DANH MÔN NHẤT PHẨM QUÝ NỮ

Biết Kiều Nguyệt nháo nhào đòi sống đòi chết, Kiều lão phu nhân và Nhan thị lập tức qua chỗ nàng ta.

"Để ta chết đi, các ngươi cút hết cho ta."

"Tiểu thư... Tiểu thư..."

Kiều Nguyệt cầm cây kéo trong tay, đám nha đầu bà tử kinh hoảng kéo giữ nàng lại, trong phòng hỗn loạn thành đoàn.

"Cháu của ta, cháu làm gì vậy?" Kiều lão phu nhân vào phòng, nhìn cây kéo trong tay Kiều Nguyệt, trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

"Tổ mẫu..." Kiều Nguyệt một thân váy trắng, mái tóc đen dài rối tung, sắc mặt trắng bệch, trong phòng lại tối, vừa nhìn như một nữ quỷ, "Tổ mẫu, người đừng tới đây, người tốt với cháu gái như vậy nhưng cháu không thể tiếp tục hiếu kính người nữa.

"Cháu nói gì vậy hả? Cháu không phải bảo bối trong lòng tổ mẫu sao? Mau, buông kéo xuống, có gì từ từ nói, tổ mẫu làm chủ cho cháu, có tổ mẫu ở đây, nhất định sẽ không để cháu chịu chút ủy khuất." Kiều lão phu nhân gấp tới độ lớn tiếng.

"Nguyệt Nhi, con cẩn thận đừng để bản thân bị thương, mau buông kéo xuống, có gì từ từ nói chuyện. Tổ mẫu và nương ở đây, có chuyện gì không thể nói nữa chứ?" Nhan thị cũng gấp gáp khuyên, nhưng trong lòng lại hận Kiều Nguyệt tới chết.

Nha đầu chết tiệt, đúng là da mặt dày!

Kiều Nguyệt thống hận nhìn Nhan thị, sau đó đưa gương mặt đầy lệ nhìn Kiều lão phu nhân, lắc đầu: "Tổ mẫu, là cháu gái bất hiếu, cháu gái sống còn thấy vui vẻ nữa, chi bằng ra đi thì hơn." Vừa dứt lời liền để cây kéo lên cổ.

"Mau, mau ngăn nó lại!" Kiều lão phu nhân sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, vội hét to."

Chúng bà tử nha đầu vội ôm tay ôm eo Kiều Nguyệt, cũng may thân thể nàng ta yếu đuối, không có bao nhiêu sức lực, nên chẳng mấy chốc mọi người đã khống chế được tình hình.

Kiều Nguyệt thở hổn hển, cứ thế mà té xuống.

Thấy mọi người lấy được cây kéo ra, Kiều lão phu nhân mới thở phào nhẹ nhõm, đi tới bên cạnh Kiều Nguyệt, một bên phân phó: "Mau, mau đi lấy tĩnh tâm hoàn và nước lại đây." Nói xong, bà ta ngồi xuống mép giường, dùng khăn lau nước mắt cho nàng ta, "Nha đầu này, sao có thể không biết yêu quý bản thân chứ? Nếu cháu xảy ra chuyện, cháu kêu tổ mẫu phải sống sao đây?"

Kiều Nguyệt chỉ cắn môi khóc.

"Lão phu nhân, tĩnh tâm hoàn của tiểu thư đây." Cam Thảo đưa thuốc tới.

"Đưa cho ta." Nhan thị duỗi tay nhận lấy, sau đó cầm ly nước trên bàn, nói, "Nào, Nguyệt Nhi, uống thuốc trước đi."

Kiều Nguyệt không thèm liếc mắt nhìn bà ta.

Kiều lão phu nhân liền duỗi tay, nói: "Đưa cho ta."

Nhan thị khựng lại, sau đó cũng nhanh chóng đưa thuốc và nước cho Kiều lão phu nhân.

"Ngoan, uống thuốc đi, lát nữa nếu bệnh tái phát, người chịu khổ là chính cháu đấy." Kiều lão phu nhân tự mình đút thuốc cho Kiều Nguyệt, từ ái nhu hòa dỗ dành.

Kiều Nguyệt dùng đôi mắt uất ức nhìn Kiều lão phu nhân, nuốt viên thuốc xuống, sau đó uống một ngụm nước.

Kiều lão phu nhân đưa ly nước và bình thuốc cho nha đầu bên cạnh, sau đó lấy cái khăn khác lau mặt cho Kiều Nguyệt. Lúc này trong phòng chỉ còn lại tâm phúc, bà ta vỗ nhẹ mu bàn tay của nàng: "Nha đầu ngốc, chuyện lớn thế nào còn không phải đã có tổ mẫu rồi sao? Sao lại nghĩ quẩn như vậy hả?"

Kiều Nguyệt cúi đầu, nước mắt cứ thế mà rơi trên tay Kiều lão phu nhân.

Trái tim bà ta lập tức căng chặt.

"Muội muội, muội sao vậy?" Kiều Vũ Đình vội vàng vào phòng, thấy Kiều Nguyệt đang tựa vào lòng Kiều lão phu nhân mới thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi nghe nha đầu báo tin, hắn sợ tới mức nửa cái mạng cũng không còn. Hắn vội vàng đi tới, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh: "Nguyệt Nhi, có ca ca ở đây."

Kiều Nguyệt lúc này mới ngẩng đầu, nức nở: "Ca ca."

"Nguyệt Nhi đừng khóc." Kiều Vũ Đình đau lòng nói.

"Có tổ mẫu và ca ca cháu ở đây, cháu đừng khóc." Kiều lão phu nhân lại cầm khăn lau nước mắt cho nàng.

"Tổ mẫu, ca ca." Kiều Nguyệt nằm trong lòng Kiều lão phu nhân, khóc tới đứt gan đứt ruột, "Nguyệt Nhi sống chỉ làm liên lụy mọi người, không bằng đi tìm mẫu thân. Nguyệt Nhi không thể hiếu thuận với tổ mẫu nữa, xin tổ mẫu sau này chiếu cố ca ca nhiều hơn."

