ĐẠO TÂM CHỦNG MA

Hai nha đầu Tần Thiên Quyến và Tần Thiên Tứ sau khi được Tử Yên ra lệnh thì bắt đầu triển khai chém giết Chiêm Thai gia tộc, kẻ phản kháng như vậy đương nhiên là không cần phải nói, kẻ thấy thực lực hai người quá mạnh mẽ không dám phản kháng, cũng đều bị hai nàng nhanh chóng giải quyết. Mà giờ thấy Tần Thiếu Phong quay lại, các nàng lại vừa ăn cắp vừa la làng, nói không thể trách các nàng, điều này làm cho đám người Chiêm Thai gia tộc giận điên lên.

Nhưng mà Tần Thiếu Phong rất bao che cho con, hắn cũng mặc kệ Tần Thiên Quyến có phải là ăn cắp còn la làng không, khi nghe Chiêm Thai Cửu Tiêu lại đinh lấy đám Tử Yên làm con tin, điều này làm cho lửa giận trong lòng Tần Thiếu Phong bốc lên, bước lên trước, nhìn Chiêm Thai Nhật Nguyệt, trên người phát ra khí tức âm hàn khiến cho Chiêm Thai Nhật Nguyệt lập tức run rẩy.

Chiêm Thai Nhật Nguyệt đối với việc lúc trước bị Tần Thiếu Phong đánh cho một trận, ký ức vẫn còn mới mẻ, cho nên nhìn thấy ánh mắt của Tần Thiếu Phong, nhất thời biết không ổn, vội vàng nhìn Tần Thiếu Phong nói: “Tần lão tổ, đây là hiểu lầm thôi, ngươi để đó, ta nhất định sẽ trả lại công bằng cho ngươi!” Nói xong Chiêm Thai Nhật Nguyệt lập tức quay đầu, rống to với đám con cháu của Chiêm Thai gia tộc: “Nói, đây là chủ ý của ai?”

Nghe Chiêm Thai Nhật Nguyệt rống to, con cháu Chiêm Thai gia tộc đều co rụt cổ lại, lập tức chuyển mắt nhìn về phía Chiêm Thai Cửu Tiêu đang cực kỳ thê thảm. Mà bộ dáng thê thảm của Chiêm Thai Cửu Tiêu cũng khiến cho Chiêm Thai Nhật Nguyệt kinh hãi. Đối với thực lực của đứa con trai này, hắn rất hiểu, không ngờ lại bị đánh cho thê thảm như vậy.

Nhớ tới vừa rồi Chiêm Thai Cửu Tiêu bị Tử Yên một chưởng đánh vào, Chiêm Thai Nhật Nguyệt thở dài một hơi trong lòng, biết mấy người Tần Thiếu Phong này đủ để giết sạch toàn bộ Chiêm Thai gia tộc, trong lòng tràn ngập bất đắc dĩ, tuy vừa rồi nói sẽ lấy lại công bằng cho Tần Thiếu Phong, nhưng Chiêm Thai Cửu Tiêu dù sao cũng là con hắn, huống hồ đã là bộ dạng này rồi, Chiêm Thai Nhật Nguyệt thực sự không thể xuống tay nổi.

Ngượng ngùng quay người đi, Chiêm Thai Nhật Nguyệt nhìn về phía Tần Thiếu Phong, lập tức không biết phải nói gì với hắn, đành nói: “Tần lão tổ, ngươi xem... Chuyện này có thể bỏ qua không?” Cái này là đã dùng ngữ khí khẩn cầu rồi, khiến cho con cháu Chiêm Thai gia tộc đều mở to mắt nhìn, không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng này.

Trong lòng bọn họ, Chiêm Thai Nhật Nguyệt chính là định hải thần châm của Chiêm Thai gia tộc, vốn không có chuyện gì mà hắn không giải quyết được. Trong mắt bọn họ, Tần Thiếu Phong khiêu chiến Chiêm Thai Nhật Nguyệt, đó thuần túy là chịu nhục, nhất định sẽ bị Chiêm Thai Nhật Nguyệt hung hăng đánh cho một trận. Chỉ là từ hiện tại mà thấy, dường như kết quả không phải như bọn họ tưởng tượng, điều này khiến cho đám con cháu Chiêm Thai gia tộc đều có chút sợ hãi.

