ĐẦU GẤU CỦA LÒNG EM


Ra khỏi nhà hàng, Khưu Dĩnh Ninh cùng Mộc Tịnh Kỳ đón xe buýt về nhà.

Lúc về gần tới chung cư, anh chủ động đề nghị đi siêu thị mua thức ăn.

Về đến nhà, Khưu Dĩnh Ninh đã bắt tay vào bếp nấu ăn, anh muốn bù lại bữa beefsteak bốn sao chưa kịp ăn của Mộc Tịnh Kỳ.

Dõi mắt theo bóng lưng loay hoay của Khưu Dĩnh Ninh trong bếp, giữa ngực Mộc Tịnh Kỳ dâng lên cơn hạnh phúc khó tả.

Beefsteak năm trăm nghìn và beefsteak năm mươi nghìn khác nhau rất nhiều.

Khác nhiều nhất chính là beefsteak của nhà hàng bốn sao không thể có được tình yêu của Khưu Dĩnh Ninh gửi gắm vào bên trong.

Ngày hôm nay, Mộc Tịnh Kỳ được chính mắt thấy, chính tai nghe Khưu Dĩnh Ninh vì cô mà sẵn sàng đánh đổi thứ tốt đẹp anh đang có.

Khưu Dĩnh Ninh không còn là chàng thiếu niên suy nghĩ bồng bột nhất thời, anh của độ tuổi hai mươi hai đã tính cả tương lai sau này.


Ngắm Khưu Dĩnh Ninh một lúc, Mộc Tịnh Kỳ mon men đi vào bếp ôm chầm lấy anh từ phía sau.

Khưu Dĩnh Ninh của hiện tại vì cô bất chấp tất cả, vậy Mộc Tịnh Kỳ của sau này sẽ mãi là hậu thuẫn vững chắc nhất của anh ở phía sau.

Khưu Dĩnh Ninh ướp thịt xong, rửa tay bằng xà phòng cho sạch mùi tanh mới xoay người ôm lại Mộc Tịnh Kỳ, nhấc cô ngồi lên bàn bếp.

Mộc Tịnh Kỳ đột nhiên có linh cảm không lành, bất an giương mắt nhìn Khưu Dĩnh Ninh.

Anh bất chợt nở nụ cười ẩn ý, trực tiếp hỏi: “Biểu hiện lúc chiều của anh tốt không?”
“Tốt...” Mộc Tịnh Kỳ bất đắc dĩ thốt lên, tiếp đó lại thở dài chê trách: “Nhưng mà thất lễ với viện trưởng, khiến giáo sư khó xử, anh sai rồi.”
Bị Mộc Tịnh Kỳ chỉ ra điểm sai, Khưu Dĩnh Ninh không chút hối cải, cũng chẳng hề có ý rút kinh nghiệm, ngược lại anh còn cười một cách kỳ dị, thấp giọng nói: “Người khác ra sao anh không quan tâm, khiến bạn gái anh buồn thì đừng hòng yên.”
“Nhưng...”
Mộc Tịnh Kỳ muốn giải thích dù cô có nghĩ ngợi, nhưng cô chỉ muốn anh nói rõ với Thích Vy, không phải lôi cả cha cô ta vào chửi xéo luôn một lượt, hại giáo sư Hà cũng bị vạ lây.

Lời còn chưa kịp nói ra, Mộc Tịnh Kỳ đã bị Khưu Dĩnh Ninh dùng biểu cảm hờn dỗi nhìn mình, thậm chí anh còn đe doạ ngược: “Em bênh người ngoài trách anh à? Anh giận thật đấy!”
Cãi không lại, Mộc Tịnh Kỳ đành thở dài cam chịu.

Khưu Dĩnh Ninh mà cô biết không còn đơn giản là phũ người anh không thích, mà còn phũ luôn người thân thiết bên cạnh kẻ ấy.

Có điều, đã nhiều năm trôi qua, một Khưu Dĩnh Ninh bất cần mọi thứ lại chọn chịu thiệt ở bên cạnh Mộc Tịnh Kỳ không một lời than vãn, cũng chưa từng nói ra hai chữ “hối hận”.

Khưu Dĩnh Ninh năm hai mươi hai tuổi vẫn giống như Khưu Dĩnh Ninh năm mười bảy tuổi, luôn đặt Mộc Tịnh Kỳ trong lòng và đặt cô trong kế hoạch tương lai của anh.

Không gian yên ắng kéo dài không quá lâu đã bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại của Khưu Dĩnh Ninh.

Từ góc nhìn của Mộc Tịnh Kỳ, tuy ngược hướng nhưng cô vẫn thấy được người gọi đến cho anh là giáo sư Hà.