"Không được nói lời ngốc nghếch như vậy? Liên lụy gì chứ?" Kiều lão phu nhân khẽ quát.

Kiều Nguyệt nức nở một lát, lại nhìn Nhan thị, nói: "Mẫu thân, nếu người không muốn, tội gì phải dùng lời nói lừa gạt Nguyệt Nhi. Nguyệt Nhi tin người nên mới nhờ người giúp con nói mấy câu không ngờ..." Nói tới đây, nàng ta lại mềm giọng với Kiều lão phu nhân, "Tổ mẫu, cuộc sống Nguyệt Nhi không còn bao ngày nữa, hiện tại một chút hi vọng cũng không còn, chi bằng chết sớm một chút, miễn cho để người khác càng thêm ghen ghét."

Đây rõ ràng là nói Nhan thị không chấp nhận đích nữ của nguyên phối mà!

Nhan thị tức giận tới cả gương mặt đỏ bừng.

Kiều lão phu nhân lạnh lùng liếc nhìn Nhan thị, lại dịu dàng nói với Kiều Nguyệt: "Cái gì là không còn thời gian hả? Không được nói bậy!"

"Nguyệt Nhi..." Kiều Vũ Đình duỗi tay nắm tay nàng ta, không biết phải nói thế nào mới tốt, trầm mặc một lát liền ngẩng đầu nhìn Nhan thị, nói, "Mẫu thân, người cứu Nguyệt Nhi đi, nếu người không giúp, muội ấy sẽ chết."

"Ta..." Nhan thị gấp tới độ hốc mắt cũng đỏ, "Ta đã nói với Ngũ nha đầu, chỉ là..."

"Mẫu thân, người không cần gạt con, người đi gặp muội muội Diệp gia, nhưng người có nói chuyện của con hay không, trong lòng con hiểu rõ." Vì ca ca, nàng muốn tận hết lực một lực! Nàng ta lại nức nở nói: "Nguyệt Nhi không phải tiểu hài tử, mẫu thân không cần gạt con. Ngày đó con đã nói, nếu không thành, vậy đó là do Nguyệt Nhi và Vương gia có duyên không phận. Nguyệt Nhi luôn kính trọng mẫu thân, cũng rất tin tưởng người, nhiều năm qua mẫu thân thương con như vậy, nhưng... Mẫu thân, không ngờ người lại lừa gạt Nguyệt Nhi như thế, người coi Nguyệt Nhi là thứ gì vậy? Nếu không muốn, người cứ nói thẳng là được! Nguyệt Nhi cho dù thế nào cũng không khó xử mẫu thân!"

Nói xong, nàng ta lại vùi đầu vào lòng Kiều lão phu nhân, anh anh khóc lớn.

Lời này rõ ràng muốn nói thái độ mấy năm qua của Nhan thị chẳng qua là làm bộ làm tịch, kỳ thật trong lòng không dung một kế nữ như nàng!

Nhan thị nghe tin Kiều Nguyệt muốn chết, tâm trạng đặc biệt cao hứng, vừa rồi thấy nàng ta cầm kéo hướng vô cổ, trong lòng cảm thấy hả giận, chỉ mong cây kéo đâm chết nàng ta mới tốt.

Hiện tại nghe Kiều Nguyệt khóc lóc, Nhan thị tức giận tới muốn đi qua cho một bạt tai, nhưng lão phu nhân còn ở trước mặt, bà không dám bộc lộ, chỉ biết dùng ánh mắt khổ sở nhìn Kiều Nguyệt: "Ai khua môi múa mép trước mặt con vậy? Ai dám châm ngòi tình cảm mẹ con ta thế hả?"

Ngày đó người Nhan thị dẫn theo đều là tâm phúc, nha đầu Kiều Nguyệt này sao mà biết được? Nếu Kiều Nguyệt đã biết, vậy lão phu nhân... Nhan thị bất giác nhìn Kiều lão phu nhân.

Kiều lão phu nhân lạnh lùng nhìn bà ta: "Trên đời này không có bức tường nào chắn được gió, ngươi cho rằng những việc mình làm thần không biết quỷ không quay sao?"

"Mẫu thân..." Là tiện nhân nào dám ăn cây táo rào cây sung? Nhan thị cúi đầu nhíu mày.

Kiều lão phu nhân lại lau nước mắt cho Kiều Nguyệt, nói: "Hài tử đáng thương của ta."

"Mẫu thân, nếu người không muốn, vậy thì đừng để muội muội hi vọng, nếu đã cho muội ấy hi vọng, người lại không làm, trong lòng muội ấy sẽ càng khó chịu." Kiều Vũ Đình quay đầu nhìn Nhan thị, "Người không đồng ý, ta đây sẽ nghĩ cách cho muội muội."

Nhan thị tức giận tới nói không ra lời.

"Hỗn láo, sau dám nói chuyện với mẫu thân ngươi như vậy?" Tây Ninh Hầu tối mặt đi vào, thịnh nộ nhìn Kiều Vũ Đình, "Đồ bất hiếu!"

Kiều Nhân sốt ruột đi sau Tây Ninh Hầu, vội vàng hành lễ: "Tổ mẫu, mẫu thân, Đại ca ca, Nhị tỷ tỷ."

"Phụ thân." Kiều Vũ Đình vội đứng lên, khom người.

"Hầu gia." Nhan thị ủy khuất gọi.

"Mẫu thân." Tây Ninh Hầu hành lễ với Kiều lão phu nhân.

"Nhị tỷ tỷ, tỷ sao rồi?" Kiều Nhân nhanh chóng tới trước mặt Kiều lão phu nhân và Kiều Nguyệt, nhẹ giọng quan tâm.

Kiều Nguyệt nhìn nàng ta một cái, khẽ lắc đầu.

Thấy vậy, Kiều Nhân liền an tĩnh đứng một bên.

