DẤU YÊU

Chuyển ngữ – Linhyang

Beta – Emi

Lá gan Trì Yên không lớn, hồi còn học đại học có người xem phim kinh dị trong phòng ngủ, còn nhiệt tình rủ cô xem cùng, cho tới giờ Trì Yên vẫn không dám xem.

Tim cô đập rất nhanh, trong đầu dường như có cây cung đang kéo căng, cung phản xạ cũng bị kéo dài, qua vài phút mới nhận ra bản thân phản ứng hơi quá.

Bàn tay của người đàn ông ấy đã vòng qua ôm lấy cô, động tác chừng mực, nhìn qua giống như phản ứng tự nhiên.

Bên tai là hơi thở dồn dập của bản thân và giọng nói đầy kinh ngạc của Khương Vận: “Tiểu Trì, em đang làm gì thế?”

Lúc này Trì Yên mới phản ứng được, lập tức buông bàn tay đang túm áo của anh ra.

Cô nắm chặt tay lại, giọng nói hơi run run, nhìn thoáng qua Khương Dịch rồi vội vàng chuyển tầm mắt, bày ra dáng vẻ ngượng ngùng vì hành động lỗ mãng của mình, “Thật xin lỗi Khương tổng… Tôi không cố ý.”

Ánh mắt Khương Dịch nhìn chằm chằm vào người cô, rất lâu mà không dời đi.

Cô bé này diễn cũng khá.

Ánh mắt của người đàn ông vừa sâu hun hút vừa nóng rực, Trì Yên bị anh nhìn tới mức mất tự nhiên, lại thêm tấm ảnh kinh khủng trước mắt, lúc ẩn lúc hiện bên cạnh không ngừng.

Trì Yên nhắm mắt lại rồi mở ra.

Sau đó, cô nhìn thấy vị trí đối diện, Khương Vận tựa lưng vào thành ghế, mím môi nheo nheo mắt nhìn cô lại nhìn sang Khương Dịch.

Trì Yên thấy cứ để cô ấy nhìn tiếp thế nào cũng bị lộ, nên vì để dời lực chú ý của Khương Vận, cô liền nhăn mày sợ hãi nhìn về chiếc điện thoại bị cô ném lên bàn.

Qủa nhiên, lực chú ý của Khương Vận liền bị dời đi: “Thấy gì vậy?”

Cô duỗi tay về phía Trì Yên, “Đưa điện thoại cho chị, chị xem một chút.”

Trì Yên đưa di động cho cô, thiện chí nhắc nhở một câu: “Chị Khương Vận, chị phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Khương Vận bị cô chọc cười, mở màn hình, chỉ nhìn thoáng qua liền nhíu chặt mày, thấp giọng chửi một câu.

Rõ ràng tâm lý của cô vững chắc hơn Trì Yên, Cô chỉ cần nhìn qua qua phản ứng của cô ấy là biết.

Khương Vận giương mắt nhìn Khương Dịch rồi lại hạ mắt xuống xem người gửi ảnh cho Trì Yên là ai.

Nặc danh.

Khương Dịch cuối cùng cũng mở miệng: “Chị, thế nào?”

“Có người gửi một tấm ảnh đe dọa cho Tiểu Trì.” Khương Vận đặt điện thoại lên bàn, quay đầu nhìn về phía Trì Yên: “Tiểu Trì em cẩn thận suy nghĩ, gần đây có đắc tội với minh tinh nào trước công chúng không, nên chọc phải fan hâm mộ của họ?”

Trì Yên lập tức lắc đầu.

Cô không phải người dễ dàng gây xung đột với người khác, lúc quay phim ở chung với mọi người cũng không tệ chứ đừng nói tới trước công chúng, cho dù không hợp với ai đó cũng phải chừa mặt mũi để còn lăn lộn nữa

Hai tay Trì Yên dưới gầm bàn bị Khương Dịch nắm lấy, khẽ bóp ngón tay cô.

Tâm trạng hoảng loạn lo lắng của cô dường như được yên ổn lại.

“Nếu không gần đây thân cận với nam minh tinh nào quá khiến fan của anh ta hoặc của em không hài lòng nên mới gửi tấm hình này dọa em.”

Dưới gầm bàn, sức lực của người đàn ông không có dấu hiệu tăng thêm, Trì Yên khó chịu hừ một tiếng, Khương Vận nghi ngờ liếc nhìn cô: “Sao vậy?”

Trì Yên lắc đầu, “Người duy nhất em từng xuất hiện cùng chỉ có Lục Chi Nhiên, nhưng mà chuyện này cũng khá lâu rồi.”

Mặc dù trong thời gian này cô cũng có đóng phim tình cảm, nhưng chưa phát sóng nên không hề có hiệu ứng ghép đôi.