Một khi định hải thần châm Chiêm Thai Nhật Nguyệt của Chiêm Thai gia tộc sụp đổ, Chiêm Thai gia tộc bọn họ còn có sức mạnh gì mà sống yên ở phía đông Trung Ương tinh vực đàn này nữa? Cho nên nhìn Tần Thiếu Phong, đám con cháu Chiêm Thai gia tộc còn sống đều vô cùng sợ hãi. Mà bọn họ quá hiểu, lời nói kế tiếp của Tần Thiếu Phong tuyệt đối có thể quyết định vận mệnh của Chiêm Thai gia tộc bọn họ.

Tần Thiếu Phong nhìn thoáng qua Chiêm Thai Nhật Nguyệt dáng vô cùng thê thảm, lập tức chuyển mắt nhìn Chiêm Thai Nhật Nguyệt, nói với hắn: “Được, nể mặt ngươi, chuyện này bỏ qua đi. Nếu còn có lần sau, vậy đừng trách ta không chưa thể diện cho ngươi.”Dù sao cũng vừa mới thu phục Chiêm Thai Nhật Nguyệt, Tần Thiếu Phong cũng không tiện tiêu diệt toàn bộ Chiêm Thai gia tộc, chỉ đành cứ thế bỏ qua mà thôi.

Chiêm Thai Nhật Nguyệt nghe Tần Thiếu Phong nói xong, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó nhìn hoàng thành đã biến thành phế tích, có chút xấu hổ nhìn về phía Tần Thiếu Phong, sau đó nói với Tần Thiếu Phong: “Tần lão tổ, mời đến động phủ của ta ngồi đi.” Nói xong liền dẫn đám Tần Thiếu Phong bay về phía trước. Về phần hoàng thành của Chiêm Thai gia tộc đương nhiên là có con cháu của Chiêm Thai gia tộc đi giải quyết.

Tần Thiếu Phong đi theo Chiêm Thai Nhật Nguyệt bay về phía một sơn mạch khổng lồ đằng sau hoàng thành, mà ở linh mạch trên ngọn núi này, Chiêm Thai Nhật Nguyệt mở một cái động phủ. Cung kính mời Tần Thiếu Phong vào. Chiêm Thai Nhật Nguyệt nhìn Tần Thiếu Phong nói, “Tần lão tổ, ta cùng Hách Liên Vô Ưu, Hoàng Phủ Minh đều là bằng hữu lâu năm, có cần ta triệu hai người bọn họ đến không?”

Chiêm Thai gia tộc nay đã chắc chắn nằm trong tay Tần Thiếu Phong rồi, nhưng mà chuyện xui xẻo cũng không thể chỉ mình Chiêm Thai gia tộc dính. Cho nên Chiêm Thai Nhật Nguyệt lập tức nghĩ tới việc kéo Hách Liên gia tộc, Hoàng Phủ gia tộc vào. Mà chuyện này đương nhiên là rất hợp với tâm ý của Tần Thiếu Phong, cũng đỡ cho hắn phải hối hả ngược xuôi, vì thế liền gật gật đầu, nói với Chiêm Thai Nhật Nguyệt: “Nếu ngươi có thể gọi đủ hai người họ ra, vậy đương nhiên là tốt rồi.”

Chiêm Thai Nhật Nguyệt nghe Tần Thiếu Phong nói xong, cười ha hả, sau đó trực tiếp bóp nát hai ngọc phù, cái này đương nhiên là phương thức liên hệ trực tiếp của Chiêm Thai Nhật Nguyệt với Hách Liên Vô Ưu, Hoàng Phủ Minh. Tần Thiếu Phong cũng không để ý, tùy ý ngồi trong động phủ của Chiêm Thai Nhật Nguyệt, ăn linh quả Chiêm Thai Nhật Nguyệt dâng lên, đợi Hách Liên Vô Ưu cùng Hoàng Phủ Minh đến.

