DÂU TÂY BA BA PI



Mười hai giờ trưa, cửa thang máy mở ra.
Cố Noãn che miệng, đỏ mặt, từ trong bước ra, theo sau là Hàn Dương kéo khẩu trang lên.

Dọc đường không ai dám đi thang máy với họ nên họ ở trong thang máy hôn môi cực kỳ sảng khoái.
Cố Noãn âm thầm gửi tin nhắn cho trợ lý, bảo đối phương trực tiếp đến phòng giám sát, xóa ngay một đoạn video nào đó trong thang máy.
Đây không phải là lần đầu tiên trợ lý làm việc như vậy, cô hoàn thành nhiệm vụ một cách bình tĩnh và nhanh chóng.
Cố Noãn ấn dấu vân tay, mở cửa văn phòng.
Sau khi cả hai bước vào, Cố Noãn quay người khóa cửa từ bên trong.

Cậu đặt canh thịt bò xuống, trực tiếp nhảy lên người Hàn Dương, hồn nhiên kéo khẩu trang của Hàn Dương xuống, nóng ruột ôm mặt Hàn Dương gặm cắn.
Sau đó, cậu tức giận nói: "Vừa rồi ở trong thang máy ai cho anh hôn em? Anh có biết em lại phải nhờ Tiểu Từ đi xóa video từ camera nữa không!"
"Nếu tuần này em có thể về nhà một lần, đại khái anh sẽ không thể không nhịn như thế được." Hàn Dương thẳng thắn nói, hai tay ôm lấy mông của Cố Noãn, còn mình thì ngồi ở mép bàn ôm Cố Noãn, thì thầm, "Tiểu Noãn, em vừa cắn anh đau."
Cố Noãn xoa xoa khóe miệng của anh, phát hiện chỗ này thật sự là bị cậu cắn đến đỏ bừng: "...!Anh, thực xin lỗi, em không cẩn thận.

Có phải thật đau không?"
Ngay khi nghe thấy ngữ khí mềm mại của Cố Noãn, Hàn Dương nhếch miệng: "Em hôn anh một chút sẽ không đau nữa."
Cố Noãn năm nay 26 tuổi, không còn là một thiếu niên mười mấy tuổi đầu nữa.

Cậu không dễ lừa, lập tức có thể nhìn thấu tâm tư của Hàn Dương.

Cậu mím môi, hôn Hàn Dương một lần này dài đến tận mười phút.
Sau khi kết thúc, trong mắt cậu mang theo ý cười hỏi: "Bây giờ còn đau không?"
"Không đau, kỹ năng hôn của Cố tổng tốt quá."
"Không biết có phải là kỹ năng diễn xuất của Hàn ảnh đến quá tốt hay không, lúc nãy tại hạ còn tưởng anh là người giao canh thịt bò thật đấy."
Nói xong, Cố Noãn vỗ vai Hàn Dương để Hàn Dương buông tay.

Cậu vừa đặt chân xuống đất, liền chỉnh lý lại âu phục bị Hàn Dương làm cho lộn xộn, thuận tay cầm túi hồ sơ mà thư ký đặt trên bàn.
Hàn Dương đè tay cậu lại, xoay người rót canh thịt bò cho Cố Noãn: "Để xem sau đi, uống một bát canh trước.


Anh ninh cả buổi sáng."
"Anh đút em."
"Em bao nhiêu tuổi rồi." Nói thì nói thế nhưng động tác của Hàn Dương không chút do dự, anh cầm thìa bắt đầu thổi, hết thìa này đến thìa khác đút vào miệng Cố Noãn, "Em bận đến khi nào?"
"Còn phải mấy ngày nữa."
"Có phải buổi trưa em không ăn cơm đúng không?"
"Không phải bây giờ em đang ăn sao? Còn là do anh tự đút cho em ăn ~"
"Dù bận thế nào cũng không được bỏ bữa, biết không?"
"Em biết rồi, anh."
Cố Noãn nâng cằm, ánh mắt ra hiệu cho Hàn Dương đút cho cậu một miếng thịt bò.
Hàn Dương chọn một miếng được hầm kỹ nhất đưa tới miệng cậu: "Tuần trước anh có về nhà, thấy chú Trương vẫn luôn xin lỗi bố.

