ĐẠO TÂM CHỦNG MA

Lạc Nhật cốc Thoạt nhìn không phải rất lớn lại căn bản không có điểm cuối, bởi vì sâu trong Lạc Nhật cốc này sẽ có một không gian dị độ, mà không gian dị độ này tất nhiên chính là địa ngục, đương nhiên, nếu muốn tiến vào địa ngục chân chính thì phải đi qua một con đường cực xa, con đường này là Hoàng Tuyền lộ.

Nhìn Hoàng Tuyền lộ dưới chân, cho dù là Tần Thiếu Phong cũng cảm thấy Hoàng Tuyền lộ này rất lạ, đây là con đường rộng một trượng, dài thi không biết bao nhiêu, tuy chỉ bước bên trên cũng khiến cho người ta cảm giác cả người lạnh lẽo, có điều không có ảnh hưởng gì tới bản thân, Tần Thiếu Phong bọn họ quan sát một lúc rồi đi.

Hai bên Hoàng Tuyền Hoàng Tuyền này sinh trưởng bỉ ngạn hoa, bỉ ngạn hoa này đóa nào cũng to như bàn tay va đỏ như máu, cực kỳ diễm lệ, chỉ là vì cái màu giống như máu đó khiến cho người ta không dám ngắt lấy, chỉ có thể đứng xa mà nhìn. Đương nhiên, đây chỉ là đối với người bình thường, Tần Thiếu Phong nhìn thấy bỉ ngạn hoa này đẹp, liền thuận tiện hái xuống đưa cho Tử Yên Thiên Đế, khiến Tử Yên Thiên Đế rất vui mừng, cài ngay lên tóc.

Tiểu Bạch Thiên Đế bọn họ Thấy một màn này có chút không biết nói gì, tuy rằng nói tình cảm vợ chồng các ngươi rất tốt, có điều tặng hoa thì phải tìm hoa khác chứ, bỉ ngạn hoa này cũng có thể tặng người ư? Có điều cho dù oán thầm trong lòng, vẫn không ai dám nghi ngờ phẩm của Tần Thiếu Phong, bằng không bọn họ sẽ chịu khổ.

“Lão đại, chúng ta không cần thiết phải đi từng bước như vậy chứ.” Tiểu Bạch nhìn Tần Thiếu Phong nắm tay Tử Yên Thiên Đế mà đi, có chút kỳ quái hỏi, Tần Thiếu Phong cũng không quay đầu, trực tiếp nói: “Được rồi, cái ngươi cứ đi trước rồi chờ chúng ta.”

Tiểu Bạch Thiên Đế nghe thấy tất nhiên phi thường nguyện ý, hắn không phải là một người có thể chịu được yên tĩnh, nghe Tần Thiếu Phong nói như vậy, tất nhiên là thân hình chợt lóe muốn bay đến phía trước xem, nhưng mà khiến Tiểu Bạch Thiên Đế không ngờ là hắn không thể bay lên được, thân thể chỉ nhích lên được một chút là lại hạ xuống, điều này khiến cho Tiểu Bạch trợn tròn mắt.

Hắn là Thiên Đế Tổ Thánh tứ trọng thiên đỉnh phong, làm sao phi hành cũng không được? Mà lúc này Tiểu Kim từ phía sau đi lên vươn tay ra vỗ vỗ bả vai Tiểu Bạch, nói: “Ngươi ngu ngốc lắm, Hoàng Tuyền lộ này là phải đi từng bước, ngươi con mẹ nó còn muốn bay, đúng là ngu ngốc.”

Bên trong tám Thiên Đế, Tiểu Kim dáng người cao lớn cường tráng nhất, ước chừng hai thước ba, mà Tiểu Kim Thiên Đế cũng là một người có lực lượng nhục thân mạnh nhất trong các Thiên Đế, đương nhiên, cũng thô lỗ nhất, một chưởng này của hắn vỗ lên vai Tiểu Bạch, trực tiếp khiến Tiểu Bạch ngồi thụp xuống.

Tiểu Bạch bị Tiểu Kim vỗ cho há miệng hút hơi lạnh, lập tức gầm lên: “Kim cẩu hùng, ngươi mới là ngu ngốc, cả nhà ngươi đều là ngu ngốc.” Nói xong, đột nhiên lủi ra sau Tiểu Kim, sau đó nắm áo Tiểu Kim như là trèo cây, tóm cổ Tiểu Kim rồi nói: “Kim cẩu hùng, ngươi đánh ta một cái, không thể nào bỏ qua được, từ giờ trở đi ngươi phải cõng ta, nếu không ta đánh ngươi.”