"Con mắng nó làm gì? Đình Nhi nói gì sai? Nếu không phải nàng ta bằng mặt không bằng lòng dùng tâm kế, Nguyệt Nhi sao tới nỗi đòi sống đòi chết như vậy?" Kiều lão phu nhân nói với Tây Ninh Hầu, sau đó lạnh lùng nhìn Nhan thị, "Nếu ngươi thật tâm đối đãi với Nguyệt Nhi thì đừng nói cho qua chuyện!"

"Mẫu thân, mấy năm nay con dâu đối xử với Nguyệt Nhi và Đình Nhi thế nào, người rõ ràng nhất. Mười mấy năm, con dâu thật lòng coi Nguyệt Nhi là nữ nhi thân sinh, con dâu sao có thể hại nữ nhi của mình chứ?" Nhan thị vừa nói vừa quay đầu nhìn Tây Ninh Hầu, hốc mắt hồng hồng, "Hầu gia, thiếp thật sự bị oan."

Kiều Nguyệt có lão phu nhân là bùa hộ mệnh, mà bà đã có hầu gia che chở.

"Ta biết." Tây Ninh Hầu gật đầu, cau mày nhìn Kiều Nguyệt, mắng, "Chỉ vì chút chuyện lại đòi sống đòi chết, thật hoang đường! Mẫu thân ngươi mấy năm nay tốn bao nhiêu tâm tư chăm lo cho ngươi, chẳng lẽ ngươi không biết sao?"

Kiều Nguyệt cúi đầu khóc lóc.

Kiều lão phu nhân nhìn bộ dáng này của Nhan thị liền giận sôi máu, hơn nữa, chuyện khiến bà tức giận hơn là nhi tử của mình lại đứng một phe với nàng ta!

"Con bớt tranh cãi đi, con không thấy Nguyệt Nhi thương tâm lắm sao? Chuyện này chỉ cần nói với Ngũ cô nương Diệp gia hai câu là xong, có gì mà khó?"

"Chuyện của Nhị tỷ tỷ sao lại đi tìm tỷ tỷ?" Kiều Vũ Thần đứng ngay cửa, trợn mắt nhìn đám người Kiều lão phu nhân, sau đó lại hỏi Nhan thị, "Mẫu thân, người đi gặp tỷ tỷ sao? Vì sao không mang Thần Ninh cùng đi? Thần Nhi lâu rồi không gặp tỷ ấy."

"Thần Nhi." Nhan thị cả kinh, cũng không biết đứa nhỏ đã nghe được bao nhiêu.

"Nhị tỷ tỷ, tỷ có phải lại bị bệnh rồi không?" Kiều Vũ Thần đi vào, cười hỏi Kiều Nguyệt, "Nhị tỷ tỷ muốn tỷ tỷ làm gì?"

Nhan thị dịu dàng ôm lấy nó, nói: "Thần Nhi tới thăm Nhị tỷ tỷ sao? Nhị tỷ tỷ đang nghỉ ngơi, không sao cả, Thần Nhi về phòng trước đi." Nói xong bà ta liền phân phó Vân Nhi, "Đưa Tứ thiếu gia về phòng."

Kiều Vũ Thần nhìn Kiều lão phu nhân và Kiều Nguyệt.

Dù sao cũng là tôn tử ruột thịt của mình, cho dù chán ghét thế nào, Kiều lão phu nhân vẫn yêu thương Kiều Vũ Thần, vì thế liền từ ái gật đầu: "Nhị tỷ tỷ cháu muốn nghỉ ngơi, không thể làm ồn. Thần Nhi về phòng đi, sau này lại tới thăm tỷ tỷ."

Kiều Vũ Thần duỗi tay ôm lấy cổ Vân Nhi, nhăn cái mặt nhỏ.

Gạt người.

Người xấu, đều là người xấu.

Chờ Kiều Vũ Thần đã được ô đi, Kiều lão phu nhân mới nói với Kiều Nguyệt: "Được rồi, Nguyệt Nhi, cháu nghỉ ngơi đi, việc này tổ mẫu sẽ xử lý, không được nói mê nói sảng, làm việc ngốc nghếch nữa, có biết không?" Sau đó bà ta lại nhìn Kiều Nhân, "Cháu ở lại nói chuyện với tỷ tỷ một lát đi."

"Vâng." Kiều Nhân gật đầu.

"Cháu cũng ở đây ngồi với muội muội." Kiều Vũ Đình nói.

"Được, hai đứa đừng ở lại lâu quá." Kiều lão phu nhân dặn dò một câu, sau đó đứng dậy, nhìn Tây Ninh Hầu và Nhan thị, "Hai ngươi theo ta."

Hai người gật đầu theo bà ta ra ngoài.

Về phòng, cho hạ nhân lui xuống, Kiều lão phu nhân mới dùng cây trượng gỗ nạm vàng đánh Nhan thị một cái.

"Mẫu thân!" Tây Ninh Hầu nhanh chóng duỗi tay ôm Nhan thị vào lòng, dùng thân thể chặn lại.

Kiều lão phu nhân thu tay không kịp, đánh thẳng vào lưng của Tây Ninh Hầu.

"Con che chở nó làm gì?"

"Hầu gia." Nước mắt của Nhan thị trào ra.

Tây Ninh Hầu lắc đầu với Nhan thị, ý nói bản thân không sao, lại nhìn Kiều lão phu nhân, nói: "Mẫu thân, có gì cứ nói là được, không nên động thủ. Thân thể nàng ấy mỏng manh, một gậy của người còn không phải đoạt nửa cái mạng của nàng ấy sao?"