Cháu trai của chú ấy làm trong công ty đúng không?"
Nhắc đến cháu trai không hăng hái làm việc của Trương thì Cố Noãn lại tức giận: "Em thực sự rất tức giận.

Hắn phạm sai lầm trong một dự án lớn như vậy mà em không đuổi việc hắn là đã coi như tốt với hắn lắm rồi.

Em chỉ nói hắn vài câu thôi, hắn còn không nói một lời mà bày sắc mặt cho em xem.

Nếu không phải nhìn mặt mũi của chú Trương, em đã sớm đuổi hắn rồi.

Em nghe Tiểu Từ nói, lúc thường miệng của hắn cũng nát, thích nhất là ở trong công ty nói chuyện tầm phào, làm cho bầu không khí trong công ty gần đây không tốt..."
Cố Noãn tức giận không chịu được, huyên thuyên mà phun tào một đống lớn.
Hàn Dương cau mày: "Chú Trương cũng không dễ dàng gì, anh rể của chú ấy tha hương ở nước ngoài, nhét con trai mình lại cho chú ấy, còn nhờ chú ấy giúp đỡ hắn tìm việc làm.

Hiện tại cháu trai phạm sao, chú ấy cũng phải khom lưng cúi đầu đi tìm bố cầu xin."
"Theo tính tình của bố chắc chắn sẽ muốn đuổi người." Tiểu Trương là do chính Cố Noãn lưu lại.

"Nhưng chú Trương đã ở nhà chúng ta nhiều năm như vậy, nhiều ít cũng phải nể mặt chú ấy.

Tháng sau, em sẽ chuyển Tiểu Trương đến chi nhánh ở thành phố kế bên, cho hắn làm ở một chức vụ không quá quan trọng, để hắn không cần ở lại đây làm phiền chú Trương nữa."
Cậu ăn xong một bát canh thịt bò, liếm liếm khóe môi, khen: "Anh ơi, tài nấu nướng của anh càng ngày càng tốt."
"Ai bảo Omega của anh biến thành một con mèo tham ăn?" Hàn Dương từ trong túi lấy ra một viên kẹo dâu tây, xé vỏ, đưa vào miệng Cố Noãn.
"Bây giờ em thích ăn vị bạc hà."
"Đáng tiếc, anh chỉ mang theo dâu tây." Hàn Dương đến gần, tin tức tố bạc hà trên người trở nên nồng nặc, "Còn bạc hà, thì ăn anh là được."
Cố Noãn càng ngày càng không chịu nổi những lời tán tỉnh của Hàn Dương, vì thế, cậu nuốt một ngụm nước bọt, thập phần nghi ngờ Hàn Dương đang cố ý.
Thấy cửa văn phòng bị khóa, Cố Noãn kéo Hàn Dương ngồi xuống ghế làm việc, sau đó bảo Hàn Dương mở rộng hai chân ra, còn mình ngồi xuống giữa hai chân của Hàn Dương.
Hàn Dương: "......"
Cố Noãn thoải mái tựa vào trước ngực của Hàn Dương, lúc này cậu mở túi tài liệu trên bàn ra.
Vài phút sau, sắc mặt Cố Noãn nghiêm trọng.
Cậu dùng sức bóp nhẹ túi giấy, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Tức chết em rồi!"
"Chuyện gì vậy?"
"Cái tên Tiểu Trương này..." Cố Noãn hít sâu một hơi, nắm tay, trước mặt Hàn Dương đúng là ấu trĩ trăm phần trăm.

"Tiểu Trương này cư nhiên đi đồn đại khắp nơi rằng em bao dưỡng anh.

Em xem hắn là ngứa đòn rồi, lại còn nói tài nguyên của anh đều dựa vào em mà có được??"
Tiểu Trương xúc phạm ai cũng không có vấn đề gì, nhưng hắn lại dám nói Hàn Dương dựa vào bao dưỡng mới nổi tiếng, khiến cho Cố Noãn phải trở mặt.
Hàn Dương nghe vậy, cầm lấy tài liệu, cẩn thận xem qua.
Anh sửng sốt, lại nghe Cố Noãn nói: "Hắn lại còn nói giữa chúng ta là quan hệ bao dưỡng!!" Cậu lặp đi lặp lại hai từ "bao dưỡng", tức giận đến mức nắm chặt tay lại, còn kém treo lên một bao cát ở giữa văn phòng để đánh một quyền.
Cuối cùng, Cố Noãn còn an ủi Hàn Dương: "Anh ơi, anh đừng tức giận! Bây giờ em sẽ ngay lập tức đuổi việc Tiểu Trương, không cho hắn nói lung tung nữa!"
Hàn Dương nhìn chằm chằm tài liệu, sau đó lạnh nhạt ném lên trên bàn.
Hàn Dương từ phía sau ôm lấy Cố Noãn: "Tiểu Noãn."
Cố Noãn không đoán được Hàn Dương lúc này đang nghĩ gì, vẻ mặt của anh không giống tức giận: "Hả?"
Hàn Dương đặt cằm lên vai Cố Noãn, suy nghĩ một lúc, anh ôm Cố Noãn một cách trìu mến, hô lên: "Cố tổng."
"Anh, có chuyện gì thì anh nói thẳng đi."