Cũng giống như Chiêm Thai Nhật Nguyệt, Hách Liên Vô Ưu cùng Hoàng Phủ Minh đều là cảnh giới vĩnh hằng cảnh cửu giai đại viên mãn, vượt qua tinh vực căn bản là chút công sức, không tốn bao nhiêu thời gian, trong động phủ của Chiêm Thai Nhật Nguyệt liền xuất hiện hai bóng người. Mà một bóng người cao lớn trong đó còn chưa hoàn toàn hiện ra đã gào thét với Chiêm Thai Nhật Nguyệt: “Chiêm Thai Nhật Nguyệt, tiểu tử ngươi nhà gặp thổ phỉ sao, sao hoàng thành bên ngoài lại thành phế tích như vậy, ha ha…”

Người rống to với Chiêm Thai Nhật Nguyệt là Hách Liên Vô Ưu, cái tên này rất văn nhã nhưng con người lại chẳng có chút văn nhã nào, nhất là thân hình kia, cao chừng hai thước, cao lớn vạm vỡ, nhưng mà tóc bạc phơ, hiển nhiên tuổi cũng đã rất lớn. Đương nhiên, giọng nói kia lại rất sang sảng, khiến cho toàn bộ động phủ đều rung rung.

Mà một bóng người còn lại có vẻ nhỏ bé hơn chút, đương nhiên, đó là so với Hách Liên Vô Ưu, người này hẳn chính là Hoàng Phủ Minh, đều là hạc phát đồng nhan, một thân áo bào trắng, vẻ mặt rất là bình thản, nhìn rất nho nhã, tay phải cầm một cây chiết phiến, cũng không mở ra, chỉ nhẹ nhàng cầm trong tay, sau khi xuất hiện cũng không nói gì.

Chiêm Thai Nhật Nguyệt nghe Hách Liên Vô Ưu nói xong, nhất thời hai mắt trợn trừng lên, sau đó nhìn Hách Liên Vô Ưu quát, “Nhà các ngươi mới gặp thổ phỉ, Hách Liên Vô Ưu, tiểu tử ngươi nếu không ăn nói cẩn thận, lão tử sẽ đánh ngươi đó.” Hách Liên Vô Ưu này mắng Tần Thiếu Phong là thổ phỉ, như vậy nếu Tần Thiếu Phong mất hứng, thế thì không hay rồi, điều này làm cho Chiêm Thai Nhật Nguyệt rất sốt ruột.

Đừng nhìn Hách Liên gia tộc, Hoàng Phủ gia tộc cùng Chiêm Thai gia tộc ở phía đông Trung Ương tinh vực đàn đều là hùng bá một phương, con cháu các gia tộc thường xuyên tranh đấu, nhưng mà quan hệ của ba người Hách Liên Vô Ưu, Hoàng Phủ Minh cùng Chiêm Thai Nhật Nguyệt còn thân hơn huynh đệ, lúc trước ba người bọn họ kề vai chiến đấu không biết bao nhiêu năm tháng, mới sáng lập ra tam đại gia tộc bây giờ.

Hách Liên Vô Ưu nghe Chiêm Thai Nhật Nguyệt nói xong, lập tức gào thét: “Đến đi, ai sợ ai chứ, chỉ là tiểu tử nhà ngươi, còn cứng với lão tử chứ, có tin lão tử đánh ngươi thành đầu heo không?” Nghe Chiêm Thai Nhật Nguyệt kêu gào, Hách Liên Vô Ưu đương nhiên cũng chẳng chút e sợ, nhưng lúc này cũng lại bị Hoàng Phủ Minh đưa tay ngăn cản Hách Liên Vô ưu muốn xông lên đánh một trận kia.