Kiều lão phu nhân chán nản vứt cây trượng xuống đất, nói: "Từ từ nói? Con không nhìn chuyện nàng ta làm đi, ở trước mặt ta thì đồng ý, xoay người liền không để trong lòng, kêu ta từ từ nói chuyện với nàng ta? Nàng ta tiểu nhân bằng mặt không bằng lòng, có gì để nói?" Kiều lão phu nhân mắng Tây Ninh Hầu, "Lúc trước ta đã không đồng ý cưới nàng ta vào cửa, là con quỳ dưới đất cầu xin, nói nếu ta không đồng ý, con sẽ không sống nữa, còn luôn miệng nói nàng ta sẽ coi Nguyệt Nhi và Đình Nhi như nhi nữ thân sinh, hiện giờ thì sao? Hôn sự của Nguyệt Nhi nàng ta chỉ làm cho có lệ, một chút cũng không để bụng! Sao hả, lời ngày đó các ngươi không nhớ nữa sao? Các ngươi không nhớ, nhưng bà già đây nhớ vô cùng rõ ràng."

"Mẫu thân bớt giận." Thấy Kiều lão phu nhân tức giận tới gương mặt đỏ bừng, Tây Ninh hầu sợ bà ta xảy ra chuyện, liền vội nhận sai.

"Nguyệt Nhi và Đình Nhi là thân sinh cốt nhục của con, con lại chỉ một lòng sủng ái Nhan thị. Hôm nay Nguyệt Nhi như thế đều không phải do con không quan tâm nó sao?"

"Mẫu thân, mấy năm nay con dâu tận tâm tận lực chăm sóc Đình Nhi và Nguyệt Nhi, đặc biệt là những lúc Nguyệt Nhi phát bệnh, con đều thức suốt đêm trông chừng, cho dù là Thần Nhi con cũng đặt phía sau. Mẫu thân, người nói con dâu như vậy, con dâu thật sự oan uổng." Nhan thị quỳ xuống, nghẹn ngào.

Kiều lão phu nhân chỉ vào Nhan thị, nhìn Tây Ninh Hầu nói: "Con xem nàng ta, xem nàng ta đi."

"Mẫu thân, những chuyện nàng ấy làm người cũng thấy mà." Tây Ninh Hầu lên tiếng giúp Nhan thị nói chuyện.

Kiều lão phu nhân tức giận tới đầu ngón tay run lên: "Hay lắm, con che chở nàng ta như vậy, ta mới nói hai câu cũng không được! Mấy năm nay đối xử với Nguyệt Nhi và Đình Nhi rất tốt, nhưng ai biết trong lòng nàng ta nghĩ gì? Cũng may bà già này còn sống, nếu không Nguyệt Nhi và Đình Nhi không phải sẽ bị hai người không có lương tâm như các ngươi tra tấn tới chết hay sao?"

Tây Ninh Hầu vội quỳ xuống: "Mẫu thân, là nhi tử có lỗi với huynh muội chúng."

"Sơ sẩy? Nhiều năm như vậy, ngươi đâu chỉ sơ sẩy? Trong mắt ngươi ngoại trừ Nhan thị và Thần Nhi, trong mắt ngươi còn có ai?"

Năm đó đáng ra không nên gật đầu cưới Nhan thị này vào phủ!

Đường đường là Tây Ninh Hầu lại đi cưới một quả phụ, đúng là mất mặt, mấy năm nay bà không ra ngoài xã giao cũng là vì sợ người đời chỉ trỏ.

Nhan thị quỳ dưới đất, sắc mặt tái nhợt.

Nhiều năm như vậy, bà ta vẫn chán ghét mình!

Tây Ninh Hầu cúi đầu: "Nhi tử bất hiếu."

"Nguyệt Nhi bệnh tật từ nhỏ, tính cách đặc biệt mẫn cảm, nếu ngươi không muốn, ngày đó cứ trực tiếp cự tuyệt thì nó cũng không kích động đòi sống đòi chết như hôm nay!" Kiều lão phu nhân nhìn Nhan thị.

Còn dám làm cho có lệ như vậy!

Nhiều năm hiền lương thục đức, cuối cùng cũng lộ bộ mặt thật!

Kiều lão phu nhân cảm thấy thật may mắn, mấy năm nay bản thân không bị Nhan thị lừa gạt, bằng không, không biết tôn tử và chất nữ sẽ như thế nào.

Nhan thị cắn môi, thân thể lung lay như sắp đổ.

"Mẫu thân, mấy năm nay phu nhân thật sự rất dụng tâm." Tây Ninh Hầu vội duỗi tay đỡ lấy bà, ngẩng đầu nhìn Kiều lão phu nhân, nói, "Nàng ấy mấy năm nay không quan tâm Ngũ cô nương, hiện tại đột nhiên tới tìm, nàng ấy không tiện lên tiếng, xét về tình cảm có thể tha thứ."

Kiều lão phu nhân đập bàn: "Ngần ấy năm là tự nàng ta không quan tâm nữ nhi của mình, Kiều gia chúng ta đâu có ngăn cản, giữ chặt nàng ta chứ!" Bà ta lạnh lùng nhìn Nhan thị, "Với nữ nhi của mình còn có thể nhẫn tâm như vậy, khó trách không dụng tâm với Nguyệt Nhi."

Nhan thị nức nở: "Mẫu thân, con dâu sai rồi."

Kiều lão phu nhân càng nhìn càng tức giận, cười lạnh một tiếng: "Nguyệt Nhi thiếu chút đã chết trong tay ngươi."

Cứ vậy mà định tội sao?

Nhan thị vội dập đầu: "Là lỗi của con dâu, con dâu sai rồi." Tội danh mưu hại đích nữ của nguyên phối quá nặng, nỗ lực mấy năm nay như nước sông đổ biển thì không nói, Thần Nhi chắc chắn sẽ bị liên lụy.

Tây Ninh Hầu nhìn bà ta dập đầu tới bầm tím, vội cầu tình với Kiều lão phu nhân: "Mẫu thân, Nguyệt Nhi cũng không có chuyện gì, người đừng trách nàng nữa." Tây Ninh Hầu dừng một lát, lại nói, "Mẫu thân, kỳ thật chuyện đi tìm Ngũ cô nương nhi tử không đồng ý, một khi truyền ra ngoài, thanh danh của Kiều gia ta không phải bị hủy hoại sao? Chúng ta không thể không quản Nguyệt Nhi được, nó đường đường là tiểu thư khuê các, sao có thể hồ nháo như vậy?"