Nghe Tiểu Bạch uy hiếp, các Thiên Đế khác đều lắc đầu không nói gì, Tiểu Kim thì nhếch môi cười bảo: “Bạch hầu tử, ngươi không phải muốn bay ư, ta giúp ngươi.” Nói xong tay túm ra sau, trực tiếp bắt lấy chân trái của Tiểu Bạch rồi ném ra ngoài.

Trong Không trung truyền đến tiếng hét thảm của Tiểu Bạch, mà thân ảnh của hắn trong nháy mắt đã biến mất, mọi người thấy một màn này thì phá lên cười, sau đó không để ý tới sống chết của Tiểu Bạch, tiếp tục đi về phía trước. Mà trên Hoàng Tuyền lộ này tất nhiên là không thiếu vong hồn, rất nhanh bọn họ đã gặp.

Hoàng Tuyền lộ này không biết dài bao nhiêu, lúc ban đầu, Tần Thiếu Phong bọn họ không nhìn thấy vong hồn, có điều sau khi đi một đoạn thì thấy nhiều, mà những vong hồn này không có Câu Hồn sứ giả của địa ngục áp giải, chỉ thấy ai nấy thuận theo Hoàng Tuyền lộ đi tới địa ngục, có điều bên trong hai mắt của những vong hồn này đều vô cùng mê mang, tựa hồ là bị mê hoặc tâm trí, chỉ biết thuận theo Hoàng Tuyền lộ đi về phía trước.

Có điều đây là trạng thái bình thường của vong hồn, người bình thường sau khi vẫn lạc, vong hồn đều sẽ bị vây trong trạng thái hỗn độn, lúc này vong hồn chỉ biết nhận triệu hồi của địa ngục, thuận theo Hoàng Tuyền lộ đi đến địa ngục, mà chỉ có sau khi tới địa ngục mới có thể khôi phục thần trí, mà vong hồn khôi phục thần trí rồi bình thường đều sẽ bị lưu sinh tồn trong địa ngục.

Đương nhiên, hoàn cảnh sinh tồn trong địa ngục cạnh tranh rất kịch liệt, một số vong hồn cũng sẽ lựa chọn tới Luân Hồi Địa Ngục để chuyển thế luân hồi, chỉ có điều muốn chuyển thế luân hồi, sẽ bị phong ấn thậm chí xóa đi ký ức kiếp trước, cho nên trên cơ bản nếu không phải bị bắt buộc thì vong hồn tiến vào địa ngục đều sẽ lựa chọn ở lại địa ngục.

Tần Thiếu Phong nắm tay Tử Yên Thiên Đế, không để ý đến những vong hồn này, chỉ bước về phía trước, khi đi được chừng trên trăm dặm, Tần Thiếu Phong bọn họ thấy một người cắm trên Hoàng Tuyền lộ, không phải ai khác, chính là Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch nhìn thấy Tần Thiếu Phong bọn họ tới, lập tức giả bộ cực kỳ ủy khuất, nói với Tần Thiếu Phong: “Lão đại, ngươi có quản tên Kim cẩu hùng này không, hắn ném ta đau quá.” Nghe lời nói cực kỳ ghê tởm đó của Tiểu Bạch, Tần Thiếu Phong bọn họ có mọt loại xung động muốn nôn lên mặt Tiểu Bạch, Tần Thiếu Phong trực tiếp lựa chọn không nhìn, tiếp tục đi về phía trước.

Nhìn thấy Tần Thiếu Phong và Thiên Đế khác đi về phía trước, Tiểu Bạch trực tiếp từ trong hố chui ra, đuổi theo Tần Thiếu Phong, lại bắt đầu nịnh nọt, cuối cùng Tần Thiếu Phong thập phần bất đắc dĩ, đành phải liên hợp với mấy vị Thiên Đế khác hung hăng đánh Tiểu Bạch một trận thì hắn mới chịu yên.

Càng đi về phía trước, càng cảm thấy rét lạnh, từng ngọn gió thổi tới, giống như dao nhọn, một số vong hồn nhược tiểu bị gió lạnh thổi không ngờ là tan thành mây khói, đương nhiên, gió lạnh này đối với Tần Thiếu Phong bọn họ tất nhiên là không có một chút ảnh hưởng nào.