Hàn Dương thật sự không dự định vòng vo, anh nghiêm túc nói: "Chúng ta chấm dứt quan hệ bao dưỡng đi."
Cố Noãn: "......"
Cố Noãn: "???"
Hàn Dương nói: "Anh muốn chuyển sang chính thức."
Vừa nói, anh vừa lấy một chiếc hộp nhung nhỏ mà anh đã giấu trong người suốt một tuần, mở ra, mặc kệ Cố Noãn có đồng ý hay không, anh lấy chiếc nhẫn ra, đeo vào ngón áp út của Cố Noãn, thâm tình nói: "Chúng ta kết hôn đi."
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, Cố Noãn không thể từ chối.
Nhưng trước khi công bố hôn ước ra bên ngoài, cậu đã dứt khoát chuyển Tiểu Trương đến thành phố bên cạnh và sắp xếp một vị trí đau đớn và mệt mỏi nhất cho hắn.
Thời điểm tin tức được công bố, khắp nơi đều sôi sùng sục.
Hôn lễ của Cố tổng tập đoàn Cố thị và ảnh đế Hàn Dương còn có thể không khiến người khác kinh ngạc sao? Đúng lúc những người ăn dưa còn đang hoang mang không biết hai người yêu nhau từ lúc nào thì Cố gia đã thừa thế xông lên công khai Hàn Dương là "con trai nuôi" trong nhà.
Lần này thì tốt rồi, cái gì mà trúc mã trúc mã, hai bên tình nguyện, bá tổng ảnh đế, chỉ với bao nhiêu đó từ thôi cũng đủ để người ta nghiêm chỉnh viết thành một quyển tiểu thuyết.
Mỗi lần vào lúc này, Hàn Dương luôn không khỏi nhíu mày, dở khóc dở cười với đống tiểu thuyết cp "Hàn Cố" ngổn ngang ở trên mạng.

Ngược lại, Cố Noãn xem chúng một cách say mê, thỉnh thoảng trước khi đi ngủ, cậu còn lấy điện thoại di động đọc cho Hàn Dương nghe.
"—— Đúng lúc đó, Cố Noãn, bá tổng duy nhất của C.

quốc, quấn lấy thắt lưng của ảnh đế Hàn Dương, vuốt ve đôi môi mềm mại của hắn, ghé vào tai hắn cọ xát khiêu khích.

Một câu thâm tình rơi vào tai Hàn Dương, tựa như một bản nhạc cảm động, làm tan chảy trái tim của Hàn Dương!" Cố Noãn cảm xúc dạt dào, còn mê hơn diễn xuất của Hàn Dương.
Hàn Dương không chịu được nữa, cầm lấy di động của Cố Noãn: "Bây giờ em đi ngủ được chưa?"
"Anh cư nhiên lại hung ác với bá tổng?"
"Ừ, đêm nay anh còn muốn đè lên người bá tổng này."
Cố Noãn: "......"
Cố Noãn: "Cứu mạng! Cứu mạng! Anh ơi, em sai rồi! Em thực sự sai rồi!"
Ngày hôm sau, Cố Noãn, người được gọi là bá tổng duy nhất của C.

quốc, bưng cái mông đau đi làm...
Lễ cưới của Cố Noãn và Hàn Dương cực kỳ long trọng, mời rất nhiều người thân và bạn bè của hai người.
Nhưng người xúc động nhất, khóc như mưa tại hiện trường hôn lễ là Tô Mộc và Vu Dập, hai người này nên được coi là bạn thân nhất của Cố Noãn.