Hoàng Phủ Minh ở ngay từ đầu xuất hiện đã không nói gì mà chỉ nhìn về phái Tần Thiếu Phong. Hắn biết đây là động phủ của Chiêm Thai Nhật Nguyệt, dù là con của Chiêm Thai Nhật Nguyệt cũng không có tư cách vào đây, mà năm người Tần Thiếu Phong lại có thể ngồi đó nhàn nhã ăn linh quả, thậm chí là chẳng hề coi Hoàng Phủ Minh cùng Hách Liên Vô Ưu ra gì. Cái này đương nhiên là khiến Hoàng Phủ Minh chú ý, hắn vừa nhìn thì lòng đã cả kinh, đương nhiên hắn nhận ra Tần Thiếu Phong.

Nay thanh danh của Tần Thiếu Phong thực sự là quá lớn, cho nên hình ảnh của Tần Thiếu Phong đã sớm xuất hiện trong các đại gia tộc. Mà thấy Tần Thiếu Phong công khai ngồi trong động phủ của Tần Thiếu Phong, Hoàng Phủ Minh trước giờ là người da mưu túc trí trong ba người lập tức đã hiểu ý đồ Tần Thiếu Phong đến đây.

Nhưng Hoàng Phủ Minh cũng không biểu hiện ra, cỉ ngăn cản Hách Liên Vô Ưu muốn cùng Chiêm Thai Nhật Nguyệt đại chiến một hồi, sau đó nói với Chiêm Thai Nhật Nguyệt: “Chiêm Thai huynh, không biết ngươi vội vã triệu hồi chúng ta tới đây là có ý gì? Có phải là có chuyện gì khó giải quyết không? Ngươi yên tâm, huynh đệ nhiều năm như vậy, chỉ cần ngươi mở miệng, hai chúng ta chắc chắn sẽ không từ chối.”

Theo Hoàng Phủ Minh thấy, Tần Thiếu Phong tuy có thanh danh đánh cho tứ đại tiên vương trọng thương, nhưng hắn và Hách Liên Vô Ưu, Chiêm Thai Nhật Nguyệt ba người liên thủ cũng sẽ không kém gì tứ đại tiên vương, như vậy Chiêm Thai Nhật Nguyệt triệu hồi bọn họ đến đây chính là để đối phó với Tần Thiếu Phong, đương nhiên, Hoàng Phủ Minh đa mưu túc trí cũng không trực tiếp động thủ, cho nên hỏi Chiêm Thai Nhật Nguyệt.

Chiêm Thai Nhật Nguyệt nghe Hoàng Phủ Minh nói, đương nhiên là hiểu ý của Hoàng Phủ Minh, nhưng nghĩ lại cảnh đại chiến với Tần Thiếu Phong khi nãy, Chiêm Thai Nhật Nguyệt rất hiểu, cho dù ba người bọn họ liên thủ cũng không phải là đối thủ của Tần Thiếu Phong. Cho nên nghe Hoàng Phủ Minh nói xong, Chiêm Thai Nhật Nguyệt chỉ lắc lắc đầu rồi nói với hai người: “Hách Liên huynh, Hoàng Phủ huynh, ta triệu hồi các ngươi tới là muốn giới thiệu Tần lão tổ cho hai người, không có ý gì khác, các ngươi đừng hiểu lầm.”

Chuyện bị Tần Thiếu Phong đánh bại, Chiêm Thai Nhật Nguyệt đương nhiên là nói không nên lời, đương nhiên, hắn cũng không muốn nói, mình bị đánh nếu Hoàng Phủ Minh và Hách Liên Vô Ưu không bị đánh, như vậy sao khiến Chiêm Thai Nhật Nguyệt cam tâm được chứ. Quả nhiên nghe Chiêm Thai Nhật Nguyệt nói xong, ánh mắt Hách Liên Vô Ưu trực tiếp nhìn sao Tần Thiếu Phong, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Ngươi chính là Tần lão tổ kia sao?”

“Không cần lãng phí thời gian, hai người các ngươi cùng lên đi.” Tần Thiếu Phong nghe Hách Liên Vô Ưu nói xong, trực tiếp nói với hai người bọn họ.

Bình luận

Truyện đang đọc