Cũng không biết đi được bao lâu, Tần Thiếu Phong bọn họ cuối cùng cũng tới cuối Hoàng Tuyền lộ, sau đó bọn họ liền thấy một con sông cực rộng vắt ngang trước mặt, mà bên trên sông có một cầu đá ực lớn, không biết xây được bao nhiêu năm, tỏa ra khí tức vô cùng thê lương.

Nước sông Cuồn cuộn chảy, Tần Thiếu Phong nhìn nước sông, hai mắt lộ ra vẻ vui mừng, bởi vì hắn phát hiện không ngờ là mfau vàng, bên trong nước sông không ngờ là phóng thích ra năng lượng tà ác vô cùng vô tận, đối với người bình thường thì có thể là độc dược kiến huyết phong hầu, có điều đối với ma chủng của Tần Thiếu Phong thì là vật đại bổ.

Hoàng Tuyền, nghe nói đầu nguồn ở bên trong Luân Hồi Địa Ngục, chảy xuyên qua cửu trọng địa ngục, mà nước sông Hoàng Tuyền chính là tất cả tà ác, dơ bẩn trong thiên địa, vong hồn bình thường, chỉ cần đụng tới một giọt thì sẽ hồn phi phách tán, có thể thấy được nước Hoàng Tuyền âm độc cỡ nào.

Có điều điều này đối với ma chủng Tần Thiếu Phong mà nói thì lại là thứ tốt, Tần Thiếu Phong không ngờ bên trong địa ngục còn có thứ tốt như vậy, có điều Tần Thiếu Phong lại không lập tức đoạt lấy năng lượng tà ác trong Hoàng Tuyền, trong lòng hắn đã có tính toán, nếu Hoàng Tuyền hà có nguồn, như vậy muốn đạt được thu hoạch lớn nhất thì tất nhiên là phải tới chỗ nguồn đó.

Tần Thiếu Phong nhìn chung quanh, chỉ thấy một bên của Hoàng Tuyền hà có vô số Hoàng Tuyền lộ, vô số vong hồn đang từ Hoàng Tuyền lộ đi xuống, đi đến cầu đá, mà ở cuối cầu đá lại có một tòa cửa thành cực lớn, trước cửa thành có không ít địa ngục thủ vệ.

Nhìn thấy những cái này, Tần Thiếu Phong nắm tay Tử Yên Thiên Đế đi về phía trước, Tiểu Bạch bọn họ đi theo phía sau. Phía trước Tần Thiếu Phong bọn họ có không ít vong hồn, đang đi về phía trước, song lúc này, một cơn gió lạnh tự dưng xuất hiện thổi tới vong hồn trên cầu đá.

Cơn gió lạnh này so với gió mà Tần Thiếu Phong bọn họ gặp phải trên Hoàng Tuyền lộ còn lợi hại hơn, vong hồn có thể bước trên cầu đá này đã xem như rất cường đại, có điều dưới gió lạnh địa ngục này vẫn có không ít hồn phi phách tán, chỉ có một bộ phận rất nhỏ qua đc, mà vong hồn đi tới cầu đá trong nháy mắt đều khôi phục thần trí.

Tần Thiếu Phong biết đây là thiên địa pháp tắc của địa ngục, chỉ có vong hồn cường đại mới có thể sống sót, bắt đầu từ khi mỗi một vong hồn bước trên Hoàng Tuyền lộ, những vong hồn này sẽ gặp phải đủ loại khảo nghiệm, chỉ có vong hồn thành công bước qua mới có tư cách được trùng sinh, nếu không cũng chỉ có yên diệt.

Đây vốn là quy tắc tự nhiên của thiên địa, Tần Thiếu Phong cũng không muốn thay đổi, hơn nữa, chuyện này không liên quan tới Tần Thiếu Phong, có điều nghĩ đến Tử Yên Thiên Đế đê tìm kiếm mình không tiếc phân liệt vô số linh hồn để tiến hành chuyển thế luân hồi, Tần Thiếu Phong nắm tay Tử Yên Thiên Đế càng chặt hơn.

Cảm thụ được lực lượng từ bàn tay Tần Thiếu Phong truyền đến, Tử Yên Thiên Đế mỉm cười với Tần Thiếu Phong, tất nhiên minh bạch tâm ý của Tần Thiếu Phong, có điều đối với lựa chọn đã từng, Tử Yên Thiên Đế cũng không hối hận một chút nào.

Bình luận

Truyện đang đọc