"Chẳng lẽ để nó đi tìm cái chết?" Kiều lão phu nhân hỏi ngược lại, "Nó là nữ nhi thân sinh của ngươi, chẳng lẽ ngươi trơ mắt nhìn nó chết hay sao?"

"Nhưng..." Cũng không thể không biết xấu hổ hổ như vậy! Nhìn sắc mặt âm u của Kiều lão phu nhân, Tây Ninh Hầu nuốt lời muốn nói xuống.

"Hơn nữa đều là người nhà, sao có thể truyền ra ngoài được?" Bên này toàn là người nhà, đáng lo chỉ có một mình Ngũ cô nương kia! Kiều lão phu nhân liếc nhìn Nhan thị, "Chẳng lẽ ngươi là mẫu thân cũng không biết kêu Ngũ cô nương giữ miệng sao?"

Thấy Nhan thị không ngừng dập đầu, cộng thêm vẻ mặt đau lòng của nhi tử, Kiều lão phu nhân càng tức giận: "Được rồi, các ngươi đứng lên đi."

"Tạ mẫu thân." Nhan thị dập đầu thêm một cái mới cùng Tây Ninh Hầu đứng lên.

"Ngươi đi tìm Ngũ cô nương nói chuyện đi." Kiều lão phu nhân xua tay, "Ngày mai để Vu ma ma đưa ngươi đi."

Đây rõ ràng là muốn giám thị!

Nhan thị tuy không nguyện ý nhưng vẫn ngoan hiền đáp: "Vâng, mẫu thân, ngày mai con dâu sẽ đi gặp nó."

"Lại đồng ý rồi làm việc qua loa, tới lúc đó nếu Nguyệt Nhi lại chịu kích thích mà xảy ra chuyện gì, ta đây sẽ ôm nó cùng đi!" Ánh mắt Kiều lão phu nhân sắc như đao.

"Con dâu không dám." Nhan thị vội quỳ xuống.

"Mẫu thân." Tây Ninh Hầu cũng quỳ theo, "Mẫu thân, người đừng nói như vậy."

"Ta mệt rồi, các ngươi về đi." Kiều lão phu nhân mệt mỏi phất tay.

Tây Ninh Hầu và Nhan thị hành lễ cáo từ.

"Để nàng chịu khổ rồi." Về chính viện, Tây Ninh Hầu tự mình bôi thuốc lên trán Nhan thị.

"Thiếp không sao." Nhan thị lắc đầu, lại nói, "Để thiếp xem vết thương của ngài."

Một gậy kia đánh xuống không nhẹ, trên người hầu gia chắc chắn cũng có vết thương.

"Da thịt ta thô dày, không sao." Tây Ninh Hầu lắc đầu, sau đó liền kêu nha đầu dọn cơm.

Nhan thị không khỏi cảm động.

.......................

Sáng sớm hôm sau, Nhan thị dẫn nha đầu bà tử cùng Vu ma ma tới ngõ nhỏ chùa Bảo Thiền.

Dung Hoa đúng lúc đang nói chuyện với Đổng Ngọc Lan vừa trèo tường, nghe nha đầu bẩm báo, Đổng Ngọc Lan kinh ngạc hỏi: "Sao Kiều phu nhân lại đột nhiên tới đây?"

Lời đồn không phải nói Kiều phu nhân không quan tâm Diệp muội muội sao? Sao bà ta lại đột nhiên tới gặp?

"Mời bà ấy tới đại sảnh đi, ta lập tức qua đó." Dung Hoa đương nhiên đoán được lý do Nhan thị tới đây, phân phó một tiếng rồi tươi cười nói với Đổng Ngọc Lan, "Có thể là tới thăm ta."

Đổng Ngọc Lan bĩu môi, không tin, đứng dậy: "Nếu muội muội đã có khách, vậy ta về trước đây, lát nữa tới cơm trưa lại qua tìm muội nói chuyện."

"Ừ." Dung Hoa gật đầu, lại phân phó Lê Hoa gói chút điểm tâm để Đổng Ngọc Lan mang về, "Đưa cho phu nhân nếm thử."

"Đa tạ." Đổng Ngọc Lan cũng không khách khí, nhận điểm tâm xong liền trở về.

Thay y phục xong, Dung Hoa mới mang theo Thạch ma ma và Túy Đồng, Lưu Tô tới đại sảnh.

"Mẫu thân." Vừa vào cửa, Dung Hoa liền uốn gối hành lễ.

"Mau đứng lên đi." Nhan thị duỗi tay.

"Gặp qua Ngũ cô nương." Vu ma ma, Tần ma ma cùng đám nha đầu hành lễ.

Ánh mắt Dung Hoa dừng trên mặt Vu ma ma xa lạ, nói: "Đứng lên đi." Sau đó liền qua ngồi đối diện Nhan thị.

Đám người Thạch ma ma hành lễ với Nhan thị, sau đó liền dâng trà và điểm tâm.

Nhan thị uống một ngụm trà rồi nhìn xung quanh, cười nói: "Nhà cửa thật không tệ, hạ nhân cũng hiểu quy củ, ta đây yên tâm rồi."

"Đa tạ mẫu thân quan tâm."

Nhan thị liền nhìn ba người Thạch ma ma, Túy Đồng và Lưu Tô phía sau Dung Hoa.

"Bọn họ không phải người khua môi múa mép." Dung Hoa cười nói một câu.

Ý tứ là không cho bọn họ lui xuống?

Nhan thị cũng không giận, chỉ gật đầu nói với Tần ma ma: "Các ngươi ra ngoài chờ đi."

"Vâng, phu nhân." Tần ma ma liền dẫn đám nha đầu Vân Nhi ra ngoài, Vu ma ma lại không dời bước.