Trì Yên nghĩ không ra.

Khương Vận cầm lấy điện thoại trên bàn, gọi điện cho người tra địa chỉ IP của người gửi tin nhắn.

Kết quả nhanh chóng được gửi tới, kẻ kia sử dụng phần mềm thay đổi ID.

Vì vậy, thân phận của kẻ này hoàn toàn là một ẩn số.

Ngược lại Khương Vận đã đụng phải không ít tình huông như vậy, cô dẫn dắt nhiều nghệ sĩ, mà phần lớn đều là ngừơi nổi tiếng, cũng gặp phải đủ loại fan nam, fan nữ biến thái não tàn, nên cũng thường xuyên nhận được thư đe dọa như này.

Lần nghiêm trọng nhất, ngôi sao nữ mà cô quản lý nhận được một con búp bê bị ngâm máu.

Khiến cô gái ấy bị dọa tới hôn mê.

Cuối cùng tra rõ mới biết được, nguyên nhân chỉ vì khi ngôi sao nữ kia quay chương trình che mất ống kính quay thần tượng của fan hâm mộ.

Khương Vận nghiêng người qua, “Tiểu Trì, em cẩn thận nghĩ lại tình huống mấy ngày gần đây.”

“Ai cũng không được bỏ qua, kể cả em vô tình giẫm phải chân ai đó đều phải nói ra rõ ràng.”

Cô nói xong liền nhìn Khương Dịch, lặp lại lần nữa: “Tiểu Dịch, nếu em bận có thể đi trước.”

“Em không vội.”

“…”

Khương Vận dứt khoát không để ý đến anh nữa, lần nữa dồn lực chú ý lên chuyện này.

Trì Yên chỉ thiếu mấy hôm nay ăn gì cũng nói ra, vắt hết óc cũng không nghĩ ra mình từng kết thù với ai.

Cô và Khương Vận ngồi trừng mắt to mắt nhỏ với nhau.

Vẫn là Khương Dịch ngồi cạnh nói một câu: “Weibo.”

Trì Yên quay đầu nhìn anh.

Vừa vặn anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt vừa thâm thúy lại sáng tỏ, Trì Yên sợ Khương Vận nhìn ra đầu mối, vội vàng rời mắt đi chỗ khác, Khương Vận đã cầm điện thoại đưa cô: “Em tự xem xem có gì bất thường không.”

Trì Yên muốn đưa tay nhận lấy nhưng cả hai cánh tay đều bị Khương Dịch nắm, mười ngón tay đan vào nhau mà Khương Dịch không có ý định buông ra.

Cô rút tay ra, lại rút lần nữa.

Mãi tới khi Khương Vận lại gọi cô một tiếng, Khương Dịch mới nới lỏng tay, Trì Yên mặt không đổi sắc nhận lấy điện thoại quen thuộc nhấn vào weibo, mở trang chủ của mình.

Nhìn thấy tin đầu tiên cô liền sửng sốt một chút.

Trì Yên vừa căng thẳng liền dẫn tới miệng đắng lưỡi khô, cô liếm nhẹ khóe môi, vừa vặn nhìn thấy một tách trà nhỏ được đẩy tới trước mặt mình.

“Chị Khương Vận, có lẽ em đã biết là người nào.’

Trì Yên càng cảm thấy khát nước, cầm tách trà lên nhấp một ngụm.

Khương Vận ho nhẹ một tiếng, không lập tức hỏi cô là ai, chỉ nhíu mày nhìn Khương Dịch: “Khương Dịch, em đàng hoàng một chút.”

Dứt lời cô mới quay đầu hỏi Trì Yên: “Là ai?”

“Chị Khương Vận, chị có nhớ người mới lần trước cùng em ký hợp đồng không?”

“Hai người quen nhau?”

Khương Vận nhớ kỹ, lần trước hai người họ không hề nói chuyện với nhau.

Trì Yên gật nhẹ đầu, “Bạn học chung cấp 3.”

Cô biết có một số chuyện không giấu diếm được, hời hợt dùng bốn chữ “Bạo lực học đường” khái quát lại những chuyện đã xảy ra, cô đặt di động lên bàn, ngón tay khẽ vuốt màn hình, “Lần trước lúc gặp nhau, cô ấy bảo em không nên nói chuyện này ra.”

Trì Yên quả thật không có ý định nói ra, ít nhất sẽ không nói ra những kẻ đầu têu ngày trước mà cô biết.

Có lẽ là bị Đỗ Vũ Nhu cho nhìn thấy.

Khương vận hỏi cô: “Tên là Đỗ gì?”

“Đỗ Vũ Nhu.”

