói.

- Cứ để cho bọn họ đợi một chút đi.

Thái Hiên thản nhiên đáp, sau đó liền thong dong ngồi xuống đối diện với Tần Phàm, khí độ thật làm người thuyết phục.

Lúc này tiểu nhị cũng cảm thấy ngây ra, có thể ở trên lầu chín dùng cơm đều là đệ tử ngoài tam phẩm chân võ thế gia, hiện tại Thái Hiên thiếu gia thế nhưng vì một đệ tử cửu phẩm chân võ thế gia lại tình nguyện cho bọn họ ngồi đợi mình. Hắn cẩn thận quan sát Tần Phàm, phát hiện người này y phục bình thường, kém khá xa so với những đệ tử chân võ thế gia khác, trong lòng không khỏi càng thêm nghi hoặc, nhưng việc này cũng không tới phiên một tiểu nhị như hắn tùy tiện chen miệng, cho nên hắn rất nhanh cung kính lui xuống.

Sau khi Thái Hiên ngồi xuống, Tần Phàm cũng âm thầm quan sát thực lực của hắn, phát hiện đệ nhất nhân triêu thánh giả lần này quả nhiên danh bất hư truyền, giơ tay nhấc chân bình tĩnh tự tin, một thân khí chất đều thu liễm, hoàn toàn không hề bộc lộ ra ngoài. Theo Cổ Mặc dò xét, Thái Hiên đích thật là có được thực lực ngoài tứ cấp tiên thiên võ sư, còn mơ hồ muốn đột phá cấp năm.

Làm Tần Phàm kinh ngạc chính là khi Thái Hiên bưng lên chén rượu, chén rượu liền hiện lên vài tia nhiệt khí, hắn thế nhưng có thể vận dụng nguyên khí làm nóng rượu! Nhất định phải vận dụng nguyên khí cực kỳ thuần thục mới có thể làm được.

Kỳ thật trên đường Tần Phàm đã dùng Trung Võ Hoàn đột phá lên thất cấp võ sư cảnh giới, hơn nữa dược lực đã luyện hóa xong, tùy thời đều có thể tiến vào cửu cấp võ sư cảnh giới, nhưng trước khi còn chưa đột phá tới tiên thiên, hắn cảm giác mình không phải là đối thủ của Thái Hiên ngồi trước mặt.

Bình luận

Truyện đang đọc