Mộc Tịnh Kỳ dùng hai ngón trỏ kéo giữa chân mày đang nhíu chặt của Khưu Dĩnh Ninh giãn ra như cách anh vẫn hay làm với cô, cô mỉm cười vỗ nhẹ lên vai anh: “Em đi tắm, anh nghe điện thoại đi.”
Đợi khi Mộc Tịnh Kỳ về phòng, Khưu Dĩnh Ninh mới bắt máy, anh còn chưa nói gì thì bên kia giáo sư Hà đã giải thích tận tình, như thể lo rằng anh sẽ vì chuyện Thích Vy mà từ bỏ công việc ở trụ sở nghiên cứu.

Khưu Dĩnh Ninh cũng phải là người tuyệt tình, lời của giáo sư Hà nói anh vẫn chăm chú lắng nghe, chỉ là mỗi khi nhắc đến cái tên Thích Vy kia cùng ý tứ muốn anh nể mặt cha cô ta thì anh đã khó chịu ra mặt.

Nói vòng vo một hồi lâu, khuyên nhủ góp ý đủ kiểu, giáo sư Hà khó ngăn bản thân mà nói vào sự thật: “Dĩnh Ninh, em còn trẻ, chuyện tình cảm ở độ tuổi này chỉ có thể xem là khởi đầu.

Em xem, người ta yêu nhau mười năm, hai mươi năm còn có thể chia tay, huống chi bọn em còn chưa thật sự bước ra đời đối mặt thử thách.”1
Ngừng vài giây lấy hơi, giáo sư Hà lại tiếp lời: “Đối với đàn ông, sự nghiệp bao giờ cũng phải đặt lên hàng đầu.

Thời buổi bây giờ, em đừng nghĩ đến việc một túp liều tranh hai quả tim vàng, không có tiền, không có sự nghiệp, chẳng cô gái nào chịu ở bên cạnh chúng ta đến cuối đời đâu.”
“Vậy sao ạ?” Khưu Dĩnh Ninh hờ hững hỏi lại, lời nói ra cực kỳ bình thản: “Giáo sư không biết rồi, bạn gái em rất giỏi, bốn năm đại học này đều là cô ấy nuôi em.”1
Đầu giây bên kia của giáo sư Hà rơi vào tĩnh lặng, thậm chí tiếng hô hấp cũng không có, đoán chừng đã bị Khưu Dĩnh Ninh làm cho nghẹn cả họng.

Khưu Dĩnh Ninh cười lạnh một cái, thái độ vẫn vô tư không hề thay đổi suy nghĩ, anh thu lại nghiêm túc, nói thêm: “Giáo sư yên tâm, em sẽ không vì những chuyện không đáng mà làm ảnh hưởng đến công việc và dự án.

Nhưng nếu môi trường làm việc tiếp tục bị quấy nhiễu, em sẽ rút khỏi dự án đó và tìm nơi thực tập mới.”
“Được, được, thầy sẽ chuyển lời này lại với viện trưởng.” Giọng giáo sư Hà bên kia lộ sự mừng rỡ, chưa nghĩ đã vội lên tiếng đồng ý thỏa thuận.


Trước khi kết thúc cuộc gọi, Khưu Dĩnh Ninh không quên nhắn lại một câu: “Em vì bạn gái em nên mới cư xử tử tế, vậy nên hy vọng giáo sư hay bất kỳ ai khác đừng lấy cô ấy ra làm lý do cản trở sự nghiệp của em.”
Nói chuyện xong với giáo sư Hà, Khưu Dĩnh Ninh vừa cúp máy quay người lại định nấu tiếp bữa tối thì phát hiện Mộc Tịnh Kỳ đã đứng từ sau lưng mình từ bao giờ.

Cô mặc một bộ pijama màu xanh dương, hai bên tóc mai vẫn còn hơi ướt vì nước bắn vào lúc tắm.

Khi chạm mặt nhau, cô khẽ nở nụ cười dịu dàng, giơ ngón cái lên thay cho lời tán thưởng, tán thưởng vì anh chịu bình tĩnh suy xét đúng sai, tán thưởng vì anh là một người bạn trai khiến cô chỉ có thể hất mặt kiêu ngạo.

Khưu Dĩnh Ninh bất ngờ áp sát tới Mộc Tịnh Kỳ, nét mặt anh từ từ chuyển sang gian tà, một tay vòng ôm eo cô, một tay bóp nhẹ chằm cô giữ yên mặt đối mặt cùng anh, chậm rãi mở lời: “Em có biết...”
Trước hành động của Khưu Dĩnh Ninh, Mộc Tịnh Kỳ mở to mắt không chớp chờ đợi.

Nhưng trái ngược với dáng vẻ lưu manh ngay giây phút này, lời nói của anh lại chân thành đến thấu tim: “Yêu em, là cách anh trưởng thành không?”
Được thổ lộ đột ngột, Mộc Tịnh Kỳ ngỡ ngàng nhìn anh, ngây ngốc thốt lên: “Thật...!sao?”
“Thật.” Khưu Dĩnh Ninh trịnh trọng gật đầu xác nhận: “Vào đêm bị em cướp mất đời trai, anh đã trở thành một người đàn ông trưởng thành.”1
Mộc Tịnh Kỳ: “...”.


Bình luận

Truyện đang đọc