Cố Noãn kết hôn, họ còn khóc dữ hơn cả phụ huynh của Cố Noãn.
Ngay cả Cố Viễn Sâm và Quý Mạc cũng không khỏi ngạc nhiên.
Tô Mộc mặc âu phục, nước mắt nước mũi tèm lem.

Lương Hiệt ở bên cạnh đưa khăn giấy cho y, ôm y vào lòng, ôn nhu an ủi: "Đừng khóc."
"Từ nhỏ em đã lớn lên cùng với Cố Noãn, cùng nhau đánh lộn, bây giờ cậu ấy kết hôn rồi, em mừng đến phát khóc." Tô Mộc nói.

"Lúc nãy hai người họ tuyên thệ anh có nghe được không, nói quá mức cảm động rồi."
"Rất cảm động."
"Mấy năm trước khi anh ra nước ngoài chữa trị chân, Hàn Dương đã giúp đỡ em rất nhiều.

Vừa rồi em còn gửi cho anh ta hình của Cố Noãn vì anh ta mà chui lỗ chó năm đó làm quà cưới." Tô Mộc sụt sùi, "Lát nữa khi hôn lễ kết thúc, chúng ta phải chuồn nhanh, nếu không Cố Noãn sẽ tìm em tính sổ."
Lương Hiệt mím khóe miệng, dùng ngón tay lau khóe mắt đỏ bừng của Tô Mộc: "Được rồi, chúng ta đi một lát sẽ chuồn nhanh.

Đừng khóc nữa, khóc nữa buổi tối mắt sẽ đau."
Tô Mộc nín khóc bật cười, gật gật đầu.
Sau đó, Lương Hiệt nắm chặt tay y, siết chặt một chút lại sợ sẽ làm y đau.
Bên cạnh họ, Vu Dập lặng lẽ lau nước mắt.

Học trưởng lúc trước nay là giáo viên thể dục ở một trường cấp ba.

Đôi mắt hắn đỏ hoe, lặng lẽ nhìn hai nhân vật chính đang trao nhẫn cách đó không xa.
Hương hoa tỏa ra từ đám cưới ngoài trời, Hà Vân Sở ở bên cạnh không nặng không nhẹ hừ một tiếng: "Làm sao, không nỡ hả? Nhìn thấy Cố Noãn thì trái tim của cậu tro tàn lại cháy đúng không? Tôi nói cho cậu biết, Cố Noãn bây giờ đã bị Hàn Dương trói chặt, đời này cậu không có cơ hội đâu, hết hy vọng đi."
"Anh, anh có thể đừng dễ ghen tuông như vậy không.

Chuyện của em và Cố Noãn đã là chuyện của 800 năm trước..."
"Ồ, em và Cố Noãn.


Hai người đã bắt đầu chưa? Dùng được chữ và này không?"
Vu Dập bị Hà Vân Sở chặn họng đến không nói được lời nào, đành phải kéo Hà Vân Sở sang một bên dỗ dành: "Em và Cố Noãn còn chưa bắt đầu, anh đừng giận nữa."
"Tôi không tức giận."
"Anh như vậy mà nói không tức giận?" Vu Dập biết Hà Vân Sở ghen tuông cũng là vì y quá thích mình, hắn đã từng nghe người đại diện kể về lịch sử tình yêu đầy gập ghềnh của Hà Vân Sở, lúc đó hắn đã thề sẽ không bao giờ làm cho Hà Vân Sở đau lòng như những Alpha khác hoặc là để y chua ngoa quá mức đến tự làm bản thân tổn thương.
Hắn mỉm cười và nắm chặt tay Hà Vân Sở, trịnh trọng nói: "Đây không phải là vì nhìn học đệ Cố Noãn và người trong lòng của cậu ấy rốt cuộc cũng tu thành chính quả nên em mới cao hứng một chút sao? Chỉ là em có chút xúc động thôi, em thật sự không có ý tứ gì khác với Cố Noãn hết.

Em thề! Trong lòng em bây giờ chỉ có anh thôi, chỉ duy nhất một mình anh."
"..." Hà Vân Sở biệt nữu rút tay ra, "Ừm."
Vu Dập nhìn thấy Hà Vân Sở rũ mắt xuống, thấp giọng chịu thua, gọi y: "Sở ca, anh đừng tức giận."
Được rồi, một tiếng "Sở ca" này khiến Hà Vân Sở khuất phục ngay lập tức.