Dung Hoa không để ý, vết thương trên trán Nhan thị cũng không để trong lòng, chỉ hỏi: "Mẫu thân, hôm nay người có việc gì mà tới đây vậy?" Sáng sớm liền chạy tới đây, tuy bản thân là nữ nhi của bà ta, nhưng hiện tại không sống chung nhà, lỗ mãng tới cửa như vậy thật sự là thất lễ!

Nhan thị im lặng, sau một lúc lâu vẫn không lên tiếng.

Dung Hoa cũng không nói chuyện, chỉ lặng lẽ bưng ly trà uống.

Ánh mặt trời chiếu vào, Vu ma ma thầm quan sát Dung Hoa, thiếu nữ tỏa sáng như ánh trăng, khóe môi mang ý cười, khuôn mặt như tranh vẽ.

Thấy Nhan thị không nói gì, Vu ma ma tiến lên một bước, hỏi: "Nghe nói Ngũ cô nương quen biết Chiêu Vương điện hạ?"

Dung Hoa gật đầu: "Ta nghĩ trong kinh thành có rất nhiều người quen biết điện hạ."

Sắc mặt Vu ma ma cứng đờ, lại nói: "Nô tỳ không phải có ý đó, nô tỳ chỉ là nghe nói quan hệ giữa Ngũ cô nương và Vương gia thật không tồi."

"Ma ma nói chuyện cẩn thận, tiểu thư nhà ta là một cô nương, lời này của bà là có ý gì? Tiểu thư nhà ta tuân theo phép cũ, thập phần thủ lễ!" Thạch ma ma đáp trả.

Vu ma ma vội uốn gối nhận lỗi: "Lão nô nói chuyện không khéo mạo phạm Ngũ cô nương, mong Ngũ cô nương thứ lỗi."

Dung Hoa nhìn bà ta, nhàn nhạt một câu: "Đứng lên đi, bên ngoài đồn đại nhiều thứ như vậy, khó trách ma ma hiểu lầm."

Sắc mặt Vu ma ma tái nhợt, đứng dậy nhìn Nhan thị, lại cười nói với Dung Hoa: "Kỳ thật hôm nay lão nô theo phu nhân tới đây là có việc muốn nhờ Ngũ cô nương hỗ trợ."

"Đúng vậy, hôm nay ta tới tìm con thật sự là có chuyện muốn nhờ." Nhan thị gật đầu, lên tiếng.

"Mẫu thân cứ nói." Dung Hoa gật đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

"Là thế này, Nhị tiểu thư nhà ta vừa gặp đã thương điện hạ, nhưng ngài ấy... Người ngoài đều nói lời nói của Ngũ cô nương rất có trọng lượng trước mặt công chúa và Vương gia... Nhị tiểu thư từ nhỏ thân thể đã mảnh mai, chịu không nổi kích động, nàng ấy một lòng mê say, từ từ tiều tụy... Phu nhân cũng không còn cách nào khác nên mới tới tìm cô nương, mong cô nương nói vài lời hay giúp Nhị tiểu thư nhà ta trước mặt Vương gia." Vu ma ma cười nói.

Dung Hoa nhìn Nhan thị: "Lần trước người tìm con cũng vì chuyện này đúng không? Vì không biết mở lời thế nào, cho nên mới không lên tiếng?"

Lời cũng đã nói, Nhan thị gật đầu: "Đúng vậy, lần trước ta tới tìm con quả thật vì chuyện này."

"Phu nhân, lão nô có câu không nên nói."Thạch ma ma tức giận tiến lên phía trước nhìn Nhan thị, "Người đang đặt tiểu thư ở chỗ nào? Tiểu thư là cô nương chưa xuất giá, người kêu tiểu thư đi tìm Vương gia, khuyên Vương gia cưới Nhị cô nương Kiều gia sao?"

Thật không biết xấu hổ!

Bản thân không biết xấu hổ, còn kéo tiểu thư theo!

"Vị ma ma này đừng kích động, chúng ta cũng không còn cách nào khác nên mới tới tìm Ngũ cô nương." Vu ma ma vội tiến lên kéo Thạch ma ma lại, giải thích.

"Không có cách nên muốn hại tiểu thư nhà ta? Tiểu thư từ nhỏ bị mẫu thân ruồng bỏ đã đủ đáng thương, hiện tại còn vì Kiều Nhị cô nương mà đi làm chuyện xấu hổ này sao?" Thạch ma ma hất tay Vu ma ma ra, cả giận nói, "Muốn kết thân sao? Các ngươi tìm nhầm chỗ rồi!"

"Đường đường là hầu phủ lại hành sự như vậy, thật không biết xấu hổ!" Túy Đồng cũng cười lạnh trào phúng một câu.

Gương mặt Vu ma ma đỏ bừng, khóe môi giật giật không biết phản bác thế nào, chỉ đành nhìn Nhan thị: "Phu nhân, người xem..." Lão phu nhân còn đang ở nhà chờ tin tức.

"Hai người không được vô lễ với khách, đừng để người ta nói trong nhà không có trưởng bối thì không biết quy củ." Dung Hoa lên tiếng.

Túy Đồng liền kéo Thạch ma ma đang tức giận lui ra sau Dung Hoa.

Có Vu ma ma bên cạnh, Nhan thị không dám qua loa cho xong chuyện: "Ta biết chuyện này khiến con khó xử, nhưng Nguyệt Nhi... Thân thể nó mảnh mai, tính ra con cũng gọi nó một tiếng tỷ tỷ, con giúp nó đi."

Dung Hoa nhịn không được cong môi, châm chọc: "Thạch ma ma nói đúng, các ngươi tìm lầm cửa rồi."

Nếu có thể, Nhan thị cũng không muốn tìm nàng, một chút cũng không muốn nhìn thấy nàng! Bà ta nhìn Dung Hoa, nói: "Lâu nay là ta có lỗi với con, nhưng dù sao ta cũng nuôi con mấy năm, nể tình chúng ta là mẫu tử, con giúp đỡ chút đi, coi như là báo đáp ơn dưỡng dục của ta mấy năm đó."