Khương Vận: “Tiểu Dịch, em tra giúp chị…”

“23 tuổi, trình độ cấp 3, sau khi nghỉ học cấp 3 cũng không được đi học nữa, tâm lý và trạng thái tinh thần đều có vấn đề. Nửa năm trước bị một tổng giám đốc họ Vương bao nuôi, trước kia từng đóng nữ chính của một bộ phim.”

Khương Vận sững sờ.

“Em có hứng thú với cô ta?”

“Chị, chị cảm thấy có khả năng sao?”

Khương Dịch nở nụ cười, “còn không bằng chị nói em có ý với cô Trì.”

“Đừng nói lung tung.”

Khương Vận liếc anh một cái, “Tinh thần có vấn đề, vậy liền xác định là cô ấy.”

Chị cũng không nghĩ tới Trì Yên sẽ đụng phải loại người này, vỗ vỗ tay cô trấn an tinh thần, “Mấy hôm nay chú ý an toàn, thời gian này chị sẽ không sắp xếp lịch quay quảng cáo cho em, ngoại trừ studio và trong nhà thì không được đi đâu cả.”

“Đúng rồi, địa chỉ nhà em ở đâu?”

Tri Yên báo địa chỉ.

“Nghe hơi quen, được rồi, điện thoại phải mở máy 24/24, không nên tùy tiện nghe số lạ, có việc phải gọi điện cho chị.”

Trì Yên đặc biệt phối hợp gật đầu.

“Đúng rồi, em không có bạn trai hả?”

Trì Yên: “… Không có.”

“Có cũng không cần giấu chị, bây giờ có bạn trai chị cũng không bắt hai người chia tay.”

Nghe Khương Vận nói thế, có lẽ sau khi vượt qua giai đoạn này liền sẽ cưỡng chế hai người chia tay thôi.

Trì Yên lắc đầu: “Thật không có.”

“Nếu không chị ở cùng em mấy ngày nhé?”

Trì Yên suýt sặc nước bọt, cô trợn mắt lên, thoáng nhìn Khương Dịch đang nghiêng đầu nhìn sang nơi khác, khẽ nâng cằm, đường cong khóe miệng và góc nghiêng thần thánh vô cùng đẹp mắt, gợi cảm, nhưng lại toát lên cảm giác cấm dục.

Cô nhấc bàn tay của người đàn ông đang đặt tren đùi mình lên, “Không cần đâu chị Khương Vận, trong nhà em đã có giúp việc rồi.”

Lúc này Khương Vận mới yên lòng, cô nhìn đồng hồ “Ở lại ăn cơm với chị nhé?”

“Hôm nay không được rồi, chị với Khương tổng tiếp tục làm việc đi.”

Trì Yên đứng lên, mép váy bị kẻ nào đó làm nhăn nhúm một góc, cô ung dung vuốt lại, cầm điện thoại trên bàn muốn đi ra ngoài.

“Khương tổng, xin nhường đường một chút.”

Khương Dịch đứng dậy tránh ra, khóe môi nhếch lên nở nụ cười với cô.

Trì Yên tạm biệt hai người, bị Khương Dịch gợi lên một thân lửa nóng, lập tức chạy trối chết.

Cửa nhanh chóng mở ra và khép lại trong nháy mắt, Khương Vận gõ mạnh lên bàn: “Tiểu Dịch thấy em thông suốt chị cảm thấy rất vui, nhưng mà em đừng động lòng với Tiểu Trì.”

“Chị không thể nào để nghệ sỹ trong tay mình thành danh nhờ lên giường với người khác.”

Ngụ ý của Khương Vận là: Em dẹp ngay ý niệm này đi.

Khương Dịch đương nhiên biết ý của chị, anh cũng không giải thích thêm gì.

Trì Yên muốn giả vờ, vậy anh liền phối hợp với cô giả vờ vài ngày.

Khương Vận dãn mày ra được mấy giây lại cau chặt, “Em nói tinh thần Đỗ Vũ Nhu không bình thường, vậy có chứng cứ trực tiếp không?”

Khương Dịch: “Vương tổng nói có nhìn thấy sổ khám bệnh của cô ta, nhưng cô ta vừa có nhan sắc lại nghe lời nên trước đó cũng không để chuyện này trong lòng.”

Khương Vận gật nhẹ đầu: “Chuyện cô ta được bao nuôi ở đâu ra?”

Khương Dịch nhếch môi cười, ánh mắt đen nhánh như mực: “Chị, nếu em lấy được chúng cứ…”

Ánh mắt anh loé lên ý cười, nhìn qua càng sâu không thấy đáy, “Chị nói để báo đáp, Tiểu Trì có thể theo em một đêm không?”

Bình luận

Truyện đang đọc