Y ngẩng đầu lên, kéo chiếc cà vạt của Vu Dập đến gần mình, hôn lên môi hắn một ngụm.
"Vu Dập, lát nữa nếu em chụp được hoa, năm nay chúng ta sẽ kết hôn."
Vu Dập còn muốn trì hoãn thêm hai năm nữa, hắn còn chưa tiết kiệm đủ tiền mua nhẫn cưới...
Nào biết Hà Vân Sở đã sớm nhìn thấu hắn, "Em yên tâm, theo vị trí trên giường của chúng ta mà nói thì nhẫn cưới nên để tôi mua." Y thừa dịp không người chú ý, vỗ vỗ cái mông rắn chắn đàn hồi của Vu Dập, thỏa mãn nói: "Thôi nào, đừng đứng đây nữa, đây là đám cưới của người khác đấy."
Vu Dập sững sờ: Ai là người cáu kỉnh trước vậy?
Đáng tiếc, vẫn chưa đến lúc để Vu Dập kết hôn.
Bởi vì bó hoa của Cố Noãn đã rơi đúng vào tay Lương Hiệt.

Mọi người hoan hô, Lương Hiệt một tay chống gậy, tay kia cầm bó hoa, vẻ mặt thất thần.
Tô Mộc thấy vậy, mừng đến mức suýt chút nữa nhảy cẫng lên.
"Lương Hiệt! Là hoa cưới, anh nhận được hoa cưới!" Tô Mộc vẫy vẫy tay với cha mẹ của mình, chỉ vào bó hoa trong tay Lương Hiệt.

Trong lòng Tô Mộc có ý gì, nhóm người Tô Linh làm sao có thể không biết.
Tô Linh quay đầu đi, quả thực không còn mặt mũi nhìn đứa con trai ngốc nghếch này...
Bà lôi kéo chồng mình suy nghĩ một chút: "Từ khi chân của Lương Hiệt có thể đi được là đứa con trai ngốc nhà chúng ta cứ ba ngày một lần sẽ nhắc đến chuyện kết hôn, động một chút là nói xa nói gần, thực sự làm tôi tức chết mà."
Ba Tô vui vẻ hớn hở vỗ vỗ tay bà: "Tốt lắm, Lương Hiệt là người tốt, không phải lúc nào bà cũng ở trước mặt tôi khen nó sao."
Tô Linh nói một đằng làm một nẻo: "Nếu không, tôi phải làm sao? Đã đánh dấu luôn rồi, con trai ông bây giờ còn thiếu mỗi chuyện trộm sổ hộ khẩu đi đăng ký với Lương Hiệt! Tôi còn có thể không đồng ý sao?"
Bà thở dài nhìn Lương Hiệt.
Nhưng nhìn thấy Lương Hiệt cầm bó hoa, nửa ngày anh mới cười một tiếng, ôn nhu quay đầu nhìn Tô Mộc, đưa bó hoa vào tay Tô Mộc, dùng âm thanh mà chỉ Tô Mộc mới có thể nghe thấy: "Sang năm hôn lễ của chúng ta sẽ hoàn hảo hơn cả cái này."
Tô Mộc mãnh liệt gật đầu, hai mắt ngập nước mà sáng ngời.
Đêm nay đôi mắt của y nhất định sẽ đau.
Nhìn lại Cố Noãn và Hàn Dương, cả hai đều mặc âu phục màu trắng.
Hai người nắm tay nhau, đi đến từng người chúc rượu.

Tất nhiên, ly của Cố Noãn là nước trái cây.

Cậu không muốn trong ngày cưới của mình mà lại đi nhận con nữa.
Hôn lễ diễn ra được một nửa, Cố Noãn đặt ly rượu xuống, giả bộ lơ đãng, sửa lại chiếc nơ trên ngực của Hàn Dương.
Cậu nhẹ nhàng nói: "Anh ơi."
"Em yêu anh."
Đột nhiên, một cơn gió thổi qua, hương thơm của mùa xuân tất cả đều ở đây.
Cố Noãn cười và nói: "Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh."
Hàn Dương cúi đầu hôn cậu trước mặt mọi người: "Anh cũng yêu em."
======== Phiên ngoại [Hàn Dương x Cố Noãn] hoàn ========.


Bình luận

Truyện đang đọc