Dung Hoa cười khẽ: "Ta là nữ nhi thân sinh của người sao?" Thanh âm tuy nhu hòa nhưng mang vài phần lạnh lẽo.

Có mẫu thân tàn nhẫn với nữ nhi thân sinh của mình sao?

Sắc mặt Nhan thị lập tức thay đổi: "Con đương nhiên là nữ nhi của ta, sao con lại đột nhiên hỏi như vậy?"

"Năm đó người nói tái giá liền tái giá, vứt bỏ ta từ nhỏ, những năm nay cũng chẳng quan tâm, tựa như chưa từng có nữ nhi như ta. Mà mọi người đều biết người thập phần sủng ái Nhị cô nương, hiện tại còn vì hôn sự của nàng ấy mà tới tìm ta, cho nên ta đang nghĩ, ta rốt cuộc có phải nữ nhi thân sinh của người hay không? Nào có mẫu thân tàn nhẫn như thế? Đối với kế nữ không chút huyết mạch người lại yêu thương như thế, nhưng những năm qua chưa từng ngó ngàng tới ta! Vì sao người lại nhẫn tâm với ta như vậy?" Dung Hoa bình tĩnh nói, ánh mắt khốc liệt nhìn bà ta, "Ta nghĩ chỉ có một khả năng duy nhất, ta không phải nữ nhi thân sinh của người!"

Cho nên, mấy năm nay mới có thể vứt bỏ nàng!

Dung Hoa tiếp tục: "Có lẽ ta là nữ nhi của phụ thân là nữ tử ông ấy yêu, sau đó người lấy danh nghĩa nhận nuôi ta. Những năm đó mọi người đều ở Cẩm Châu, người trong kinh thành ai biết được?"

Vu ma ma kinh ngạc nhìn Dung Hoa.

Thạch ma ma cũng không khỏi cả kinh.

Sắc mặt Túy Đồng và Lưu Tô có chút gợn sóng.

Nhan thị siết chặt khăn lụa trong tay, nói: "Nha đầu này sao lại suy nghĩ miên man như thế, mấy năm nay ta không gặp con là vì sợ mang tới cho con phiền phức, tổ mẫu con... Bà ấy không thích ta, nếu ta đi tìm con, bà ấy không phải sẽ trút giận lên đầu con sao?"

Dung Hoa lại nhẹ giọng: "Nếu là nữ nhi thân sinh, sao có thể nhắc tới báo đáp ân dưỡng dục?"

Lòng bàn tay Nhan thị bị một tầng mồ hôi lạnh bao phủ, cười nói: "Ta chỉ thuận miệng thôi, nhiều năm mới gặp lại, ta sợ con không đồng ý."

"Cho nên người tới đây là muốn ta báo ơn?" Dung Hoa lạnh lùng, nghiêm nghị nói, "Kiều gia các ngươi không biết xấu hổ, nhưng Diệp Dung Hoa ta vẫn còn cần mặt mũi."

Nhan thị cứng họng.

"Ngũ cô nương, người giúp Nhị tiểu thư của chúng ta đi, cứu một mạng người hơn xây bảy tháp chùa, người tâm địa Bồ Tát thương xót nàng ấy đi." Vu ma ma quỳ xuống, cầu xin, "Thân thể tiểu thư nhà ta vô cùng yếu đuối, lão phu nhân tuổi cũng đã lớn, bọn họ thật sự không chịu nỗi kích động."

Lời này rõ ràng là nói cho Nhan thị nghe!

Dung Hoa nhìn Nhan thị, khẽ cười: "Nhị tiểu thư Kiều gia, lão phu nhân có liên quan gì tới ta." Nàng bưng ly trà, nói, "Thạch ma ma, tiễn khách."

Vu ma ma ngẩng đầu nhìn Nhan thị: "Phu nhân, người đã hứa với lão phu nhân." Giọng nói mang vài phần cưỡng bức.

Sắc mặt Nhan thị trầm xuống, hỏi: "Dung Hoa, con thật sự không giúp ta sao?"

"Thạch ma ma, tiễn khách." Dung Hoa lạnh giọng.

Thấy nàng như thế, ánh mắt Nhan thị hiện lên tia ngoan độc, "Nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, người có thể trơ mắt nhìn ta khó xử hay sao?"

"Cho nên người vẫn muốn ta báo đáp ơn dưỡng dục kia sao?" Dung Hoa đón nhận ánh mắt của bà ta, "Cho nên, ta không phải nữ nhi của bà!"

Nhan thị nhìn nàng một lát, sau đó mới quay đầu nhìn Vu ma ma: "Ma ma ra ngoài trước đi, ta có lời muốn nói với Dung Hoa."

Sự tình đã tới nước này, Vu ma ma lập tức lui ra ngoài.

Nhan thị nhìn Thạch ma ma, Túy Đồng và Lưu Tô đứng sau, sau đó mới nhìn Dung Hoa, nói: "Ngươi đoán không sai."

Nàng không phải nữ nhi của bà ta, cho nên ơn dưỡng dục chắc chắn phải báo.

Thạch ma ma cả kinh, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên, lẩm bẩm: "Thì ra... Thì ra... Đây là lý do vì sao trước kia phu nhân không muốn nhìn tiểu thư, càng không muốn ôm tiểu thư."

Trong lòng sớm đã có chuẩn bị, Dung Hoa bình tĩnh hỏi: "Ta là nữ nhi của ai? Là nữ nhi của phụ thân và ai?"

"Hỏi phụ thân ngươi đi!" Nhan thị lạnh lùng trả lời, ngày đó Diệp Thế Hiên ôm nữ nhi đã chết ra ngoài tìm đại phu, sau đó lại ôm nha đầu này trở về, bà nào biết nha đầu này tới từ đâu?

"Không đúng, tuy sau khi tiểu thư được sinh ra nô tỳ mới vào phủ, nhưng người trong phủ đều nói phu nhân mang thai, sinh rồi." Thạch ma ma hoàn hồn, lắc đầu nghi hoặc hỏi Nhan thị, "Nếu tiểu thư không phải nữ nhi người sinh, vậy hài tử của phu nhân đâu?"

Dung Hoa cau mày nhìn Nhan thị.

"Chết rồi!" Nhan thị lạnh lùng phun ra hai chữ.

Tận tay bà ta bóp chết nó!

Bà rõ ràng là một cặp với Kiều Uyên nhưng phải gả cho Diệp Thế Lâm, bà không thích Diệp Thế Hiên, cho nên càng chán ghét nữ nhi của mình với ông ấy!

Dung Hoa rơi vào trầm tư.

Diệp Thế Hiên giữ mình trong sạch không có hồng nhan bên cạnh, chẳng lẽ bản thân do ông ấy nhận nuôi sao?

Trong trí nhớ, Diệp Thế Lâm đặc biệt sủng ái nàng, ông ấy rốt cuộc có bao nhiêu yêu thích nữ nhi này chứ?

Liệu có phải bản thân là nữ nhi của Diệp Thế Hiên và nữ tử ông ấy yêu hay không?

Dung Hoa im lặng không nói chuyện.

Nhan thị nhìn nàng.

Gương mặt tuyệt mỹ, màu da trắng như ngọc, cặp mắt sâu thẳm... Nhan thị đột nhiên bừng tỉnh.

Có lẽ vì sợ bản thân lại bóp chết nàng, cho nên Diệp Thế Hiên mới chọn bà vú mới, tự mình chiếu cố nha đầu này. Buổi tối chỉ cần trong sương phòng nàng có tiếng động, ông ấy nhất định sẽ rời giường tới xem, sau đó tự mình đổi tã cho nàng. Lúc bị bệnh, ông ấy cả đêm ôm nàng không buông, tự tay đút nàng ăn cơm, dạy nàng tập đi, lớn hơn một chút thì tự mình cầm tay dạy nàng viết chữ, vẽ tranh...

Yêu thương như nữ nhi thân sinh của mình vậy!

Nhan thị thu hồi suy nghĩ, lại nói: "Được rồi, hiện tại ngươi cũng biết rồi, chuyện của Kiều Nguyệt còn phiền ngươi hỗ trợ."

Dung Hoa hoàn hồn, nghiêm túc nhìn Nhan thị: "Kiều Nguyệt muốn gả, các ngươi muốn theo ý nàng ta là chuyện của các ngươi, ta sẽ không nói với Vương gia gì cả, cho nên ngươi chết tâm đi. Còn về ơn dưỡng dục, một ngày nào đó ta chắc chắn sẽ báo đáp phu nhân."

"Ta không muốn chờ tới ngày đó, tương lai ta cũng không cần ngươi hỗ trợ."

"Thạch ma ma, bà tiễn phu nhân đi."

"Đúng là phí công nuôi dưỡng ngươi mấy năm!" Nhan thị nổi giận đùng đùng phất tay áo ra ngoài.

Thạch ma ma vội đuổi theo, tự mình tiễn Nhan thị ra khỏi cổng lớn. Lúc trở về, thấy Dung Hoa đang xem sổ sách, bà cẩn thận lại hỏi: "Tiểu thư, người không sao chứ?"

"Ma ma yên tâm, ta không sao." Dung Hoa ngẩng đầu, khẽ cười.

Chuyện này nàng sớm đã có chuẩn bị trong lòng, cho nên một chút thương tâm và kinh ngạc cũng không có, hơn nữa, nàng cũng không phải là Diệp Dung Hoa thật sự, nàng là một u hồn đến từ thế giới khác.

........................

Trở về Tây Ninh Hầu phủ, Vu ma ma cẩn thận kể lại tình hình cho Kiều lão phu nhân nghe, lại nói: "Một chút mặt mũi Ngũ cô nương cũng không cho phu nhân, trong lòng nàng ấy chắc chắn hận phu nhân. Sau đó phu nhân có một đoạn thời gian nói chuyện riêng với nàng, khi đó bọn họ nói gì lão nô không rõ."

Kiều lão phu nhân trầm mặc, mới nói: "Nhan thị là người nhẫn tâm, trong lòng Ngũ cô nương có oán có hận là chuyện bình thường, có điều... Chờ thêm mấy ngày nữa bà lại cùng Nhan thị đi thêm một chuyến nữa, mẫu tử bọn họ nhiều năm không thân thiết, khó tránh khỏi sẽ có khoảng cách, gặp nhau vài lần quan hệ sẽ tốt lại thôi."

Vu ma ma gật đầu nhận lệnh.

Nhưng, Kiều lão phu nhân còn chưa kịp phân phó Nhan thị đi tìm Dung Hoa lần nữa thì trong cung đã hạ thánh chỉ xuống.

Kiều lão phu nhân dẫn đoàn người ra ngoài nghênh đón, cũng phân phó hạ nhân bày hương án giữa sảnh.

"Chúc mừng lão phu nhân, chúc mừng hầu gia, chúc mừng phu nhân, chúc mừng Nhị tiểu thư." Án hương còn chưa bày ra, nội thị truyền tin đã vui vẻ chúc mừng, "Nhị tiểu thư, đại hỉ."

Chẳng lẽ Hoàng Thượng tứ hôn cho Kiều Nguyệt và Chiêu vương gia?

Mọi người không khỏi nghi ngờ.

Kiều lão phu nhân nhìn Nhan thị.

Nhan thị cũng nhíu mày, chẳng lẽ nha đầu kia ngoài mặt không đồng ý, vừa xoay người liền chạy đi nói chuyện với Vương gia sao?

Trái tim Kiều Nguyệt nhảy nhót, gương mặt e lệ đỏ bừng.

Chuẩn bị xong xuôi, Kiều lão phu nhân cùng mọi người quỳ xuống, nội thị lúc này mới mở thánh chỉ đọc lớn.

Nội thị còn chưa đọc xong, Kiều Nguyệt đã phụt một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, đôi môi tím tái ngã xuống mặt đất.

Bình luận

Truyện đang đọc